Giang đại nhân không đến Cố gia luôn, nhưng hắn rất chú trọng để Cố Cửu Tư đi chuẩn bị trước.
Giang Nhu rất quen thuộc tác phong của vị đệ đệ này, bà đưa Liễu Ngọc Như đi mua xe ngựa, chọn mỹ nữ, sau đó mua một đống y phục ánh vàng rực rỡ treo trong ngăn tủ, thành thạo huấn luyện một nhóm người chăm sóc cho Giang Hà.
Liễu Ngọc Như nhìn Giang Nhu ôm chân Phật, không nhịn được nói: “Bà bà, nếu cữu cữu phiền toái vì vậy, vì sao không huấn luyện người từ sớm?”
Giang Nhu thở dài: “Ngọc Như, nhà chúng ta không giàu có như trước kia, ngộ nhỡ nó không ra được, vậy chẳng phải là lãng phí số tiền này sao?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy, cảm thấy lời của Giang Nhu rất đúng, tiền mua xe ngựa mua mỹ nữ mua y phục huấn luyện hạ nhân, nếu không có người chi trả, vậy đúng là một khoản tiền xa xỉ.
Dọn dẹp nhà xong, ngày hôm sau, Cố Lãng Hoa đưa cả nhà đến cửa Hình Bộ chờ Giang Hà. Trên đường Cố Cửu Tư đã giới thiệu đại khái vị cữu cữu này cho nàng.
Giang gia bọn họ vốn là nhà giàu số một của Đông Đô, đồng lứa với Giang Nhu, Giang gia tổng cộng có hai trai một gái, Giang Hà là nhi tử nhỏ nhất. Tính toán ban đầu của Giang lão gia là để đại công tử Giang Sơn của Giang gia theo đường chính trị, để nhi tử nhỏ Giang Hà kinh thương, ai ngờ Giang Sơn mới chỉ làm quan năm năm đã bị lưu đày đến Nam Cương vì liên lụy đến chuyện đoạt đích, sau đó bệnh chết trên đường. Sau khi bị đấu tranh chính trị làm hại, Giang lão gia càng không muốn Giang Hà làm quan, ai biết năm mười lăm tuổi Giang Hà lén lút tham gia khoa cử, giành giải, trở thành môn sinh thiên tử năm đó. Đường quan một bước lên mây, ba mươi đã cắm rễ trên triều đình, từ Công Bộ, Hộ Bộ đến Lại Bộ, trở thành Lại Bộ Thượng Thư đứng đầu lục bộ, chủ quản toàn bộ công việc kiểm tra thăng quan hay biếm chức của các quan viên triều đình Đại Vinh. Nếu không xảy ra chuyện của Lương Vương, có khi bây giờ Giang Hà đã làm Thừa Tướng rồi.
Đương nhiên đây chỉ là lời từ một phía, theo giới thiệu của Cố Cửu Tư thì chính là: “Tính tình cữu cữu của ta rất kém, nhưng bình thường cười toàn cười híp cả mắt lại, nàng phải nhớ, nhất định không được trêu chọc hắn.”
“Tính cữu cữu khá kiêu ngạo, nếu nói chuyện làm nàng tổn thương, nàng nhất định phải tha thứ, ta sẽ giúp nàng mắng lại, nàng chuẩn bị sẵn đại phu, nhớ phải bôi thuốc cho ta, cữu cữu thích đánh lên mặt ta.”
“Cái khác nàng đừng sợ, mọi thứ đã có ta rồi, chỉ cần chuẩn bị sẵn đại phu là được.”
Cố Cửu Tư khuếch đại bầu không khí một lúc lâu, rốt cuộc Liễu Ngọc Như cũng đã theo đoàn đến cửa Hình Bộ, sau đó nhà bọn họ quy củ đứng ở cửa, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một bóng hình xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt đầu tiên Liễu Ngọc Như nhìn thấy người này là ánh vàng, hắn mặc áo ngoài ánh vàng rực rỡ, áo trong màu trắng mỏng, trên eo treo bạch ngọc Hoà Điền, trên đầu kim quan nạm châu.
Hắn nhìn qua ngoài ba mươi, cực kỳ anh tuấn, mặt mày tương tự Cố Cửu Tư, có điều có lẽ là hắn lớn hơn nên đẹp hơn. Tay cầm quạt nhỏ, hắn đi ra cửa, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, quạt nhỏ của hắn “xoạch” mở ra, che quạt trên trán, giương mắt nhìn về nơi xa, dùng giọng nói hoa lệ cảm khái: “A, đúng là lâu rồi chưa thấy được ánh mặt trời chói chang như vậy.”
Nói rồi, hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua người Cố gia, sau đó cười: “Đã lâu không gặp, tỷ tỷ, tỷ phu, tiểu Cửu Tư.”
“Niệm Minh, ra ngoài rồi.”
Cố Lãng Hoa cố gắng tươi cười, gọi tên Giang Hà, sau đó nói: “Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ trong nhà xong rồi, mau về nhà, ăn bữa cơm đi.”
“Để tỷ phu nhọc lòng rồi.” Giang Hà gập quạt, ưu nhã gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó nâng mắt đảo qua, trực tiếp đi đến xe ngựa ánh vàng rực rỡ mà Giang Nhu dùng để lấy lòng hắn.
Xe ngựa được phủ phấn vàng, nhìn qua cực kỳ xa hoa, trên thực tế, nếu có trộm đánh bạo đi cạo, quả thực có thể trộm một ít phấn vàng mang đi đổi lấy tiền. Nhưng Giang Hà không để bụng, hắn thích loại cảm giác có tiền này.
Sau khi hắn lên xe ngựa, Liễu Ngọc Như đến gần Cố Cửu Tư, lặng lẽ nói: “Nhìn qua cữu cữu của chàng ở chung khá thoải mái.”
Cố Cửu Tư miễn cưỡng nở một nụ cười: “Nàng vui là được.”
Giang Hà lên xe ngựa, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư đang định lên một xe ngựa khác, bỗng thấy Giang Hà vén mành, nhiệt tình nói với Cố Cửu Tư: “Tiểu Cửu Tư, sao lại xa lạ với cữu cữu thế? Lên ôn chuyện với ta, à,” nói rồi, ánh mắt Giang Hà rơi xuống người Liễu Ngọc Như, “Kia là tiểu nhi tức đúng không? Cùng nhau lên đi.”
Nghe vậy, mặt Cố Cửu Tư có vẻ rất khổ sở, nhưng hắn lại không trái lời, cúi đầu nhận mệnh, dẫn Liễu Ngọc Như lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này cực kì lớn, bốn mỹ nữ ngồi bên trong, đây đều là những người Giang Nhu chọn, lúc Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư vào, Giang Hà đang dựa vào một mỹ nữ để nàng ta xoa đầu cho hắn, chân đặt trên người mỹ nữ khác để nàng ấy bóp chân cho, bên cạnh còn có một vị mỹ nữ quỳ trên mặt đất đút nho cho hắn, một vị mỹ nữ ngồi bên cạnh ôm tỳ bà, nói với Giang Hà: “Đại nhân muốn nghe khúc nào?”
Liễu Ngọc Như cảm thấy mình là cái đồ nhà quê, tại khoảnh khắc này, nàng thật sự bị Giang Hà làm cho chấn động.
Nhưng Cố Cửu Tư như đã quá quen với cảnh này, hắn và Liễu Ngọc Như ngồi rất xa, vẻ mặt trấn định: “Cháu đã nói rồi, cữu muốn đánh người có thể đánh cháu, cữu muốn mắng người có thể mắng cháu, cữu muốn tìm phiền toái có thể tìm cháu, đừng đụng đến tức phụ của cháu.”
Nghe thấy lời mở đầu nghiêm túc như vậy, Liễu Ngọc Như sợ hãi. Giang Hà nâng mắt, tỉ mỉ đánh giá Liễu Ngọc Như một lát, sau đó cười nhạo, chống cơ thể ngồi dậy từ trên người nữ nhân, dựa vào vách xe nói: “Cháu thấy cữu đi tìm nữ nhân làm phiền khi nào chưa? Tiểu Cửu Tư, cữu cữu không phải nam nhân không có phẩm chất như vậy.”
Nói rồi, ánh mắt Giang Hà đảo qua Liễu Ngọc Như từ trên xuống dưới, sau đó quạt xếp khẽ động, che khuất môi, khẽ cười nói: “Ánh mắt của cháu cũng không tồi, chẳng trách ta cho cháu công chúa cháu cũng không cần, muốn tìm đồ ngốc Dương Châu như này.”
Lời này làm Liễu Ngọc Như sửng sốt, lần đầu tiên nàng nghe người ta dùng loại từ này hình dung nàng, nhưng không cảm thấy buồn bực, thậm chí có vài phần đáng yêu.
Nhưng rõ ràng Cố Cửu Tư không cảm thấy đây là lời hay gì, hắn banh mặt nói: “Cữu cữu, cữu khắc chế một chút.”
Giang Hà nhún vai, buông tay nói: “Ta vẫn chưa khắc chế sao? Các ngươi cho ta một chiếc xe ngựa keo kiệt như vậy, mấy thị nữ xấu như vậy, còn cả mấy y phục xấu xí ta cũng chưa nói gì, cháu còn cảm thấy ta chưa khắc chế?”
“Cửu Tư à,” Giang Hà nói chuyện thấm thía, “Ta để cháu đến Đông Đô sớm để thấy nhiều việc đời, ít nhất phải học cách tiêu tiền. Mọi người đều nói cháu ngoại giống cữu, cháu nhìn cháu xem, ngoài diện mạo hơi giống ta ra, hoàn toàn không kế thừa một tí phong lưu khí độ nào của ta cả. Cữu cữu lại không có nhi tử, cháu không kế thừa phong độ này của ta, sau này người khác biết phong mạo Giang gia chúng ta thế nào đây.”
“Đủ rồi cữu cữu,” Cố Cửu Tư đen mặt, “Cữu có thể tìm mợ sinh một đứa.”
“À, mợ,” Giang Hà giơ tay che trán, như là nhắc đến chuyện nào đó rất buồn, nghĩ nghĩ, hắn giương mắt nhìn Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói, “Ngọc Như muội muội, nhà muội còn có tỷ muội nào mỹ lệ dịu dàng chưa gả như muội không?”
“Giang Hà cái lão sắc phôi nhà ngươi!”
Cố Cửu Tư vung tay đến, Giang Hà dùng quạt chặn nắn tay Cố Cửu Tư lại, cười tủm tỉm nhìn qua: “Tiểu Cửu Tư trưởng thành rồi.”
Cố Cửu Tư nghe vậy, không biết vì sao, đột nhiên hơi sợ, sau đó trong nháy mắt, Liễu Ngọc Như liền thấy Giang Hà giơ chân đạp qua, Cố Cửu Tư trực tiếp bị đá ra khỏi xe ngựa, lăn xuống đất.
Liễu Ngọc Như lập tức la lên: “Dừng xe!”
Còn chưa dứt lời, quạt của Giang Hà đã đè trên vai Liễu Ngọc Như, lực đạo lớn buộc Liễu Ngọc Như ngồi xuống, Giang Hà nói chuyện với phu xe bên ngoài bằng một giọng nói không thể chất vấn: “Không được dừng.”
Phu xe không dám dừng, Cố Cửu Tư lật người bò dậy, chạy đuổi theo xe ngựa, tức giận nói: “Giang Hà! Giang Hà, cữu có bản lĩnh thì dừng lại cho cháu!”
Giang Hà dùng quạt vén màn xe, nhìn Cố Cửu Tư, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Cửu Tư, gần đây cơ thể cháu không được đâu, vẫn nên rèn luyện một chút, đuổi theo về nhà đi.”
Nói xong, hắn buông màn xe, cười tủm tỉm nhìn Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư vừa đi, trong nháy mắt Liễu Ngọc Như cảm nhận được một loại cảm giác áp bách bao trùm xe ngựa, Giang Hà nhìn nàng, Liễu Ngọc Như ra vẻ trấn định, một lúc lâu sau, Giang Hà cười khẽ một tiếng: “Ta thật sự không ngờ, gia đình bình dân như Liễu gia có thể dưỡng ra một cô nương như ngươi.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng thở ra, biết nàng đã qua cửa ải của Giang Hà.
Nàng không nói lời nào, Giang Hà lại nằm xuống người mỹ nữ, tay vê quả nho, chậm rãi nói: “Ta đã điều tra về ngươi, cũng biết những chuyện ngươi đã làm, Cố gia có thể đi đến bây giờ, hẳn là ngươi có công rất lớn. Chất nhi này của ta, ai cũng cho rằng nó là tên ăn chơi trác táng, nhưng thật ra nó cực kỳ thông minh. Nó được một tay ta dạy lớn, vốn dĩ ta nghĩ ít nhất là phải để nó cưới một nhân vật như công chúa, không ngờ lại để ngươi nhặt được.”
Liễu Ngọc Như không rõ Giang Hà nói những chuyện này với nàng để làm gì, nàng lẳng lặng chờ, nghe Giang Hà nói: “Ta không thích nữ nhân, trừ khi là nữ nhân như tỷ tỷ của ta. Ngươi gả cho nó, đừng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ dựa vào một nam nhân, bản thân kiếm tiền cho tốt, sau này ngươi kiếm tiền, Cửu Tư làm quan, như vậy Cố gia mới có nền tảng tốt.”
Nói rồi, Giang Hà nâng mắt nhìn nàng: “Ta nói những lời này ngươi có hiểu không?”
“Hiểu ạ.” Giọng Liễu Ngọc Như nhu hòa, nàng cười, Giang Hà nhíu mày, cảm thấy nàng đang làm cho có lệ, sau đó hắn nghe thấy Liễu Ngọc Như nói, “Chất tức cũng có một vấn đề, nghe Cửu Tư nói, khoảng thời gian ngài ở Cố gia, ngài sẽ gánh vác tất cả chi tiêu của Cố phủ, đây là Cửu Tư nói chơi, hay là?”
Giang Hà ngẩn người, một lát sau, y chậm rãi cười rộ lên.
“Tiểu cô nương này,” y đưa quạt lên môi, không nhịn được cười, “Rất thú vị.”
Liễu Ngọc Như cười mà không nói, một lúc lâu sau, hình như Giang Hà hơi mệt, nhắm hai mắt lại: “Ngươi đã hiểu rồi, ta cũng không hỏi nhiều nữa. Ta có ít tiền ở đây, sau này các ngươi ở Đông Đô có chuyện gì khó xử, có thể nói với ta.”
“Cữu cữu nói vậy, Ngọc Như bỗng thấy khó hiểu.”
Liễu Ngọc Như phe phẩy quạt tròn, nhìn thanh niên có gương mặt tuấn mỹ trước mặt: “Ngọc Như thấy bây giờ sắc mặt cữu cữu toả sáng, hẳn là cũng không chịu khổ gì trong ngục, không biết cữu cữu ở trong ngục lâu như vậy, là tự nguyện, hay là bị ép bất đắc dĩ?”
Giang Hà nghe vậy quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, ánh mắt y mang theo ý cười: “Ngươi có ý gì?”
“Cữu cữu,” Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa, Cố Cửu Tư đang gian nan đuổi theo xe ngựa, tất cả mọi người nhìn Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như đè nặng ý cười nơi khoé miệng, dịu dàng nói, “Cửu Tư luôn tin tưởng là cữu cữu oan uổng, chàng lấy tính mạng của mình ra đảm bảo mới có thể để bệ hạ thả ngài ra, cũng nhậm chức Hộ Bộ Thị Lang. Ngọc Như hy vọng ngài coi Cửu Tư như người nhà, đối đãi một cách thẳng thắn thành khẩn.”
“Ngươi cảm thấy ta có cái gì không thẳng thắn thành khẩn?” Giang Hà cười tủm tỉm nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như không nói chuyện, một lúc sau, Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn Giang Hà: “Giang đại nhân, giữa ngài và Lương Vương, thật sự không có cấu kết sao?”
Giang Hà không nói gì nữa.
Một lát sau, hắn cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu nha đầu nhà ngươi ấy à.”
Nói rồi, vẻ mặt y có hơi buồn bã: “Người đã chết rồi, nói mấy chuyện này còn có ý nghĩa gì chứ?”
Y không kiêng dè, Liễu Ngọc Như nghe vậy liền hiểu. Nàng chần chờ, cuối cùng vẫn không hỏi câu nàng muốn hỏi.
Xe ngựa đi đến trước cửa lớn Cố gia, Giang Hà xuống xe ngựa trước mặt mọi người.
Bây giờ Cố phủ đang ở trong một ngõ nhỏ, kém xa phủ đệ trước kia của Giang Hà, Giang Hà vừa xuống xe ngựa đã không nhịn được mà nói: “Đã đến Đông Đô rồi, sao không mua cái nhà nào tốt hơn? Ở nơi này, các ngươi không cảm thấy nghẹn khuất sao?”
Đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa ngừng lại, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện là xe ngựa của Cố gia chặn đường đối phương.
Cửa sau của Cố gia ở phía sau, xe ngựa thả người ở cửa chính, vào từ cửa sau, từ góc độ này mà nói, chiếc xe ngựa này cũng chặn đường Cố gia.
Vì thế xe ngựa hai nhà giằng co, Giang Hà nhướng mày, nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư vừa mới đuổi đến, Cố Cửu Tư vừa mới chạy đến cửa đã thấy tình huống này, hắn lau mồ hôi trên đầu, chạy lên nói: “Ngại quá, vị huynh đài ngài, phiền ngài lui lại một bước…”
“Cố đại nhân.”
Còn chưa dứt lời, trong xe ngựa liền truyền đến một giọng nam mang theo ý cười, Cố Cửu Tư nghe thấy giọng nói này, mặt lạnh đi, sau đó thấy một cây quạt nhỏ vén màn xe, Lạc Tử Thương lam sam ngọc quan, ngồi trong xe nhìn Cố Cửu Tư, cười như không cười: “Đã lâu không gặp.”
Nói rồi, hắn nâng mắt lên, quét một vòng xung quanh, sau đó ánh mắt rơi xuống mặt Giang Hà.
Giang Hà và Lạc Tử Thương đối mặt, Giang Hà sửng sốt, trên mặt Lạc Tử Thương cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc cực kỳ rõ ràng.
Rõ ràng hai bọn họ biết nhau, nhưng sau khoảnh khắc nhìn nhau ngắn ngủi này, nhanh chóng dời ánh mắt đi, rõ ràng ai cũng không muốn mở miệng nhận ai.
Cố Cửu Tư nhìn sự tương tác giữa hai người, sau đó nói: “Tại hạ chưa nghe thấy tin tức Thái Tử về Đông Đô, không ngờ Lạc thái phó đã về Đông Đô trước rồi?”
“Thái Tử điện hạ đã đóng quân ở ngoài thành cách đó không xa, sau khi chỉnh lý xong, ngày mai sẽ vào thành.”
Lạc Tử Thương cười: “Ở đó cơ thể không khoẻ, bèn về nghỉ trước.”
“Ra vậy.” Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó nói, “Thế rốt cuộc Lạc đại nhân có nhường đường không?”
Lạc Tử Thương: “…”
Hình như Lạc Tử Thương không ngờ Cố Cửu Tư sẽ hỏi vậy, một lát sau, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Nhường là nên mà.”
Nói rồi, Lạc Tử Thương nghĩ, nâng mắt nhìn Liễu Ngọc Như.
Hắn chỉ vội vàng nhìn lướt qua, Cố Cửu Tư lập tức như một con chó dữ bị con người ngấp nghé cục xương, tức giận nói: “Ngươi nhìn cái gì đấy!”
Lạc Tử Thương cười, buông màn xe xuống, nói với hạ nhân: “Lui đi.”
Hạ nhân đánh ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, nhường đường cho Cố gia, Cố Cửu Tư đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, nói thầm một tiếng: “Hắn ta đúng là tà tâm không chết.”
Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ: “Người ta chưa nói gì mà.”
“Hắn ta nhìn nàng.”
“Hắn ta còn nhìn cữu cữu của chàng nữa.”
Liễu Ngọc Như nhỏ giọng nói: “Lần sau đừng lộ liễu như vậy, sợ người khác không biết hắn nhìn ta sao?”
Cố Cửu Tư bĩu môi, không nói gì.
Giang Hà vào nhà, cũng không nói gì, hắn ăn cơm rồi vào phòng nghỉ ngơi. Giang Hà nghỉ ngơi rồi, Cố Cửu Tư cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hắn tắm rửa rồi cùng ngồi làm việc với Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như tính toán sổ sách, Cố Cửu Tư xử lý công vụ. Hai người vừa làm việc, vừa nói chuyện phiếm câu được câu không.
“Hôm nay Lạc Tử Thương trở về, chàng không tò mò gì à? Không nói thêm mấy câu với hắn?”
“Có cái gì để nói?”
Cố Cửu Tư lật công văn: “Những gì hắn nói, ta đã biết hết rồi. Những chuyện còn lại hắn sẽ không nói, sao ta phải lãng phí thời gian với hắn?”
Liễu Ngọc Như cảm thấy hắn nói cũng đúng, nàng nghĩ rồi hỏi: “Rốt cuộc vì sao hắn lại về trước?”
“Chắc là nhìn xem có thể cứu chữa hay không.”
Cố Cửu Tư cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ngọc Như một cái: “Ta và Lục đại nhân đã nói chuyện, chuyện của Lưu Xuân chính là hắn sai khiến Lục Vĩnh. Cho nên rất rõ ràng rồi, chắc chắn hắn ở phe Thái Hậu, Thái Hậu ngã rồi, hắn còn có thể diễn xướng cái gì? Chờ xem,” Cố Cửu Tư hờ hững nói, “Thái Tử vừa về ta sẽ vạch tội hắn, bảo đảm hắn chẳng có ngày nào sống an ổn.”
“Chàng cũng đừng ép quá độc ác,” Liễu Ngọc Như thở dài, “Bây giờ bệ hạ phải tạo điều kiện cho hắn, trong tay hắn có Dương Châu, ngộ nhỡ ép Lưu Hành Tri nóng lên, đến lúc đó trách tội chàng, ta xem chàng sẽ làm gì.”
“Hắn có bản lĩnh thì cứ đổ tội,” Cố Cửu Tư cầm bút nói, “Cùng lắm thì ta từ quan. Ta có tức phụ nuôi, hắn có sao?”
Vẻ mặt Cố Cửu Tư rất hợp lý, chọc Liễu Ngọc Như bật cười.
Nàng nhặt cái đệm bên cạnh ném qua, Cố Cửu Tư đón được cái đệm, lắc đầu nói: “Nhìn con cọp cái này xem, có tiền rồi, quả nhiên khí thế khác ngay, cũng dám đánh lang quân của mình.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Chừng nào thì chàng mới có thể đứng đắn hơn vậy?”
“Muốn thấy ta đứng đắn à?”
Cố Cửu Tư giơ tay chống đầu, hình như hắn đang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Từ khi quen biết Liễu Ngọc Như đến nay đã gần hai năm, hình như hắn đã cao lên rất nhiều, cơ thể cao gầy, khuôn mặt anh tuấn.
Diện mạo của hắn kế thừa sự xinh đẹp của Giang gia, lại mang theo phần anh tuấn của Cố Lãng Hoa, vì thế trên người hắn có một loại tuấn mỹ khó có thể miêu tả.
Giờ phút này hắn mặc áo mỏng tơ lụa màu trằn, tóc tai tùy ý tản ra, da thịt trắng nõn rực rỡ như ngọc dưới ánh đèn, hắn tuỳ ý chống đầu, mỉm cười, dáng vẻ đang nghiêm túc suy tư cũng mang theo một loại mỹ cảm cấm dục.
Liễu Ngọc Như vốn chỉ vội vàng liếc mắt một cái, nhưng thấy bộ dáng của người này, nàng bỗng sửng sốt.
Cố Cửu Tư quay đầu lại, thấy nàng ngây người, bất giác ý cười bên môi càng đậm.
Hắn khoác áo ngoài đứng dậy, đi chân trần đến bên người nàng, sau đó quỳ xổm một bên đầu gối xuống đất, một bàn tay đặt lên đầu gối mình.
Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn hắn, hắn cách nàng cực gần, hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt đen chảy xuôi tia sáng.
Bàn tay như bạch ngọc điêu khắc của hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Liễu Ngọc Như ngượng ngùng, mở miệng nói: “Lang…”
Chữ lang liền bị nuốt vào trong miệng.
Bên ngoài trăng sáng lên cao, Thu Hải Đường chậm rãi nở rộ dưới ánh trăng.
Cố Cửu Tư nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn đôi mắt mê mang có hơi nước của Liễu Ngọc Như, hắn không nhịn được cổ họng giật giật, sau đó giọng nói hoa lệ trong sáng bỗng trở nên khàn khàn, giơ tay trực tiếp vuốt ve môi nàng, thấp giọng nói: “Lang quân của nàng, bây giờ đứng đắn chưa?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, cho dù đã thành hôn lâu rồi, nhưng đối mặt với những chuyện này, nàng vẫn không thể thẳng thắn thành khẩn càn rỡ như Cố Cửu Tư.
Nàng nắm chặt tay áo, nỗ lực khống chế thanh tuyến, nhưng giọng nàng vẫn như có thể tích ra nước, thấp giọng nói: “Đứng đắn ở đâu ra? Đi xem công văn của chàng đi.”
Cố Cửu Tư cười, ánh mắt đuổi theo nàng, tầm mắt như một bàn tay, chậm rãi trượt xuống. Ánh mắt này làm Liễu Ngọc Như không thể hô hấp, Cố Cửu Tư lấy ra cây quạt nhỏ từ tay áo, thay thế tay mình, đẩy y phục ra, nói với Liễu Ngọc Như: “Nàng muốn ta đứng đắn, đơn giản là do nàng thích, vậy bây giờ nếu nàng thích ta, ta sẽ đứng đắn, nếu nàng không thích, ta sẽ không đứng đắn. Nhưng ta lại nghe nói, phần lớn nữ nhân đều thích không đứng đắn, cho nên nàng nói xem, làm một nam nhân, đứng đắn tốt, hay là không đứng đắn mới tốt?”
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng siết chặt bàn tính trong tay.
Cố Cửu Tư nhìn y phục nàng hỗn độn, hắn nghiêng đầu cười, rốt cuộc vẫn không đành lòng để nàng chịu khổ, bèn ôm nàng lên giường.
Rượu đủ cơm no, ngày hôm sau lúc thượng triều, rõ ràng tâm trạng Cố Cửu Tư cực tốt.
Diệp Thế An bên cạnh nói: “Sao ngươi vui thế?”
Không đợi Cố Cửu Tư đáp lời, Thẩm Minh đã nói: “Chắc chắn là ăn no rồi.”
Diệp Thế An ngẩn người, cảm thấy khó hiểu. Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Thế An, ngươi chuẩn bị sổ con chưa?”
“Sổ con gì?”
Thẩm Minh không hiểu, Cố Cửu Tư giơ tay gạt tóc ra sau tai, hờ hững nói: “Hôm qua ta gặp Lạc Tử Thương, hắn về Đông Đô trước, hôm nay Thái Tử sẽ vào thành.”
Nghe được lời này, trong nháy mắt sắc mặt Diệp Thế An liền lạnh đi.
Hắn quay đầu nói: “Ta đi viết ngay.”
Thẩm Minh: “???”
“Cái kia,” Thẩm Minh nhìn Diệp Thế An đi tìm giấy bút, bất an nói, “Cho bệ hạ sổ con qua loa như thế, vậy không tốt lắm?”
“Có cái gì không tốt hả?” Hai tay Cố Cửu Tư hợp lại trong tay áo, dịu dàng nói, “Dù sao bệ hạ cũng muốn người ta vạch tội hắn. Nếu không phải gần đây người ta vạch tội quá nhiều, hôm nay còn cần Thế An viết sổ con sao?”
Thẩm Minh ngẩn người, hắn cũng không biết vì sao, hắn nghe ra vài phần tiếc nuối từ trong giọng Cố Cửu Tư.
Một lát sau, Thẩm Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Cửu ca, có phải hôm qua Lạc Tử Thương lại đi xum xoe Ngọc Như tỷ không.”
Từ khi Liễu Ngọc Như lén tìm tiểu nhị kiếm chút tiền tiêu vặt cho Thẩm Minh, Liễu Ngọc Như cũng biến thành Ngọc Như tỷ, mà không phải Thiếu phu nhân.
Cố Cửu Tư bị Thẩm Minh nhìn thấu tâm tư, hắn lạnh lùng liếc Thẩm Minh một cái: “Không có, ngươi nghĩ gì đấy?”
“Không thể không đúng,” Thẩm Minh lập tức nói, “Lòng dạ huynh hẹp hòi như vậy, rõ ràng là phải đắc tội huynh mới được. Chuyện Lạc Tử Thương đắc tội huynh tàn nhẫn nhất cũng chính là hắn chú ý đến Ngọc Như tỷ, hôm qua hắn không quấy rầy Ngọc Như tỷ, hôm nay huynh sẽ tích cực vạch tội hắn như vậy sao?”
“Ta thích cái từ này của ngươi.”
Giọng Cố Cửu Tư hờ hững, Thẩm Minh lặp lại theo bản năng: “Từ nào.”
“Quấy rầy.”
Cố Cửu Tư nhấn mạnh trọng âm.
Thẩm Minh bất đắc dĩ, hắn nói mà, Lạc Tử Thương nhất định đã quấy rầy Liễu Ngọc Như.
Hiệu suất làm việc của Diệp Thế An rất cao, đặc biệt là chuyện báo thù nhà. Hắn đi mượn giấy bút, nhân lúc vẫn chưa lâm triều, nhanh chóng múa bút thành một phần sổ con.
Quyển sổ con này mắng Lạc Tử Thương rất lưu loát, mắng rất thuần thục không hề phải suy nghĩ, có thể thấy Diệp Thế An đã sớm có chuẩn bị để mắng Lạc Tử Thương. Sau khi mắng xong là một trọng điểm: Người này không xứng làm thái phó, mau chóng đổi người.
Cố Cửu Tư nhìn sổ con của Diệp Thế An, gật đầu nói: “Rất tốt, ta rất xúc động.”
“Vậy là đúng rồi.” Diệp Thế An lạnh lùng nói, “Bây giờ bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ hắn, cũng xác định không nam phạt để ổn định bên trong trước, không có khả năng để hắn tiếp tục làm Thái Tử thái phó. Hắn cách Thái Tử xa một chút, sau này ta sẽ dạy dỗ Thái Tử thật tốt, như vậy mới có thể bảo đảm Thái Tử sẽ không bị hắn mê hoặc.”
Cố Cửu Tư gật đầu, không hề phản bác.
Tuy rằng hắn cảm thấy, trình độ giảng đạo của Diệp Thế An rất khó chống lại loại vua nịnh nọt chuyên nghiệp như Lạc Tử Thương.
Nhưng Cố Cửu Tư cảm thấy, chuyện này cũng không quan trọng, chuyện quan trọng hôm nay chỉ có một, vạch tội hắn.
Vì thế sau khi bắt đầu lâm triều không lâu, khi Phạm Hiên hỏi “Có việc khởi tấu”, Diệp Thế An bước nhanh ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu, thần cho rằng, Lạc Tử Thương sư đức không có, không thể làm Thái Tử thái phó!”
Lời này vừa ra, Cố Cửu Tư lập tức bước ra khỏi hàng, tán thành nói: “Thần tán thành.”
Thẩm Minh ngẩn người, hắn nhìn hai huynh đệ đã đi ra ngoài, cảm thấy mình cũng không thể tụt lại, vì thế hắn cũng bước ra khỏi hàng theo, vẻ mặt nghiêm túc: “Thần cũng vậy.”
—
Tác giả có lời muốn nói: 【 triều đình hằng ngày 】
Diệp Thế An: Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu!
Chúng thần: Nhất định là vạch tội Lạc Tử Thương, không đáng sợ hãi.
Cố Cửu Tư: Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu!
Chúng thần: Mọi người mau chuẩn bị đi, Cố Cửu Tư muốn vạch tội! Cố đại nhân, xin hỏi lần này định vạch tội bao nhiêu người?
Thẩm Minh: Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu!
Chúng thần: Đây là ai???
Danh Sách Chương: