"Tô Nhiên, có phải em đã nhớ ra điều gì không?"
Đáy mắt của Tô Lăng bắt đầu hiện lên tia sợ hãi.
Nàng lâu lâu lại liếc nhìn Tô Nhiên, dường như có một sự đề phòng không hề nhỏ.
Tô Nhiên vẫn gắp đồ ăn như thường, giống như chưa từng gặp qua chuyện gì khiến cho Tô Lăng phải chột dạ như thế.
Chỉ có điều, lúc sáng bị Diêm La Thất Sát phát hiện mình lén lút vào phòng Tô Lăng đã làm cho Tô Nhiên mất cả nửa ngày trời suy nghĩ không thông.
Rốt cục thì Diêm La Thất Sát tại sao lại xuất hiện trong nhà của bọn họ? Hắn và Tô Lăng có quan hệ gì cớ sao mọi thứ liên quan đến Tô Lăng đều được hản bảo vệ và giữ gìn.
Cô chợt dừng đũa, ánh mắt có chút thăm dò liếc nhìn nàng.
Ánh mắt ấy càng khiến Tô Lăng dấy lên nhiều suy nghĩ không tốt trong đầu.
"Tô Lăng à, em đã làm gì mà chị chột dạ như thế?"
Giọng điệu của Tô Nhiên có chút nghiêm túc pha lẫn sự đùa cợt trong đấy.
Đáy mắt của cô hiện lên tia cười, ánh mắt sắc lẹm dán chặt lên nét mặt đang không ngừng run rẩy của Tô Lăng.
Không ngờ, nàng chỉ muốn thăm dò lại bị Tô Nhiên thăm dò lại.
Tô Nhiên, cô rốt cuộc đã có bao nhiêu thay đổi? Tô Nhiên mà nàng quen trước đây không bao giờ có một ánh mắt sắc lạnh đến như thể.
Một Tô Nhiên lương thiện, có chuyện buồn cũng luôn giấu trong lòng.
Một Tô Nhiên sẽ quan tâm hỏi thăm nàng sẽ không bao giờ thăm dò nàng.
Chỉ là không ngờ tới Tô Lăng lại bị vặn hỏi ngược lại.
Nàng cố gắng nở một nụ cười, cười như không cười "Chị chỉ cảm thấy...lần này em có chút khác mà thôi"
"Chẳng phải em vẫn là em gái của chị hay sao? Hửm?"
Câu chữ sắc lạnh được Tô Nhiên phát ra nghe vô cùng xa lạ.
Giống như, giữa bọn họ chỉ còn lại tình nghĩa chứ chưa hề tồn tại cái gọi là máu mủ trên danh nghĩa.
Tô Lăng có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều, nàng cười trừ "Chị suy nghĩ nhiều rồi"
"Em cũng nghĩ như vậy"
Miệng lưỡi của Tô Nhiên trở nên sắc bén hẳn, điều này khiến cho nàng nghi ngờ trong lòng.
Tô Nhiên gắp cho Tô Lăng một miếng thịt bò hãm, cô thong dong phun ra mấy chữ "Chị mau ăn đi, dạo này nhìn chị hơi gây rồi đấy"
Thật là tức chết đi được.
Sau đó, rất lâu sau đó nàng không còn nghe thấy tiếng động lớn phát ra nữa.
Suốt cả một đêm, Tô Lăng chỉ ngủ được mấy tiếng đồ hồ.
Buổi sáng....!
Tô Nhiên tỉnh lại từ rất sớm.
Tô Lăng tỉnh lại đã phát hiện cô chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Điều này cũng không phải xa lạ đối với nàng nữa bởi vì trước đây công việc này vẫn được Tô Nhiên làm thường xuyên.
Nàng vệ sinh cá nhân xong liền quay trở lại phòng ngủ thay đồ đi làm.
Lúc Tô Lăng trở ra, bữa sáng đã được chuẩn bị.
Nàng sán tới bàn ăn ngồi xuống đối diện phía Tô Nhiên vừa dùng bữa sáng vừa hỏi "Sáng nay em tính đi đâu sao?"
Cô gật nhẹ đầu "Em có chuyện cần làm"
"Chuyện gì thế?"
"Chị có thể đừng hỏi được không? Chuyện của em không thể nói ra được"
Tô Lăng cau mày, cuối cùng nhường nhịn cô em gái này mà cố gượng cười nhắc nhở mấy câu.
"Buổi trưa bị sẽ không về...!
"Em biết rồi"
Nàng còn chưa nói xong câu Tô Nhiên đã nhảy vào miệng nàng đáp trả.
"Buổi tối chúng ta sẽ ăn lẩu, em chuẩn bị nước dùng trước đi nhé, chị sẽ mua thêm đồ".
Danh Sách Chương: