Cô y tá lại nói "Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát nhưng không phát hiện ra manh mối"
Không thể nào.
Mất tích không dấu vết? Điều này là không thể? Ngạn Thần luôn ở cạnh chăm sóc cho Tô Nhiên, nếu như có chuyện gì hắn là người biết rõ đầu tiên.
Hoặc Diêm La Thất Sát cũng có thế biết, thế nhưng, hai người họ lại không có phương thức đế liên lạc.
Phải làm sao bây giờ.
Cũng có khi Ngạn Thần mang Tô Nhiên trở lại nhà hắn, cũng rất có khả năng hắn chuyển viện giúp Tô Nhiên và không muốn người khác biết mọi tung tích.
Hàng chục câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Tô Lăng.
Nàng cảm thấy rất rốt ren, mọi thứ dường như bị thay đổi trật tự.
Diêm La Thất Sát, rốt cuộc anh đang ở đâu? Ngạn Thần, anh đã mang Tô Nhiên của tôi đi đâu rồi? Chợt, cơn đau đầu ập đến, Tô Lăng ôm lấy đầu mình.
Cảnh vật trước mắt đã bị nhoè đi rất nhiều, có vẻ như khung cảnh đang quay cuồng rất choáng váng.
Ngay lúc này đây, tiếng bước chân cộp cộp rơi trên nền cẩm thạch một cách rất rõ ràng và dứt khoát.
Người kia đang hướng phia Tô Lăng bước đến.
Nàng hơi ngẩng đầu, giường như phần chân của người đàn ông bị đảo lộn với phần đầu.
Tô Lăng không đứng vững được nữa, nàng đột nhiên ngã nhào xuống nền nhà.
Nam nhân nhanh nhẹn đỡ lấy người nàng, bế xốc nàng lên.
Trong mơ hồ, nàng ngửi thấy hương thơm quen thuộc, nàng trước khi đóng mí mắt lại có nhìn thấy được chiếc áo khoác dạ màu đen của hẳn.
Hoá ra, người kịp thời đỡ lấy nàng là Diêm La Thất Sát.
Nàng nở một nụ cười, trước khi ngất đi vì đau đớn có nói một câu với hắn "Thất Sát, Tô Nhiên đã đi đâu rồi?"
Diêm La Thất Sát cau mày, trả lời lại "Hưm, em thật không ngoan ngoãn"
Hắn quay đầu nói với Tiểu Mao đang thất thần đứng nhìn bọn họ "Cậu còn không mau gọi bác sĩ tới?"
"À vâng"
Tiểu Mao bị làm cho giật mình, cậu chạy lên trước theo sát người Diêm La Thất Sát.
Hắn đặt người Tô Lăng xuống giường bệnh, bác sĩ thăm khám qua một chút rồi chuyền cho Tô Lăng một chai.
Trong thời gian đợi nàng chuyên nước, bác sĩ nói với hẳn "Cô ấy có tiền sử chấn thương, vì kích động cho nên mới gây nên cơn đau đầu"
"Sao chị không đợi em lên đón, nhỡ chị bị ngã thì sao?"
Nét mặt Tô Lăng nhợt nhạt, không biểu thị cảm xúc nói "Chúng ta về nhà thôi"
Tiểu Mao gật gật đầu "Được"
Sau đó, hắn dắt tay Tô Lăng rời khỏi bệnh viện.
Trước khi trở về nhà, Tô Lăng ngoái đầu nhìn lại tấm biển bệnh viện to lớn.
Nàng mang theo một cỗ thất vọng và lo lắng cho Tô Nhiên trở về nhà.
Ngạn Thần hầu như ngày nào cũng nhốt mình trong điện.
Bởi vì Tô Nhiên đang ở đây, hắn chỉ muốn ở cạnh cô nhiêu chút.
Mọi việc chính sự, hản đã lâu không tham dự.
Hôm nay, lại là một ngày dài hắn trông chờ Tô Nhiên tỉnh lại.
"Tô Nhiên, hạ giới đã chuyển mùa đông rồi"
Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ có bâu không khí căng thẳng trả lời hắn.
"Tôi muốn ăn lẩu, em có thể dẫn tôi đi ăn được không?"
Nét mặt của Tô Nhiên rơi vào giấc ngủ thật sâu.
Tưởng chừng như cô chỉ còn lại thể xác, linh hồn sớm đã xa lìa và rời đi một nơi thật xa.
Tuý Linh tới, nàng gõ gõ cánh cửa thư phòng chính của Ngạn Thần "Là nương"
Từ bên trong truyền đến thanh âm ám của hắn "Nương vào đi"
Tuý Linh đẩy cửa, tiến vào bên trong.
Nàng tiến đến phía giường, ngồi xuống cạnh người Tô Nhiên..
Danh Sách Chương: