• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng 2 ngày sau, cũng là lần thứ hai Tần Hoan ra khỏi cửa Tần phủ.

Bên ngoài cửa có 5 chiếc xe ngựa tinh xảo hoa mỹ xếp thẳng hàng, phô trương vinh hoa phú quý của Tần phủ. Tỷ muội Tần Tương, Tần Sương, nhị thiếu gia Tần Lệ đều đã ăn mặc chỉnh tề đứng chờ bên cạnh xe ngựa, đến lúc Tần Hoan ra cửa, cả 3 người bọn họ đều nhìn sang đây.

Tần Hoan mặc váy áo màu xanh da trời thêu hình phong lan thủy mặc, nàng búi tóc mái lệch một bên, mắt ngọc mày ngài. Lúc nàng bước từ trong phủ ra, vạt váy tung bay lả lướt theo mỗi bước chân nàng, dệt vào với ánh sáng trong vắt buổi sáng sớm trông cứ như hai rặng mây trôi từ xa lại gần, đẹp đến mức khiến cho ba người đang đứng đó phải ngơ ngẩn trong chốc lát, ngay cả người vốn ghét Tần Hoan nhất là Tần Sương cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh diễm.

Mặc dù hiện tại trời đã vào thu, Tần Hoan bước đến làm cho khung trời ngoài cửa phủ rực sáng lên, ngay cả một ánh mắt, một cái chau mày của nàng cũng vừa dịu dàng vừa cao quý, khiến cho người ta cảm thấy gió thu dường như đã bớt lạnh đi một chút.

Trước đây tuy Tần Hoan có ngũ quan tinh xảo nhưng lại không hoạt bát, thiếu sức sống. Còn hiện tại, Tần Hoan chết đi sống lại, vẻ đẹp của nàng cũng được tái sinh, giống như tuyệt thế mỹ nhân bước ra từ trong tranh, như một cánh chim hồng hạc nhẹ nhàng tung bay giữa mây trắng, như toàn bộ cảnh sắc xung quanh đều phải trở nên mờ nhạt mỗi khi nàng xuất hiện. Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra nhìn Tần Hoan, ngay cả hô hấp cũng lỗi nhịp.

Tần Tương là người đầu tiên tỉnh lại, sau đó là Tần Sương bực bội vò chặt tay áo, nàng nhìn qua xung quanh thấy mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào Tần Hoan nên càng lúc càng bực mình!

"Đến muộn thế? Có biết hai chữ quy củ viết như thế nào không?"

Tần Sương quát to một câu khiến cho mọi người hoàn hồn lại. Tần Hoan chỉ im lặng liếc mắt nhìn qua, cứ như chưa hề nghe thấy gì. Thái độ này khiến Tần Sương càng giận hơn nữa, thế nhưng nàng còn chưa kịp lên cơn thì nhìn thấy Tưởng thị và Lâm thị cùng nhau đi ra.

Tần Sương hơi do dự, song cũng quyết định nuốt cơn tức đã trồi lên đến miệng xuống dưới.

Lâm thị và Thái Hà đỡ Tưởng thị chầm chậm bước ra, ba người theo bản năng nhìn về hướng xe ngựa, lại không hẹn mà cùng nhìn sang Tần Hoan, Tưởng thị căn dặn, "Đi đến An Dương Hầu phủ phải giữ lễ nghi phép tắc, đi thôi!"


Tưởng thị ngồi trên xe đầu tiên, xe thứ hai là Lâm thị, sau đó là xe của Tần Lệ và tỷ muội Tần Tương, Tần Hoan ngồi ở xe sau cùng.

Lên xe rồi Phục Linh mới thở dài, "Ngay cả lão phu nhân còn sợ Lục tiểu thư không biết giữ phép tắc, vậy mà còn răn đe tiểu thư."

Tần Hoan phất phất ống tay áo nhưng không tiếp lời, Phục Linh lại nói, "An Dương Hầu phủ mời tiểu thư, mà lão phu nhân cũng không biết lý do vì sao, thực sự rất kỳ quái."

"Yên tâm, đến An Dương Hầu phủ sẽ biết ngay."

Tần Hoan trấn an Phục Linh nhưng chính nàng cũng muốn biết vì sao An Dương Hầu phủ lại cho mời nàng.

Mặc dù trời vẫn còn sớm thế nhưng xe ngựa lại đi cực kỳ chậm. Tần phủ tọa lại tại thành đông, còn An Dương Hầu phủ lại nằm ở thành tây, một đông một tây nên khoảng cách cũng không phải là gần. Dọc đường đi Tần Hoan đều xốc màn xe lên quan sát phố xá trong thành Cẩm Châu phồn hoa sầm uất.

"Tiểu thư, mấy cái xe ngựa này hình như cũng đi đến An Dương Hầu phủ!"

Tần Hoan nhìn về hướng Phục Linh vừa chỉ, quả nhiên còn chưa đến giờ ngọ mà trên đường từng hàng xe ngựa xa hoa lộng lẫy chiếc này nối đuôi chiếc kia đi về hướng thành tây.

"Đúng là An Dương Hầu phủ có khác, có vị Thái trưởng Công chúa kia ở đây nên những người này đều không dám sơ suất."

Càng đi gần đến thành tây thì xe ngựa đi càng chậm lại. Ngày đại hôn của An Dương Hầu thế tử, khách khứa đến đông đúc, đừng nói chỉ riêng thành Cẩm Châu, ngay cả kinh thành cũng có người đến đây, vì thế cả hai con đường bên ngoài Hầu phủ đều chật kín người xe.


Lúc xuất phát ở Tần phủ vẫn còn là sáng sớm, hiện giờ đến được An Dương Hầu phủ cũng đã sắp đến giờ ngọ rồi.

Xe ngựa dừng lại, Phục Linh đỡ Tần Hoan xuống xe, đập vào mắt là tòa An Dương Hầu phủ nguy nga sừng sững nhưng lại tao nhã thanh lịch, bên cạnh đó chính là các vị khách đến dự tiệc của Hầu phủ ăn mặc cực kỳ xa hoa đẹp đẽ.

Tần Hoan cũng không nhìn nhiều, chỉ đi theo sau Tưởng thị.

So với Tần Hoan yên lặng hiểu phép tắc thì Tần Tương và Tần Sương lại hơi mất bình tĩnh rồi.

Có thể là hai nàng chưa bao giờ được chứng kiến chuyện gì phô trương đến vậy, Tần Tương cũng không nén được tính tò mò mà bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Tần Sương lại càng không cần phải nói, nàng nhìn hết bên này đến bên kia cách bài trí trong phủ và cả quan khách.

Tần Lệ đi ngay sát Tưởng thị, thấy thế cũng hăng hái hẳn lên, thỉnh thoảng hắn quay đầu lại nhìn Tần Hoan nhưng lại thấy Tần Hoan mắt luôn nhìn thẳng, không hề liếc ngang liếc dọc, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều đoan trang tao nhã khiến cho hắn cực kỳ nghi ngờ.

"Nghe nói tân nương là tiểu nữ nhi của Tống quốc công ở kinh thành. Lần này đưa dâu phải đi đến tận một tháng, chiều nay mới là giờ lành cho nên chúng ta phải đợi thôi."

"Hôn nhân giữa Nhạc thị và Tống thị, sau đó Thái trưởng Công chúa muốn quay lại kinh thành à?"

"Chuyện này thì cũng không biết, thân thể Thái trưởng Công chúa mấy ngày nay không ổn lắm, bây giờ đang gặp mấy người quen hay qua lại với Hầu phủ. Còn chúng ta hôm nay chắc là không gặp được rồi."

Tưởng thị dẫn theo Tần Hoan và mọi người ngồi cùng một khu với các vị phu nhân và tiểu thư trong phòng khách phía đông của Hầu phủ. Những phu nhân tiểu thư này phần lớn đều là quan gia quý tộc của thành Cẩm Châu, theo lý thì cũng sẽ quen biết với Tần phủ, thế nhưng cũng chỉ có vài vị phu nhân đứng lên hỏi thăm Tưởng thị mấy câu rồi sau đó không còn ai đến bắt chuyện với người Tần phủ nữa.


Tưởng thị luôn luôn cầm theo Phật châu, giữa bốn bề ồn ào này cũng không hề bị xao động, cứ như thế nhắm mắt lại niệm kinh.

Tưởng thị có thể ngồi im được thế nhưng đám tiểu bối Tần Lệ lại không thể, chỉ một lúc sau đã không kìm chế được mà định đứng dậy đi qua đi lại. Lâm thị thấy thế liền chau mày, "Đại ca các ngươi đi Kiến Châu chưa về, không có ai kìm chế được các ngươi nên không cho phép đi loạn, cứ ngồi im một chỗ đi."

Đại thiếu gia của Tần phủ là Tần Sâm đã ra khỏi nhà nhiều ngày đến nay chưa về, Tần Hoan còn chưa được gặp mặt.

Tần Sương mặt như ăn phải mướp đắng, "Cứ ngồi mãi thế này thì chán lắm, chúng ta đã ngồi được nửa ngày rồi mà còn chưa thấy bóng dáng tân nương đâu. Giờ đã là buổi chiều rồi mà trong phủ cũng không có ai đến tiếp đãi chúng ta."

Cũng không phải là không có ai tiếp đãi, chỉ là chưa thấy chủ nhân đến tiếp đãi thôi.

Xung quanh phòng khách này có bảy-tám hầu nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa trà bánh lên cho quan khách.

Lâm thị nói nhỏ, "Hôm nay khách khứa quá đông cho nên không thể tiếp đãi từng người từng người chu đáo, ngươi chớ có nhiều lời."

Tần Sương hừ một tiếng rồi lầu bầu, "Nếu biết không thú vị như vậy thì chẳng thà đừng đến nữa." Nói xong nàng lại nhìn xung quanh, "Sao không thấy Hoắc bá bá và Hoắc ca ca nhỉ?"

Hoắc ca ca trong miệng Tần Sương đương nhiên chính là công tử nhà Tri phủ đại nhân đã khiến cho Cửu tiểu thư hết mực yêu thích.

Lúc Tần Sương nói lời này là cố ý nhìn về phía Tần Hoan, thế nhưng vẻ mặt Tần Hoan luôn luôn an tĩnh, ngay cả lông mày cũng không hề động đậy.

"Hoắc Tri phủ là quan phụ mẫu của thành Cẩm Châu lại còn đang nắm thực quyền, đương nhiên không ngồi cùng chúng ta ở chỗ này."


Lâm thị không còn cách nào khác đành phải giải thích một câu, Tần Sương nghe vậy liền khẽ cắn môi rồi lại nghĩ ra một chuyện khác, "Nghe nói lão phu nhân của Hầu phủ này chính là Thái trưởng Công chúa Gia Ý, cũng không biết có thể triệu kiến chúng ta hay không nhỉ?"

Tần Sương nói chuyện huyên náo khiến cho Tần Tương không chịu đựng nổi, khẽ giễu cợt, "Đừng có mơ, ngươi xem các phu nhân tiểu thư ngồi đầy trong phòng này đã có ai được gặp Thái trưởng Công chúa chưa? Ngươi tốt nhất ngồi im đi."

Tần Sương bĩu môi, quay đầu lại thấy ở phía cửa có hai bóng người ở phía cửa đang đi về hướng này.

"Oaa, các ngươi nhìn xem, ai tới này?!"

Tần Sương khẽ hô lên một tiếng, các vị phu nhân tiểu thư trong phòng cũng nhìn thấy người đang đi đến, ngay lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Tần Hoan cũng quay đầu lại, đập vào mắt là một thiếu nữ y phục màu chàm đang dẫn theo một tỳ nữ áo xanh đang đi đến đây.

"A, là tiểu Quận chúa đến..."

Đã có người nhận ra thân phận, cho nên tất cả mọi người trong phòng khách đều đứng dậy.

Chính vì lão An Dương Hầu cưới Thái trưởng Công chúa, cho nên tiểu thư con vợ cả của hai đời Hầu phủ tiếp theo đều được Ngự phong thành Quận chúa. Mà hiện tại, thiếu nữ với tư thế khí khái hiên ngang được xưng là tiểu Quận chúa kia đang đi thẳng đến bàn của Tần phủ.

Tần Sương lập tức trợn mắt lên kinh ngạc, "Có phải Thái trưởng Công chúa muốn triệu kiến chúng ta rồi không?"

Tiểu Quận chúa đến gần, Tưởng thị cũng đứng dậy, cùng lúc đó tất cả mọi người trong phòng khách đều mang theo ánh mắt nghi vấn, cộng thêm hâm mộ và đố kị nhìn về hướng người Tần phủ.

Không uổng mơ ước của Tần Sương, tiểu Quận chúa thực sự đi đến bàn của Tần phủ.

Nhạc Ngưng dừng lại ở trước bàn, gật đầu chào hỏi Tưởng thị rồi sau đó nhìn về phía Tần Hoan, "Cửu tiểu thư của Tần phủ đúng không? Tổ mẫu ta muốn gặp ngươi, đi theo ta..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK