• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng chớp lóe trong đầu Tần Hoan, "Lệnh huynh cũng giỏi đàn?"

Ngụy Ngôn Chi gật đầu, "Phải, gia huynh từ nhỏ đã có thiên phú nên mẫu thân đã mời nhạc sư tốt nhất kinh thành về dạy hắn. Sau này lớn tuổi rồi phụ thân nói nam tử hán không thể cả ngày đàn hát nên gia huynh mới từ từ buông bỏ. Khúc 'Âu lộ vong cơ' này chính là khúc mà gia huynh thích nhất nên ta cũng đã nghe thấy rất nhiều lần, giờ mới nghe thôi ta đã nhận ra được rồi."

Tần Hoan mím môi, "Ngụy công tử cũng biết, Tống tiểu thư rất giỏi đánh đàn?"

Ngụy Ngôn Chi đột nhiên đau xót, gật đầu, "Đương nhiên là biết, Tiểu Nhu là vì nhìn thấy gia huynh tập đàn nên mới hứng thú học theo, nhạc sư kia vừa dạy gia huynh vừa dạy Tiểu Nhu. Kỹ thuật của hai người bọn họ có thể tính là truyền thừa từ đời này qua đời khác được rồi."

Tần Hoan gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến dấu răng trên vai Tống Nhu. Dấu răng đó đã lưu lại được khoảng 7 tháng, nếu không phải do trùng hợp thì dấu răng đó chỉ có thể suy đoán theo hướng ái muội. Tống Nhu sinh sống trong khuê phòng, bình thường có thể tiếp xúc với nam tử thì đơn giản chỉ có vài người biểu ca, dấu răng đó có thể là do công tử dòng chính Ngụy gia cùng tập đàn với nàng gây ra hay không?

"Thì ra là thế, nghe nói lần đưa dâu này vốn nên là lệnh huynh đưa đi, nhưng mấy ngày trước hắn lại ngã gãy chân?"

Ngụy Ngôn Chi gật đầu, "Ngoại trừ yêu đàn thì gia huynh còn thích thuần dưỡng ngựa tốt, ngày đó do đang thuần ngựa nên mới ngã xuống bị thương ở chân. Bởi vậy nên đành để cho ta đi thay."

Tần Hoan khẽ gật đầu, "Hiện tại lệnh huynh đang dưỡng thương ở kinh thành?"

"Đúng vậy." Ngụy Ngôn Chi thở dài, "Tương lai gia huynh cũng phải đi vào con đường làm quan, nếu như bị thương tàn tật rồi thì đời này cũng coi như hủy.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Ngụy phủ cũng không có căn cơ sâu, con cái trong nhà muốn tiến lên trên thì chỉ có mỗi một con đường là ra làm quan. Mà Đại Chu có luật, phàm là kẻ tàn tật thì không thể nào tham gia chốn quan trường được.

Tần Hoan gật đầu, Nhạc Ngưng đứng bên cạnh nói, "Hôm nay là dẫn ngươi đến đi chơi cho khuây khỏa nên đừng có suy nghĩ nhiều như thế, tạm thời quẳng chuyện của Tống tiểu thư sang bên cạnh đi, mọi người thoải mái một chút."


Ngụy Ngôn Chi cười khổ, "Là ta khiến cho mọi người mất hứng rồi."

Tần Hoan khẽ cười, "Sao nói thế được, Ngụy công tử tình thâm nghĩa trọng nên mới đau khổ trong lòng, chúng ta ai cũng hiểu được, chỉ là không hy vọng Ngụy công tử sầu bi quá nặng. Nếu như Tống tiểu thư dưới suối vàng có biết thì nàng cũng không hy vọng công tử như vậy."

Ngụy Ngôn Chi gật đầu, "Ta hiểu mọi người đều muốn tốt cho ta, đa tạ!"

Nhạc Ngưng chớp chớp mắt, "Được, tiếp tục đi đến phía trước, chúng ta đến đó mua một ngọn đèn về chơi?"

Đương nhiên Tần Hoan nghe theo, "Tất cả đều nghe Quận chúa."

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, tiếng đàn du dương vẫn vang vọng trên mặt hồ, không lâu sau còn nghe thấy tiếng hát bay bổng của nữ tử. Nhạc Ngưng liền nói, "Trên hồ cũng có cả mấy thuyền hoa bình thường, nữ tử bên trong phần lớn là có chút tài danh nhưng lại lưu lạc phong trần, hàng ngày cái đám quý công tử ở Cẩm Châu đều thích đến mấy chỗ này tiêu khiển."

Tần Hoan trợn mắt nhìn, "Sao Quận chúa còn biết cả những chuyện này?"

Nhạc Ngưng hừ nhẹ, "Nhìn ta giống với đám tiểu thư yêu kiều không ra cổng trước không bước cổng sau của kinh thành hay sao?"

"Đương nhiên là không."

Tần Hoan lắc đầu bật cười, nàng ngước nhìn lên thấy hai bên chợ đèn là tửu lâu trà quán cũng được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Trời đã tối hẳn, đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng năm màu rực rỡ, in bóng xuống toàn bộ mặt hồ Lệ Thủy trông đẹp đẽ cứ như ảo cảnh. Tần Hoan càng đi về phía trước thì càng cảm thấy như mình đang bước đi trong mơ.

"Đi, chúng ta qua bên kia xem xem."

Nhạc Ngưng kéo cổ tay Tần Hoan rồi lại nhìn về đám người Nhạc Giá, "Đương nhiên Đại ca không thích mấy cái này, Đại ca dẫn Trì Điện hạ với Ngụy công tử đến thư viện bên kia đi..."


Chỗ Nhạc Ngưng muốn đi là khu bán đồ chơi nhỏ, son phấn, trang sức, gấm vóc. Mấy đại nam nhân như đám người Nhạc Giá đương nhiên không hứng thú gì, nghe thấy Nhạc Ngưng nói thế nên Nhạc Giá liền gật đầu, lập tức mời Yến Trì và Ngụy Ngôn Chi đi qua chỗ khác.

Màn đêm đã bao phủ thành Cẩm Châu nhưng người đi đến chợ đèn càng ngày càng nhiều. Nhạc Ngưng kéo theo Tần Hoan, còn Tần Hoan lại kéo theo Phục Linh, có như vậy thì mới không bị đám đông chen lấn cho lạc nhau, "Nhìn này, đèn lồ ng ở đây đặc biệt xinh đẹp, ngươi có muốn mua một cái không?"

Ba người Tần Hoan đứng phía trước một quầy hàng rong bán đèn lồ ng, trên quầy hàng nho nhỏ treo rất nhiều đèn, tạo hình cũng không giống nhau. Vừa có đèn nhỏ vẽ hình hoa mai lan trúc cúc tao nhã, vừa có đèn vẽ hình chim cá côn trùng lẫn thú dữ. Tần Hoan nhìn hết một lượt rồi chỉ vào một ngọn đèn hình hoa lan, "Cái này đẹp mắt, Quận chúa thích cái nào?" Nói xong nàng lại quay lại nhìn Phục Linh, "Phục Linh thích cái nào?"

Ánh mắt Phục Linh từ sớm đã sáng hơn cả đèn, nàng xem đi xem lại rồi chỉ vào một ngọn đèn hình chim hỉ thước, "Tiểu thư, nô tỳ thích cái này."

Nhạc Ngưng sờ sờ cằm, "Ta không cần, ta không thích mấy thứ này, chủ yếu là dẫn ngươi đến đây thôi."

Tần Hoan nghiêng lệch cả đầu, "Lấy một đèn hoa lan, một đèn hỉ thước, à lấy thêm cả... một cái thanh tước!"

Nhạc Ngưng chau mày đang định từ chối thì Tần Hoan lập tức nói, "Nếu đã cùng đi chơi lễ Thu tịch thì Quận chúa cũng nên chung vui cùng chúng ta, không thì chẳng phải bọn ta đang làm càn sao."

Nhạc Ngưng mấp máy môi định nói nhưng lại thôi, Tần Hoan rút tiền từ trong tay áo ra trả rồi sau đó mọi người cầm đèn rời khỏi quầy hàng. Các nàng vừa mới đi thì mọi người tụ tập lại đây càng nhiều, có thể thấy rằng hôm nay người đi chơi hội quá đông.

Nhạc Ngưng nhìn đèn thanh tước trong tay cảm thấy trong lòng rất ấm áp, trong ba ngọn đèn thì đèn thanh tước này là quý nhất. Thanh tước là một loài thần điểu trong truyền thuyết, chỉ thấp hơn phượng hoàng một bậc, Tần Hoan mua cái này ý muốn nói thân phận của Nhạc Ngưng tôn quý, cũng muốn nguyện cho nàng được cát tường như ý. Nhạc Ngưng nắm chặt cán đèn, phải biết rằng đã rất nhiều năm rồi nàng không hề mua đèn về chơi.

"Oa, bên kia là cái gì..."

Ba người vừa đi được vài bước thì đã thấy một quầy hàng rong đằng trước đông kín người, Nhạc Ngưng tập trung nhìn mới thấy, "Là quầy bán mặt nạ, ngươi xem, đằng trước có mấy người đang đeo mặt nạ kìa..."


Lễ Thu tịch còn có lễ tế tự, bởi vậy mặt nạ cũng trở thành đồ vật để bày bán ở chợ.

Tần Hoan vui vẻ, "Đi, chúng ta qua đó xem xem."

Cũng không phải là Tần Hoan có ý muốn đi chơi, chỉ là nàng nhớ đến trước nay đều chưa hề được vui chơi như vậy. Phụ thân và mẫu thân cũng muốn đưa nàng đến hội Thu tịch ở kinh thành, so với Cẩm Châu thì hội ở kinh thành long trọng náo nhiệt hơn nhiều. Thế nhưng lần đó mọi người vừa mới ra khỏi cửa thì lại có bản án cần xử lý của Đại Lý Tự tìm đến, phụ thân đành bất đắc dĩ đi đến nha môn trước.

Không có phụ thân đi cùng, nàng và mẫu thân đi cũng không còn gì vui nên đành quay về, sau này phụ thân còn tự trách mình mãi, cứ nói năm sau phải đi, lại còn sai người đi mua đèn lồ ng đem về phủ. Nói chung là vẫn vui vẻ náo nhiệt.

Nhưng mà cũng chỉ có duy nhất lần đó, hai năm sau mỗi khi đến Thu tịch thì hoặc là phụ thân phải ra ngoài phá án, hoặc là công việc trong nha môn nhiều, nàng cũng tận mắt chứng kiến điều đó nên không dám nhắc đến chuyện đi hội nữa. Nếu không có đêm hôm 21 tháng 7 đó thì có lẽ bây giờ nàng đã được cùng phụ thân mẫu thân cả nhà đoàn viên mua đèn lồ ng ở kinh thành rồi.

Tần Hoan vừa đi vừa nhớ lại, đến bên quầy bán mặt nạ, bên trên giá treo là những mặt nạ màu sắc không giống nhau, hoa văn bên trên đa phần là thần thú thượng cổ. Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, "Quận chúa thích cái nào?"

Nhạc Ngưng mím môi, "Ta vốn là không muốn, nhưng nếu ngươi muốn mua thì ngươi cứ quyết định đi."

Ánh mắt Tần Hoan hơi đổi, "Tính tình Quận chúa cởi mở không câu nệ, hay là chọn Phong Bá?"

Phong Bá là một trong những thần thú thượng cổ, chính là thần gió, có thể khống chế mưa gió chốn nhân gian. Tần Hoan chọn cái này đương nhiên là hợp ý Nhạc Ngưng, Nhạc Ngưng liếc nhìn Tần Hoan một cái rồi nói, "Không ngờ rằng ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy, cứ chọn cái này đi."

Tần Hoan lại nhìn Phục Linh, "Em thích cái nào?"

Phục Linh làm sao biết được mấy con thần thú thượng cổ này tròn méo thế nào, nàng ù ù cạc cạc lắc đầu, "Tiểu thư chọn cái nào thì nô tỳ sẽ đeo cái đó."

Tần Hoan nhìn một lát rồi trầm ngâm, "Vậy em đeo quạ ba chân đi!"

Phục Linh rất vui nhưng cũng chẳng biết quạ ba chân này có ý nghĩa gì, còn chủ quầy hàng vốn đang bận rộn chào hỏi khách khứa liên tục, nhưng khi hắn thấy được Tần Hoan chọn mặt nạ rất hiểu biết thì mới bắt đầu chú ý đến lời nói của mọi người, hắn cười cười, "Tiểu nương tử này thật lợi hại, thần thú trên mặt nạ này đều nhận ra ư?"


Tần Hoan cười, "Ta chỉ biết một chút thôi."

"Tiểu nương tử thật khiêm tốn!" Chủ quầy nói xong rồi nhìn sang Phục Linh, "Quạ ba chân là loài chim mang đến điềm lành, tượng trưng cho tinh túy của mặt trời, sẽ mang đến cho nhân gian vui vẻ và may mắn. Ta thấy vị tiểu nương tử này có gương mặt tròn với đôi mắt trong sáng, ắt hẳn là có tính cách đơn thuần hoạt bát và trung chính, ngươi đeo mặt nạ quạ ba chân là thích hợp hơn cả!"

Phục Linh nghe lời tiếp thị của chủ quầy thì vui vẻ cực kỳ!

Sau đó chủ quầy lại nhìn sang Tần Hoan, "Không biết tiểu nương tử muốn chọn cái nào?"

Hắn vừa hỏi thì Nhạc Ngưng và Phục Linh cũng nhìn Tần Hoan, Tần Hoan cũng đã suy nghĩ xong từ lâu, nàng chỉ vào một cái trong số đó, "Ta muốn cái này!"

Phục Linh nhìn theo tay Tần Hoan chỉ, đột nhiên nhíu mày.

Mặt nạ của Nhạc Ngưng là Phong Bá, mặt người mình chim, lại được tô vẽ rất tinh xảo cho nên trông thấy rất vui tai vui mắt, còn quạ ba chân của Phục Linh lại đẹp đẽ hoa lệ. Thế nhưng cái mà Tần Hoan vừa chỉ là một thứ có thân to như trâu, chỉ có một sừng, cả người đều mang bộ lông đen xì dựng đứng, nhìn vừa hung dữ vừa dã man.

Chủ quầy cũng hơi kinh ngạc, "Giải Trãi, sao tiểu nương tử lại chọn Giải Trãi? Các tiểu nương tử khác đến đây đều chọn mấy thứ đẹp đẽ như thanh điểu hay phượng hoàng, nhưng tiểu nương tử này lại không giống vậy. Giải Trãi này có thể nghe hiểu tiếng người, đôi mắt trợn to, có thể phân biệt đúng sai phải trái, có thể nhận biết thiện ác trung thành gian dối. Dung mạo của tiểu nương tử rất xinh đẹp thanh tú, nhưng trong lòng lại có một dũng khí khác với người bình thường nhỉ!"

Nhạc Ngưng và Phục Linh trợn mắt nhìn, biết phân biệt đúng sai phải trái, biết thiện ác trung thành gian dối, đúng là quá mức tương xứng với Tần Hoan. Tần Hoan lấy mặt nạ Giải Trãi rồi đưa bạc cho chủ quầy, "Ngươi khen nhầm rồi, ta chỉ là không muốn giống với các tiểu nương tử khác thôi."

Nói xong Tần Hoan mới vừa đi ra ngoài vừa đeo mặt nạ lên.

Vừa đeo mặt nạ lên nhìn Tần Hoan lập tức trở nên hung thần ác sát. Phục Linh và Nhạc Ngưng thấy thế cũng lấy mặt nạ ra đeo lên, ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một lúc rồi không hẹn mà cùng cười rộ lên. Nếu như Thái trưởng Công chúa và Giang thị nhìn thấy cảnh này thì có lẽ hai người bọn họ cũng không phân biệt được ai là ai...

"Bắt đầu rồi! Mau mau mau..."

Bỗng nhiên đằng trước Tần Hoan có người hô lên, ngay lập tức đám người vốn đã chen chúc chật ních đã biến thành một đám đông di chuyển về phía trước. Ba người Tần Hoan vì cầm theo đèn nên không tiện nắm lấy nhau, vừa bị người ta chen một cái đã bị tách ra, Tần Hoan không có cách nào khác đành phải chỉ chỉ về hướng đám đông đang tiến đến. Chỉ cần cứ đi theo dòng người thì cuối cùng các nàng vẫn có thể tụ lại được một chỗ.

Tần Hoan suy nghĩ cực kỳ đơn giản, Nhạc Ngưng và Phục Linh cũng nhìn thấy ngón tay nàng chỉ. Nhưng rất nhanh sau đó chân mày Tần Hoan chau lại, hóa ra đám người này lại chia làm hai nhóm, nàng là bị chen đến chỗ của một nhóm người khác, càng ngày càng cách xa chỗ của Nhạc Ngưng và Phục Linh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK