Địa Phủ...!
Diêm La Thất Sát cảm thấy vô cùng nhàm chán trong thời gian dưỡng thương.
Hắn vốn đã không còn đáng ngại nữa thế nhưng là Diêm Hậu không để hắn phải chịu thêm bất cứ tổn thất nào.
Bất kể là Diêm Vương cũng cấm túc hẳn ở Địa Phủ, những lần hẳn trở lại hạ giới đều là lén lút.
Hản tới chỗ Mạnh Bà, dạo chơi uống mấy chén trà, tiện thể nhìn lén xem Tô Lăng đang làm cái gì.
Nàng vẫn đang làm việc, dường như dạo gần đây Tô Lăng còn không có nghỉ ngơi, thời gian nghỉ cũng bó hẹp trong buổi trưa.
Cái tên Dương Tổng chết tiệt, dám giao nhiều công việc như thế cho nàng, hẳn có phải muốn chết không đây? Diêm La Thất Sát mím môi, cố gắng kiềm chế sự nhớ nhung trong lòng.
Hắn quay lưng đi, đợi tới lúc hắn khôi phục nguyên khí, nhất định dạy dỗ bọn chúng một trận nên thân.
Hắn ngồi xuống bàn trà trong mái đình của Vọng Hương Đài.
Mạnh Bà đang chuẩn bị canh, âm hồn sắp đi qua nơi đây.
Hắn uống một chén trà, nhưng lần này trà thực đẳng, hắn nhăn mày “Mạnh Bà, sao trà lại đắng ngắt như thế này? “Trà ngon đã bị cậu uống vào bụng, chỉ còn lại trà đẳng này thôi” Diêm La Thất Sát đập mạnh tay xuống bàn, dứt khoát mạnh miệng “Trà chỗ Diêm Vương rất nhiều, lần sau cứ việc tới lấy” “Lão không dám, cậu chớ nghịch người” Đồ của Diêm Vương điện không phải bất cứ ai cũng có thể động vào.
Diêm Vương tính tình khó lường, cư nhiên không nên chọc giận.
Cái tên Diêm Hắc Ám này suốt ngày chỉ biết tới Vọng Hương Đài ăn bám của lão.
Một lời này của hắn đối với Mạnh Bà mà nói là cả một cơ sự.
“Ba không truy cứu đâu, lão bà cứ yên tâm!” “Với cậu thì điều đó tất nhiên, lão bà không muốn phiền hà tới cậu đâu” Dù sao, trà cũng là hắn uống, Mạnh Bà chỉ dùng trà làm đồ tiếp, ngày thường không hề động vào trà.
Nếu như Diêm La Thất Sát muốn, cứ việc mang trà tới, Mạnh Bà nguyện ý pha cho hẳn uống.
Nàng ngừng tay, hơi ngẩng đầu mỉm cười, nàng cũng vô cùng tò mò về cô gái Tô Lăng này.
“Tất nhiên ta nhớ, ta còn vô cùng món gì đợi ngày con dân ta gặp mặt Tô Lăng” Diêm La Thất Sát vui vẻ trở lại, hắn cười tươi “Nương xem, ngày mai chúng ta liền xuống hạ giới” “Đợi tới lúc này sắc lệnh cấm túc của con được gỡ bỏ, ta nhất định sẽ cùng con đi” “Con đã hồi phục lại rồi, căn bản không còn đáng lo ngại” Nàng trừng mắt “Mọi chuyện, ba con mới có quyền quyết định” “Nương lúc nào cũng cùng một phe với ba, không lẽ nương không thể nghe theo con một lần hay sao?” Không phải nàng muốn cự tuyệt hắn, nhưng hoàn cảnh ép buộc nàng đâu thể thay đổi cục diện được.
Sắc lệnh chính là sắc lệnh, không thể thay đổi, trừ khi được gỡ bỏ, nếu như phát hiện làm trái, cho dù là cái chức danh Diệm Hậu cũng đâu thể cứu được nàng.
Diêm Hậu là một bậc quân thần, không thể kháng lệnh, như vậy mới xứng đáng với sự tôn kính của trên dưới Địa Phủ người.
Nàng lắc lắc đầu “Ta không thể nghe theo con” “Con sẽ tới xin ba gỡ bỏ sắc lệnh, ngay bây giờ” Nàng không trả lời, tiếp tục thêu thùa.
Diêm La Thất Sát bỏ đi, hắn tới Diêm La đại điện, đích thân cầu kiến Diêm Vương.
“Ba, con có chuyện muốn gặp” “Nói!” Diêm Vương đặt nét bút trên tờ giấy, không ngẩng đầu dành cho hắn một ánh mắt.
Chất giọng lạnh ngắt, thong dong phun ra một chữ rợn người.
Đối với thái độ này của ba mình, Diêm La Thất Sát vốn đã quen thuộc.
Nét mặt hẳn mang vài phần ảm đạm nghiêm túc.
“Con muốn được gỡ bỏ sắc lệnh cấm túc!” Diêm Vương đưa đôi mắt của mình nhìn xem người hắn từ đầu tới cuối một lượt.
Y gật nhẹ đầu, sau đó cảnh cáo một lời.
“Tốt nhất đừng lặp lại chuyện cũ thêm một lần nữa” Nếu không, y cũng không chắc chắn rằng sẽ gỡ bỏ lệnh cấm túc lần nữa cho Diêm La Thất Sát..
Danh Sách Chương: