Mục lục
Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thuỷ Tộc...!
Nhiều người cho rằng, Thuỷ Tộc vẫn là chốn tiên cảnh đẹp nhất trần gian.

Không gian mây trắng bảo phủ, huyền ảo tựa như tiên cảnh dành cho các vị thần.

Mà Thuỷ Tộc người là gốc của thần tiên.

Có một câu chuyện, kể về thần tiên chốn bồng lai tiên cảnh-nơi những vị thần có dòng máu tỉnh khiết có thể chữa được bách loại độc sinh sống.

Đêm đen kịt, gió lạnh gào thét trước cảnh đẹp nơi đây.


Sâu trong thung lũng chạng vạng, một vòng ánh sáng tàn đương xuyên qua cung điện lớn.

Đoàn người Duyệt Phong kéo tới đông đúc như kiến Vô số bóng đen kéo đến cùng đạo ánh sáng, tiếng hô mãnh liệt xé tan cả bầu không gian yên tĩnh.

Bên bờ sông uốn lượn, đàn thú bỏ chạy rạo rực cùng tốc độ nhanh nhất.

My Hồ- người con gái đẹp tuyệt trần, là vị thần tiên được nhiều người tôn kính và sùng bái bởi vẻ đẹp mỹ miều của nàng.

Rừng nói tan hoang, vẻ đẹp của nó vốn đã biến mất từ khi quân của Duyệt Phong tấn công.

Nàng ngồi trên lưng thú, phía sau là thuộc hạ được Linh Tượng Vu Nữ hạ sắc lệnh đưa nàng rời khỏi nơi đây.

Tiếng gió gió thét mãnh liệt, thanh âm của sự chết chóc phía sau lưng nàng vang lên đồng loạt.

Nàng quay đầu, nước mắt chảy xuống trên gò má xinh đẹp của mình.

Nương cùng cha của nàng, từng người bị hẳn sát hại.

Từ bên tai, âm thanh của ly tiêu vang lên, My Hồ sợ hãi quay đầu.

Không, Duyệt Phong hắn đã đuổi tới.


Thuộc hạ nhảy xuống lưng thú, đánh thật mạnh vào sau mông nó để nó phi thật nhanh thoát khỏi hắn.

My Hồ quay đầu, hai người đàn ông đánh nhau kịch liệt.

Cuối cùng, tên thuộc hạ ngã xuống, liều mình để My Hồ chạy thoát.

Duyệt Phong đuổi tới nơi trong nháy mắt.

Hắn ôm lấy người nàng, ngồi sau lưng thú điều khiển nó quay trở lại với cánh rừng.

Nàng khóc, nước mắt tựa như viên pha lê rơi xuống "Ta không muốn cùng ngươi trở về yêu tộc"
Nụ cười trên đôi môi đỏ mọng trở nên tàn nhẫn "Hứa Tĩnh Nhiên, tôi qua trở lại rôi"
"Hahaha..."
Tiếng cười thật ghê rợn vang vọng khắp không gian bị đá bao phủ.

Hôm nay...!
Ma giới triệu tập quan đại thần, cho gọi đại sứ của Đan Tộc cầu kiến.

Hản ta tiến vào bên trong đại điện, dâng lên rất nhiều châu báu quý hiếm.

Ngạn Phong liếc mắt qua một vòng, hắn vô cùng không có hứng thú với mấy loại đồ này.

Hắn nhếch môi khinh bỉ, châm chọc "Đan Tộc hôm nay có nhã hứng đem quà quý tặng cho bổn tôn sao?"

"Ma Quân thông minh hẳn là đã hiểu ra mục đích lần này thần đích thân tới Ma giới của ngài một chuyến"
"Đại sứ, ngài đem những thứ này trở về Đan Tộc đi, Ma giới không thiếu"
Ngạn Phong lạnh lùng phun ra từng câu chữ một, nó khiến cho nội tâm của đại sứ giống như bị đả kích một cước.

Hắn ta vẫn không khuất phục, đưa ra một bản văn kiện dâng đến cho Ngạn Phong.

Quan Phùng nhận lấy, đưa tới trước mặt Ngạn Phong cho hẳn xem qua.

Hắn đọc qua một lượt, ánh mắt trừng lớn, quả nhiên đã kích động tới Ma Quân.

Nữ nhân đi theo cạnh người Y đầu đội nón, che mặt lại.

Nàng ta cúi đầu, hành lễ với Ngạn Phong.

Hản liếc xéo qua Ngạn Thần, mà Ngạn Thần lúc này đang vừa uống trà vừa để mắt trên người nữ nhân kia.

Chợt, nữ nhân liếc mắt nhìn hắn, hành lễ..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK