Cố Cửu Tư nói tới nói lui, cuối cùng thời điểm thương đội trở về vẫn thành thật giao một phong thư qua đó.
Bức thư kia cực kỳ dày, đặt trong tay nặng trĩu, khi giao trong tay thương đội, tất cả mọi người đều cười, Cố Cửu Tư xụ mặt, đối mặt với nụ cười ý vị thâm trường của mọi người, hắn đã quen rồi.
Khi Liễu Ngọc Như nhận được tin là lúc vừa rời khỏi châu phủ Thanh Châu, đang đi xuống một thành thị. Thanh Châu dồi dào hơn Thương Châu nhiều, ba mươi vạn gánh lương thực, nàng đã rút đủ mười lăm vạn.
Lúc này, Thương Châu mới hậu tri hậu giác để ý lương thực giảm bớt, giá lương thực đột nhiên tăng lên. Nhưng mọi người không phát hiện tính liên hệ của những việc này, có chút người thông minh hậu tri hậu giác ý thức được sự việc tựa hồ có người cố tình sắp đặt, nhưng đối với đại đa số người ngay lúc đó mà nói chẳng qua cảm thấy, chiến loạn mà, giá lương thực tăng lên không có gì là lạ.
Mà Thanh Châu còn chưa phát hiện mấy việc này, Liễu Ngọc Như tựa hồ chỉ ngẫu nhiên đi qua, ngẫu nhiên gặp giá lương thực không ổn định, sau đó ngẫu nhiên rời đi.
Nàng chẳng qua là một bà chủ muốn mở chi nhánh cửa hàng son phấn, ai cũng không thể tưởng được người làm giá cả lên xuống ở hai châu Thanh Thương sẽ có quan hệ gì với tiểu cô nương khi nói chuyện cười ôn nhu, thậm chí mang theo vài phần xấu hổ.
Mọi người đều chú ý U Châu và việc Lương Vương chiếm cứ. Sau khi Phạm Hiên dẫn người tấn công Lương Vương, Tịnh Châu và Lương Châu cũng ít có động tác xuất binh quấy rầy. Nhưng Lương Vương sớm có đối sách, nhất thời không tấn công xuống dưới, vì thế hai bên giằng co, Lương Vương lấy mệnh lệnh của hoàng đế hạ “Lệnh Thảo Tặc” với Phạm Hiên, mà Phạm Hiên dứt khoát viết một thiên “Văn Phạt Lương Tặc”.
Thiên hịch văn này không văn chương lai láng nhưng đối trận tinh tế, đại khí hào hùng, dùng từ bén nhọn thậm chí có chút khắc nghiệt, nghe đồn Lương Vương nhìn thấy còn phun ra búng máu trong đại điện. Cũng không biết là vì tức giận hay là gấp gáp.
Mọi người chú ý những việc này để Liễu Ngọc Như có không gian phát huy. Vì thế Liễu Ngọc Như đêm nào cũng bận đến tối khuya.
Ngày Liễu Ngọc Như nhận được tin, nàng đi một ngày đường nên có chút mỏi mệt, đầu óc ong ong, cái gì cũng không kịp nghĩ ngồi trên giường xem thư của Cố Cửu Tư gửi cho nàng.
Thư lần này không có ngả ngớn như lần trước mà trầm ổn hơn rất nhiều.
Đầu tiên hắn nói cho nàng biết thiên hịch văn lần này là《 Văn Phạt Lương Tặc 》 là do hắn viết, nói hắn có đọc sách đàng hoàng, bảo nàng không cần lo lắng.
Sau đó hắn viết chuyện trong nhà, viết Tô Uyển như thế nào, Giang Nhu như thế nào, viết cửa hàng nàng, thậm chí viết Chu Diệp và Tần Uyển Chi.
Hắn viết Vọng Đô đang cải cách, nói hắn chỉnh đốn du côn trong thành như thế nào, an trí lưu dân. Hắn nói khai khẩn rất nhiều đất hoang để những lưu dân đó ở đó trồng trọt. Ai cũng có thể nhận đất, năm thứ nhất nộp bảy phần sản lương, sau đó giảm dần qua từng năm, chờ đến năm thứ mười, tất cả sẽ thuộc về bọn họ. Mà tiền mua gạo thóc và sinh hoạt năm thứ nhất của lưu dân trích từ tiền của nợ U Châu, chờ sang năm bọn họ bắt đầu nộp lương thực chính là khi nợ U Châu thu vào. Hắn nói hắn tính hết rồi, cứ như vậy, tiền lãi nợ U Châu hoàn toàn trả được.
Hắn nói rất nhiều, phần lớn là chính sự của hắn. Hắn còn nói một ít chi tiết, hắn nói hắn tự đi theo những nông dân kia khai hoang, thời điểm cầm cuốc bị mọi người chê cười.
Nói thì ra trong bùn trồng lúa có đĩa, bò lên chân hắn còn hút máu, dọa hắn sợ hoảng hồn.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng đọc, nàng cuộn tròn trên giường xem thư, trong đầu có thể phác hoạ ra dáng vẻ hắn làm những việc này.
Nàng nghĩ có lẽ hắn đen đi một ít, cũng sẽ cao hơn một chút, cách nói chuyện và làm việc hẳn là trầm ổn hơn rất nhiều.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn đi theo bá tánh ra ngoài ruộng trồng trọt, suy nghĩ một chút liền cảm thấy nam nhân này càng chìm sâu trong lòng nàng.
Nàng xem thư của hắn dần dần buồn ngủ, chờ tới lúc cuối cùng, nàng mới thấy câu cuối cùng của hắn.
“Tiền lãi nợ U Châu ta đã giải quyết, ba mươi vạn thạch cũng đã hơn một nửa, còn lại ta có thể mua từ Bắc Lương. Nàng đừng lo, sớm trở về.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, trong khoảnh khắc kia, trong đầu nàng thoáng hiện ra một ý tưởng cực kỳ hoang đường.
Hắn liều mạng an trí lưu dân như vậy, dùng nợ U Châu để kiếm tiền, bổ sung chỗ khuyết là tiền lãi nợ U Châu, thậm chí tự mình giao dịch với Bắc Lương, có phải đều là……
Muốn nàng không cần quá lo lắng.
Hắn nghĩ nàng đi xa khắp nơi là vì thu lương cho hắn, vì giải quyết chuyện cấp bách của hắn, vì thế bản thân hắn suy nghĩ tất cả biện pháp để nàng không cần nhọc lòng.
Nàng không biết ý tưởng này của chính mình là tự mình đa tình hay là sự thật, nhưng nhìn chữ trên giấy, nàng cảm thấy có loại ấm áp.
Nàng nhịn không được để giấy vào ngực, hít thật sâu một hơi.
Đây là nàng cả đời này, lần đầu gặp được người đối tốt với nàng như vậy.
Trước đây chỉ có Tô Uyển đối tốt với nàng như vậy. Chỉ là Tô Uyển thân là mẫu thân, tuy có tâm nhưng đích xác quá yếu đuối, căn bản không giúp được nàng nhiều. Đại đa số thời điểm là nàng giúp đỡ Tô Uyển, vì bà ấy đỉnh thiên lập địa.
Nàng có thói quen để người khác dựa vào, thói quen làm đại thụ che trời. Mà người này lại là người đầu tiên nỗ lực vì nàng che mưa chắn gió.
Trong lòng nàng cảm động tột đỉnh, trong bóng tối, nàng đột nhiên đặc biệt nhớ Cố Cửu Tư.
Nhưng trời Nam biển Bắc không gặp được nhau, nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng dậy ngồi xuống bên cạnh bàn, nàng do dự thật lâu muốn viết chút gì đó cho hắn, rồi lại sợ đối phương nhìn thấu tâm ý của chính mình, cảm thấy quá không rụt rè, quá mức tuỳ tiện.
Vì thế nàng cầm bút, hết cân nhắc lại cân nhắc, mới bắt đầu viết thư cho hắn.
Nàng miêu tả tường tận tất cả những chuyện bên cạnh mình, chờ viết xong thì phát hiện đã viết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cũng không biết nên viết thêm cái gì nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, nàng giao thư kèm lương thực cho thương đội. Trương thúc cầm thư thì ngẩn người, phát hiện thư Liễu Ngọc Như đưa cho ông cũng là một xấp nặng trĩu.
Liễu Ngọc Như thấy Trương thúc kinh ngạc, nàng có chút đỏ mặt.
Nàng ra vẻ bình tĩnh xoay đầu đi, vén sợi tóc sau tai, ho nhẹ một tiếng: “Trương thúc trên đường cẩn thận.”
Trương thúc phục hồi tinh thần, cười ha hả nói: “Thiếu phu nhân yên tâm đi, thư này nhất định đưa tới.”
Liễu Ngọc Như lại dặn dò họ vài câu, lúc này mới trở về Vọng Đô.
Thư từ cứ đến rồi đi, hai người mượn cơ hội lúc thương đội tới lui để gửi thư cho nhau, chậm rãi chịu đựng mùa thu, lại chịu đựng thêm mùa đông lạnh.
Liễu Ngọc Như cuối cùng cũng tới Dương Châu trong vòng một tháng, lúc này ba mươi vạn thạch lương thực đã lấy được hai mươi bảy vạn, thậm chí nàng còn kiếm lời thêm năm mươi vạn lượng.
Với tiền vốn tám trăm vạn, chưa đầy bốn tháng đã kiếm lời hai mươi bảy vạn thạch lương thực và năm mươi vạn lượng, năng lực như vậy làm cả thương đội đều nể phục.
Liễu Ngọc Như tới Dương Châu, Ấn Hồng xem thành lâu của Dương Châu thì không khỏi có chút bất an, nàng thật cẩn thận nói: “Thiếu phu nhân, hiện giờ tiền và lương thực đã được kha khá, nếu không chúng ta thu tay về đi?”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn thành Dương Châu, nàng nhìn nơi sinh sống mười bảy năm này, lại nói: “Tới đã tới rồi, không mang theo chút đồ vật đi, chẳng phải đến không một chuyến?”
“Huống hồ,” Liễu Ngọc Như cười cười, bình thản nói, “Còn thiếu lương thực mà.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như dặn dò Thẩm Minh: “Thẩm Minh, đi thôi.”
Liễu Ngọc Như vào thành, lần này nàng không hành động thiếu suy nghĩ, thân phận trên văn điệp giả của nàng tên Liễu Tuyết, nàng vờ như trên mặt có vết sẹo nên mang theo mũ có rèm nhìn khắp nơi.
Thương hộ trong thành Dương Châu rõ ràng đã thay người, ngoài trừ một vài người buôn bán nhỏ lẻ không được kiếm tiền, phần lớn buôn bán kiếm tiền đều thay đổi chủ nhân. Thì ra cửa hàng nhà nàng cũng thay người, nàng để Thẩm Minh đi hỏi thăm mới biết sau khi Cố gia chạy thoát, Liễu gia vì bị liên lụy nên tất cả gia sản của Liễu Tuyên đều sung cho Vương Thiện Tuyền, lúc này mới nhặt được mạng mang theo một nhà già trẻ ra Dương Châu, cũng không biết đã đi đâu.
Liễu Ngọc Như nghe tin tức này, nàng nhìn người đánh bàn tính trong cửa hàng, vẫn là lão trướng phòng (*) nhà nàng, nàng do dự một lát rồi cho Thẩm Minh đi đối diện mua một bầu rượu đưa qua cho lão trướng phòng, sau đó dẫn Thẩm Minh rời khỏi.
(*) Trướng phòng khá giống với chức kế toán thời hiện đại.
Thẩm Minh nhìn Liễu Ngọc Như du tẩu trong thành, nói với Liễu Ngọc Như: “Phu nhân đang tìm gì?”
“Vương Thiện Tuyền và quan gia bình thường không giống nhau,” Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói, “Người này không có giới hạn, thủ đoạn độc ác, chúng ta phải sớm phòng bị mới tốt, ở Dương Châu hành sự, đầu tiên phải vạch ra con đường bỏ trốn.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như ngừng trước cửa sòng bạc Tam Đức, nàng hất cằm với Thẩm Minh, sau đó nói: “Ngươi vào trong thả một trăm lượng trên bàn, nói muốn đánh cuộc với ông chủ. Bọn họ sẽ để ngươi vào hậu viện, đến lúc đó ngươi nói chủ nhân nhà ngươi muốn gặp hắn, bảo hắn đến tửu lầu cách vách tìm ta.”
Thẩm Minh ngẩn người: “Phu nhân chạy đến đây để bài bạc?”
Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ, nàng dùng quạt vỗ vào Thẩm Minh, bất mãn nói: “Đi đi.”
Thẩm Minh bĩu môi đi vào trong.
Liễu Ngọc Như đến tửu lầu đối diện bao một gian phòng, ngồi bên cạnh cửa sổ lẳng lặng nhìn sòng bạc bên ngoài.
Không bao lâu sau, bên ngoài sòng bạc ầm ĩ một trận, một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa, rất nhiều người vây quanh kêu “Lạc công tử”.
Nàng lần theo tiếng xe ngựa thì thấy một bàn tay dò ra từ trong xe ngựa đặt lên tay người hầu, sau đó một nam nhân cực kỳ tuấn tú ló người từ trong xe ngựa.
Hắn mặc áo choàng xanh thẳm, ngũ quan cực kỳ tinh xảo tuấn mỹ, trên mặt mang theo ý cười, trong tay cầm quạt giấy. Từ chỉnh thể mà nói như một thư sinh bình thường, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo tà khí nói không nên lời, nhìn thế nào cũng không thể để người khác đơn thuần liên hệ hắn với một “thư sinh”.
Người bên cạnh ân cần hầu hạ hắn đi vào, thần sắc đối phương lười biếng. Khi tới cửa, hắn bỗng dừng chân nhìn sang hướng Liễu Ngọc Như đang đứng.
Liễu Ngọc Như bất ngờ trước sự nhạy bén của người này, nhưng nàng cũng không trốn, chỉ đứng trên lan can, vờ như tiểu thư nhà nào đang đi du lịch, tùy ý đánh giá xung quanh.
Đối phương lẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau, hắn xụ mặt xoay người sang chỗ khác, tỏ vẻ không mấy vui vẻ đi vào sòng bạc.
Sau khi người này vào sòng bạc, Liễu Ngọc Như bảo Ấn Hồng kêu tiểu nhị vào hỏi thăm: “Ngươi có biết trong thành có vị Lạc công tử?”
Tiểu nhị nghe xong thì cười: “Lạc công tử vốn tên Lạc Tử Thương, là Tiết độ sứ phụ tá Vương đại nhân, hiện giờ nửa cái thành Dương Châu do hắn quản, làm gì có ai không biết chứ?”
Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc, nhưng nàng lập tức hiểu rõ, một người tuổi trẻ như vậy, có thể lặng yên trở thành tâm phúc đệ nhất của Vương Thiện Tuyền tiếp quản nửa cái Dương Châu, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, nàng bắt lấy tiểu nhị hỏi thăm tin tức của Lạc Tử Thương.
Nhưng Lạc Tử Thương này tới rất đột nhiên, mọi người chỉ biết hắn xuất hiện sau khi Cố gia ngã, chính hắn thay thế Vương gia tổ chức toàn bộ thành Dương Châu để quét sạch thương gia, hắn ở Dương Châu nói một không hai, Vương Thiện Tuyền gần như nói gì nghe nấy đối với hắn. Nhưng mà Lạc Tử Thương này từ chỗ nào tới, trước đó từng làm gì, người ở nơi nào, tất cả mọi người không biết gì cả.
Trong lòng Liễu Ngọc Như có chút lo lắng, nàng trực giác cảm thấy tên Lạc Tử Thương này có quan hệ chặt chẽ với Cố gia.
Nàng bắt lấy tiểu nhị thăm dò tình huống Dương Châu. Lúc này, Thẩm Minh dẫn Dương Long Tư đến.
Dương Long Tư nhìn Liễu Ngọc Như, nữ tử trước mặt mặc áo dài màu xanh nước biển, mang mũ có rèm, thấy không rõ khuôn mặt dáng người, chỉ có thể nhìn ra nữ tử thân cao trung bình, rất mảnh khảnh.
Hắn gật đầu với Liễu Ngọc Như: “Liễu tiểu thư.”
Liễu Ngọc Như giơ tay, cố tình đè thấp giọng, cung kính nói với Dương Long Tư: “Dương tiên sinh, mời.”
Dương Long Tư ngồi đối diện Liễu Ngọc Như, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết tiểu thư mời ta lại đây, có gì phải làm?”
“Thiếp thân nghe nói Dương Châu có quan ban ngày cũng có thần ban đêm, ban ngày quan phủ quản Dương Châu, ban đêm Long gia quản, không biết lời này nói có đúng không?”
“Bạn bè trên đường tán thưởng,” Dương Long Tư bình tĩnh nói, “Nói quá rồi.”
“Cũng không hẳn là vậy.” Liễu Ngọc Như mở miệng, “Ít nhất là bến tàu ban đêmmdo Long gia quản, có đúng không?”
Dương Long Tư nghe lời này thì hiểu ý đồ của Liễu Ngọc Như. Hắn nói thẳng: “Ngươi muốn tìm ta mượn thuyền?”
“Long gia,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói, “Thiếp thân nghe nói người ở trên đường từ trước đến nay là người nói quy củ. Đã đồng ý chuyện gì thì dù vượt lửa qua sông chắc chắn làm được, thiếp thân kính ngưỡng danh hiệp nghĩa của Long gia, bởi vậy cố ý lại đây mượn Long gia một chiếc thuyền. Chiếc thuyền này ngừng ở bến tàu treo một bảng tên, nhưng do người của thiếp thân quản, khi nào xuất phát, chứa thứ gì, Long gia không cần hỏi.”
Dương Long Tư nghe được lời này thì cười: “Liễu tiểu thư, yêu cầu này của người nói rộng là bảo Dương mỗ đền tánh mạng của thân gia, không biết Liễu tiểu thư tính toán ra giá bao nhiêu để làm chuyện này?”
“Ta tính toán kinh doanh một lần ở Dương Châu, ta có thể chia Long gia ba phần lợi nhuận của mối làm ăn này.”
“Người nói buôn bán, ít nhất phải nói cho ta là buôn bán gì chứ.”
“Long gia,” Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười, “Thời điểm đánh cuộc lớn nhỏ, thời điểm một bên đánh cuộc luôn có thua, nếu hai bên cùng đánh cuộc tuyệt đối không có khả năng thua, người nói đúng không?”
Nghe được lời này, thần sắc Dương Long Tư trở nên nghiêm túc.
Liễu Ngọc Như giơ tay lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài, trên đó viết chữ “U”.
Dương Long Tư nhìn lệnh bài kia, nghe Liễu Ngọc Như nói: “Ta chỉ là người làm ăn, nội dung buôn bán rất nhanh ngươi sẽ biết, chẳng qua là mua chút vật tư, nhưng ta mua nhiều một chút cho nên cần một chiếc thuyền. Nếu mối làm ăn này thành công, tiền tài là nhỏ, nhưng ta có thể hứa hẹn, bất luận là U Châu hay Dương Châu đều có vị trí cho người.”
Dương Long Tư nhìn lệnh bài mà không nói gì.
Qua một hồi, hắn chậm rãi nói: “Ta ở Dương Châu sống khá tốt, vì sao cần có biện pháp dừng chân ở U Châu?”
“Long gia, U Châu đã dụng binh với Lương Vương, muộn nhất năm sau sẽ đánh tới, chờ U Châu đánh hạ Lương Vương, bình loạn chính là chuyện sớm muộn. Nếu Dương Châu thay đổi người quản, vậy lại thay đổi vùng trời. Chờ khi đổi đi vùng trời, Long gia cảm thấy chính mình còn có thể ổn định vững chắc sao?”
“Hôm nay ta tìm Long gia làm chuyện này, tất nhiên quy hoạch đường lui cho Long gia. Người tìm cho ta chiếc thuyền không phải người địa phương, ta sẽ mua lại, dùng tư liệu của bọn họ, người coi như cái gì cũng không biết. Theo kế hoạch bình thường, ta sẽ không xảy ra chuyện. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người điều tra vài người rồi giao việc, xem như có giám sát là được.”
Liễu Ngọc Như suy tính vạch đường cho Dương Long Tư. Dương Long Tư cau mày, sau một hồi, hắn nghi hoặc nói: “Cho dù U Châu bình loạn, Dương Châu cũng không nhất định thay đổi người quản.”
“Nếu Phạm đại nhân vào Đông Đô,” Liễu Ngọc Như khẳng định, “Vương Thiện Tuyền nhất định đầu rơi xuống đất.”
“Vì sao?”
Dương Long Tư nghi hoặc.
“Người cũng biết thiên hịch văn《 Văn Phạt Lương Tặc 》 kia xuất phát từ tay người nào chứ?”
Liễu Ngọc Như bình tĩnh nhắc nhở, Dương Long Tư lắc đầu, Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Cố Cửu Tư.”
Dương Long Tư đột nhiên mở to mắt, nháy mắt lại hiểu được.
Nếu áng văn này xuất phát từ tay Cố Cửu Tư, vậy Cố Cửu Tư tất nhiên lăn lộn ở U Châu cực kỳ không tồi, lấy thù nhà Cố gia với Vương gia, sao bao dung Vương Thiện Tuyền được?
Dương Long Tư trầm mặc, Liễu Ngọc Như uống trà lẳng lặng chờ Dương Long Tư chọn lựa.
Một lúc sau, Dương Long Tư mở miệng: “Ta tìm một con thuyền cho ngươi, chuyện sau đó ta sẽ không quản, tiền ngươi đi sòng bạc đánh cuộc chuyển vào, ta không cần lợi nhuận ba phần của ngươi, cho ta mười vạn lượng, một phân cũng không thể thiếu.”
“Nếu là mười vạn lượng, sau này ngươi cần đến Dương Châu thì kịp thời báo tin qua đó.”
Liễu Ngọc Như bình tĩnh mở miệng: “Ta mở ở chỗ này một cửa hàng son phấn, sau này ngươi liên hệ với người của ta từ cửa hàng son phấn bên kia.”
“Được.”
Dương Long Tư kiên định nói: “Ngày sau nếu ngươi muốn tìm ta, cửa sau sòng bạc Tam Đức gõ ba cái, liên tục gõ ba lần.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, hai người nhanh chóng bàn xong, Dương Long Tư đứng dậy, trước khi rời đi hắn đột nhiên nói: “Chú ý Lạc Tử Thương.”
“Ừm?”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu, Dương Long Tư nhàn nhạt nói: “Đây là nhân vật hiểm độc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chuyện Cố gia năm đó là một tay hắn bày kế hoạch.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như đột nhiên mở to mắt, nàng không dám lên tiếng, sợ chính mình làm ra chuyện gì không lý trí.
Chờ Dương Long Tư đi ra ngoài cửa, nàng mới đột nhiên đứng dậy, nàng kêu Thẩm Minh đi vào, cắn răng nói: “Ngươi thay ta đi tra một người tên Lạc Tử Thương, mặc kệ dùng thủ đoạn gì đều tra rõ cho ta, người này tới từ chỗ nào, đã làm gì, có quan hệ gì với Cố gia!”
Dứt lời, năm đó Vương Vinh đùa giỡn nàng bức Cố Cửu Tư ra tay, muốn dùng án này để gài bẫy Giang thượng thư tại Đông Đô. Mưu kế như vậy, thấy thế nào cũng không giống như là bút tích Vương gia.
Khi đó nàng nghĩ Vương Thiện Tuyền đa mưu túc trí, hiện giờ xem ra sợ là bút tích của tên Lạc Tử Thương này!
Thẩm Minh nhìn thần sắc của nàng, có chút nghi hoặc: “Lạc Tử Thương này làm sao vậy?”
“Ngươi không phải thích giết cẩu quan sao?” Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nhìn hắn, “Lần này để ngươi biết cái gì gọi là cẩu quan chân chính.”
Danh Sách Chương: