Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này thì không khỏi sửng sốt.
Cố Cửu Tư đỡ nàng đứng dậy, ôn hòa nói: “Đừng ngây người ở đó nữa, nàng nhìn xem, nàng vừa ôm ta như vậy, trên người nàng lại dính toàn là bùn đất kìa. Ta về với nàng, đi tắm rửa cho sạch sẽ.”
Nói xong hắn đỡ Liễu Ngọc Như lên xe ngựa, trước khi lên xe ngựa, Cố Cửu Tư còn quay đầu lại nhìn Lạc Tử Thương đang ngồi ở trong xe ngựa lẳng lặng nhìn bọn họ.
Thấy Cố Cửu Tư quay đầu, Lạc Tử Thương còn gật gật đầu với bọn họ, cũng không nói thêm gì nữa.
Cố Cửu Tư nâng tay lên, lại cung kính nói một tiếng: “Đa tạ.”
Sau khi nói xong hắn mới bước vào xe ngựa. Hắn không ngồi lên ghế ngồi mà vừa lên đã ngồi bệt xuống sàn, đặt tay ở trên ghế ngồi rồi đặt cằm gối lên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như nói: “Ngọc Như, ta phát hiện ra nàng thật sự rất thích khóc.”
Liễu Ngọc Như dụi mắt, như hờn như giận mà liếc mắt nhìn hắn một cái, trách mắng: “Lên đây, đừng ngồi dưới đất.”
“Ta sợ ngồi dơ cái đệm.”
Cố Cửu Tư cười có chút ngốc nghếch: “Trên mặt đất hay trên ghế đều giống nhau, hơn nữa ta nhìn nàng như thế này, cảm thấy nàng càng xinh đẹp hơn. Cái này gọi là gì nhỉ, quỳ gối dưới váy thạch lựu(*) của nàng?”
Liễu Ngọc Như biết hắn đang chọc nàng nên lẳng lặng nhìn hắn, thở dài rồi nâng tay lên đỡ lấy khuôn mặt của hắn, ôn nhu mà nói: “Ta thật sự sợ chàng rồi.”
“Ta biết.” Cố Cửu Tư đưa tay bọc tay của nàng lại: “Ta sẽ xử lý tốt, nàng đừng lo lắng.”
Liễu Ngọc Như không nhiều lời nữa, hai người cùng nhau trở về để Cố Cửu Tư đi tắm.
Trước đó khi trên xe ngựa thì không cảm thấy gì, bây giờ hoàn toàn thả lỏng ra Cố Cửu Tư mới lập tức cảm nhận được một loại mỏi mệt nói không nên lời trào dâng lên, cả người hắn đều cảm thấy có chút đau nhức.
Hắn bị thương, làm cho cả thau tắm đều biến thành máu loãng, hắn vội vàng tắm rửa xong rồi đứng dậy đi ra ngoài, hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng cho nên máu liền thấm ra ngoài. Liễu Ngọc Như chửi nhỏ một tiếng: “Hồ nháo!”
Nàng lập tức nhanh chóng cho người đi mời đại phu, sau lại tự mình ngồi bên cạnh thoa thuốc cho hắn.
“Bị thương sao lại không nói?”
Liễu Ngọc Như bất mãn nói: “Còn đi tắm? Không sợ miệng vết thương nhiễm trùng có đúng không?”
“Trên người ta đều là bùn,” Cố Cửu Tư giải thích: “Ta cũng ngại chạm vào nàng, một vài vết thương nhỏ mà thôi, rửa một chút là được rồi.”
Liễu Ngọc Như giương mắt trừng hắn, đang muốn nói gì đó thì Thẩm Minh liền đi vào. Hắn tới gấp gáp, vừa đi vào đã lớn tiếng nói: “Cửu ca, xảy ra chuyện rồi……”
Nói còn chưa dứt lời, hắn đã thấy Liễu Ngọc Như ngồi ở một bên, Thẩm Minh do dự một lát nhưng Liễu Ngọc Như đang cột băng gạc trực tiếp nói thẳng: “Nói.”
Thẩm Minh liếc mắt nhìn Cố Cửu Tư một cái, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, rốt cuộc mới nói ra: “Cửu ca, không có người.”
“Cái gì gọi là không có?” Cố Cửu Tư nhíu mày, Thẩm Minh nhanh chóng giải thích: “Trên đường áp giải về, có mấy bá tánh cởi được dây xích chạy mất, người vừa chạy đi thì đội ngũ lập tức rối loạn, sau đó lại có một đám sát thủ khác nhảy ra, cướp mất mấy tên sát thủ chúng ta vừa bắt được rồi.”
“Một tên cũng không chừa lại?”
Cố Cửu Tư có chút kinh ngạc, Thẩm Minh lắc đầu: “Còn dư lại một người, đã bị bắn chết ở bên đường rồi.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, Liễu Ngọc Như hơi không vui, nàng lập tức nói: “Mấy tên bá tánh cũng không phải là thần thánh mạnh mẽ, sao có thể cởi được dây xích sắt mà chạy? Rõ ràng chính là có người cố ý thả ra, mấy tên nha dịch kia đâu?”
“Đã xử trí rồi.” Thẩm Minh lập tức nói, “Phó đại nhân nói bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền thả bọn họ đi rồi.”
“Cứ như vậy?!”
Liễu Ngọc Như có chút khiếp sợ, Cố Cửu Tư lên tiếng: “Không có chứng cứ xác thực chứng minh là bọn họ thả đi nên cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Vậy không điều tra tiếp sao?!”
Liễu Ngọc Như đứng dậy, có chút không thể tưởng tượng mà nói: “Phó Bảo Nguyên cũng không tìm hiểu lại rõ ràng?”
“Ông ta nói đã điều tra rồi.”
Thẩm Minh lạnh mặt, Cố Cửu Tư cười khẽ: “Nơi này từ trên xuống dưới đều là người của bọn họ, có cái gì để mà điều tra?”
Liễu Ngọc Như không nói nữa, nàng nắm chặt nắm tay, Cố Cửu Tư vỗ vỗ tay của nàng rồi nói với Thẩm Minh: “Đi đưa tin cho bệ hạ, để cho ngài chuẩn bị một quân đội ở Tư Châu, thời khắc chuẩn bị Huỳnh Dương rơi vào hoảng loạn.”
Vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người. Cố Cửu Tư có chút nghi hoặc mà nhìn thoáng qua Thẩm Minh, dùng ánh mắt dò hỏi người kia, Thẩm Minh cũng thấy khó hiểu, nhưng không bao lâu liền nghe thấy âm thanh của Vương Tư Viễn vang lên: “Cố đại nhân!”
Cố Cửu Tư nhíu mày, liền nhìn thấy Vương Tư Viễn bước vào, hắn có chút cảm khái mà nói: “Cố đại nhân, nghe nói ngài bị đâm, ta cố ý đến đây thăm ngài, ngài còn tốt chứ?”
“Không có việc gì.”
Cố Cửu Tư cười cười: “Tin tức của Vương đại nhân ngược lại cũng thật là nhanh.”
Vương Tư Viễn thở dài: “Vốn cũng đang trên đường đến đây, không nghĩ tới còn chưa nhìn thấy người mà đã nghe thấy tin tức ngài bị ám sát rồi.”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này thì nhịn không được mà nhíu mày: “Không biết Vương đại nhân tìm tại hạ có chuyện gì?”
“Cố đại nhân,” Vương Tư Viễn thở dài, chậm rãi nói “Ngài bị tham tấu!”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu, thấy Vương Tư Viễn cười rộ lên nói: “Nhưng mà vẫn may may, Giang đại nhân ở trong triều đình khẩu chiến quần hùng, ra sức bảo vệ đại nhân nên bệ hạ mới không xử trí Cố đại nhân nhưng vẫn cảm thấy Cố đại nhân ở Huỳnh Dương quá mức hoành hành, quyết định điều Thẩm đại nhân rời khỏi Huỳnh Dương.”
Thẩm Minh nghe được một câu cuối cùng thì trên mặt lập tức đầy vẻ tức giận, hắn đang muốn mở miệng thì cảm nhận được Cửu Tư liếc mắt nhìn một cái, Thẩm Minh cứng đờ thân mình, Cố Cửu Tư mới quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi: “Cửu Tư không biết, là người phương nào, tham tấu chuyện gì?”
“A, Cố đại nhân không biết sao?” Vương Tư Viễn ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói “Cũng phải, hôm nay ta cũng mới nhận được tin tức. Là Tần Thứ sử, tham tấu Cố đại nhân ở Huỳnh Dương tác phong không nghiêm, tụ hội với thương nhân, cậy thế ức hiếp quan viên địa phương, còn tham tấu Thẩm đại nhân ẩu đả quan viên, ức hiếp bá tánh, ngài nói xem Tần Nam này” Vương Tư Viễn ‘chậc chậc ’ hai tiếng: “Không biết mấy chuyện này ở đâu ra, quả thực là ăn nói từ không thành có,.”
Cố Cửu Tư nghe thấy tên Tần Nam thì cũng có vài phần kinh ngạc.
Hắn vốn nghĩ rằng, tên quan viên Huỳnh Dương đầu tiên sẽ đi triều đình tham tấu hắn hẳn là Vương Tư Viễn hoặc là Phó Bảo Nguyên, không nghĩ tới, vậy mà lại là vị Tần Nam có vẻ cương trực công chính nhất?
Tần Nam cũng cùng chung một đám với Vương Tư Viễn?
Hay là thật ra, Tần Nam mới là tên tham quan lớn nhất ở Huỳnh Dương này?
Đầu óc của Cố Cửu Tư nhất thời có chút loạn, nhưng mà hắn có chút không hiểu được, cho dù Tần Nam tham tấu hắn, nhưng một chuyện không có chứng cứ rõ ràng như vậy, vì sao mà Hoàng đế lại thật sự quyết định xử phạt hắn, còn lựa chọn điều Thẩm Minh rời khỏi Huỳnh Dương?
Hắn nghĩ không rõ, cảm thấy đầu có chút đau. Vương Tư Viễn nhìn dáng vẻ của hắn, rất quan tâm nói: “Cố đại nhân có sao không?”
Cố Cửu Tư lắc lắc đầu, giơ tay nói: “Không sao, đa tạ Vương đại nhân báo cho. Vậy sau khi Thẩm Minh điều khỏi Huỳnh Dương thì nhậm chức vị gì? Hay là về Đông Đô?”
“Đúng vậy.” Vương Tư Viễn cười cười “Về Đông Đô tiếp tục nhậm chức, thật ra cũng không tính là xử phạt, đúng không?”
Cố Cửu Tư cười cười: “Đúng vậy.”
Vương Tư Viễn nhìn Cố Cửu Tư, thấy sắc mặt của Cố Cửu Tư suy yếu, cũng đứng lên nói: “Thôi, hôm nay Cố đại nhân không khoẻ, ta cũng không quấy rầy nữa, Cố đại nhân nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cố Cửu Tư hành lễ rồi cho Mộc Nam tiễn Vương Tư Viễn.
Vương Tư Viễn được đưa đến cửa, hắn lên xe ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Cửu Tư rồi trào phúng thành tiếng: “Tần Nam, không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong, hắn gọi người tới, thì thầm vài câu ở bên tai người nọ.
Vương Tư Viễn vừa đi, Thẩm Minh lập tức nói: “Ta đi ra ngoài giải sầu.”
“Đệ đứng lại!”
Cố Cửu Tư gầm lên ra tiếng: “Đệ đi làm cái gì!”
“Ta đi giải sầu!”
Thẩm Minh nói xong liền xông ra ngoài, Cố Cửu Tư đang muốn nói gì đó lại vì đột nhiên xúc động mà bắt đầu ho khan, Thẩm Minh thừa cơ hội này mà chạy một mạch ra ngoài, chờ Cố Cửu Tư ho xong dựa vào đầu giường, chậm rãi thuận khí rồi mới nói: “Đi cho người bắt hắn về đây. Chắc chắn là hắn đi tìm Tần Nam rồi.”
Liễu Ngọc Như nhanh chóng phân phó người đi ra ngoài tìm Thẩm Minh, sau đó nàng xoay người lại, canh giữ ở bên cạnh Cố Cửu Tư, nàng cầm hắn tay nói: “Có phải là chàng đang sốt không? Vì sao ta lại cảm thấy chàng hơi nóng?”
“Vẫn tốt.”
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại nằm trên giường, hắn nói với Liễu Ngọc Như: “Nàng đừng lo lắng, cho người trông chừng Thẩm Minh, đừng để hắn chạy loạn. Ta ngủ một giấc trước. Đợi ý chỉ của bệ hạ tới thì cữu cữu chắc cũng hồi âm cho ta rồi. Chờ thư của cữu cữu tới rồi mình lại tính.”
Liễu Ngọc Như đáp lời, Cố Cửu Tư nắm tay nàng, nhỏ giọng nói: “Ngọc Như, ta mệt rồi.”
“Mệt thì chàng ngủ đi.” Liễu Ngọc Như ôn hòa nói “Ta ở đây.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại. Liễu Ngọc Như nhìn hắn hô hấp vững vàng rồi mới đặt tay hắn vào trong chăn, lại chườm túi nước đá cho hắn, sau đó mới gọi Ấn Hồng cùng Mộc Nam lại đây, nàng nói với Ấn Hồng: “Thông báo người ở bên Đông Đô, phái toàn bộ ám vệ mà ta huấn luyện đến Huỳnh Dương.”
Ấn Hồng lên tiếng đáp lời. Liễu Ngọc Như tiếp tục nói với Mộc Nam: “Ban đêm hẳn là sẽ còn có đợt ám sát thứ hai, các ngươi chuẩn bị đi, đừng để cho người chui vào chỗ trống.”
Mộc Nam ngẩn người, sau đó cũng tuân lệnh rồi ra tiếng nói: “Vâng, phu nhân.”
Liễu Ngọc Như dặn dò mọi chuyện xong, nàng cầm lấy một cây đao đặt ở bên người Cố Cửu Tư, sau đó lại lấy sổ sách tới rồi cho người chuyển một chiếc bàn nhỏ lại đây, vừa chăm sóc Cố Cửu Tư, vừa tính toán sổ sách của nàng.
Trong khi Liễu Ngọc Như canh giữ ở bên Cố Cửu Tư thì Thẩm Minh đã cắt được đuôi người theo mình rồi chạy đi tìm Tần Nam.
Tần Nam vừa mới trở về từ phủ nha, cỗ kiệu của hắn từ xa xa liền xuất hiện ở trong tầm nhìn của Thẩm Minh, hắn không thể bắt Tần Nam đi ở nơi đông người, hắn còn chưa ngốc đến loại trình độ này, vì thế hắn liền mai phục ở trong một con hẻm nhỏ mà mỗi ngày Tần Nam nhất định phải đi qua. Hắn nằm bò trên đỉnh mái hiên chờ Tần Nam đi vào hẻm nhưng mà cỗ kiệu của Tần Nam vừa mới vào ngõ nhỏ, lại nghe ông ta đột nhiên nói một câu: “Chậm đã.”
Kiệu phu ngừng lại, Thẩm Minh có chút nghi hoặc, tên Tần Nam này sao lại chợt ngừng lại như thế? Nhưng một lát sau khi nghe xong liền nghe Tần Nam nói: “Có phải là có tiếng động gì hay không?”
Thẩm Minh không quá rõ ràng Tần Nam đang hỏi cái gì nhưng sau khi Tần Nam vừa hỏi xong, lại đột nhiên nói: “Đi.”
Những người kiệu phu đó cực kỳ thông minh, bọn họ lập tức xoay người thay đổi con đường, Thẩm Minh cũng sợ ngây người, hắn trái lo phải nghĩ, rõ ràng bản thân trốn được hẳn là rất kỹ nhưng cũng chính là trong nháy mắt này, cung tên liền điên cuồng bay về phía cỗ kiệu kia. Kiệu phu hô to một tiếng: “Đại nhân!”
Cung tên vừa mới ngừng thì trong ngõ nhỏ liền có mấy người mặc đồ đen chạy ra, nhào thẳng về phía cỗ kiệu của Tần Nam.
Kiệu phu của Tần Nam cũng không phải hạng người hời hợt, lúc sát thủ nhào tới, kiệu phu lập tức rút đao ra từ dưới cỗ kiệu nhưng mà đám người mặc đồ đen tới quá nhanh, cỗ kiệu trực tiếp bị đá lật mà cũng trong một cái chớp mắt trước khi cỗ kiệu bị lật, kiệu phu đã ôm được Tần Nam đẩy sang bên cạnh, lớn tiếng nói: “Đại nhân đi mau!”
Tần Nam điên cuồng chạy về hướng ngược lại, lập tức có hai tên sát thủ mang theo đao vọt tới, mắt thấy sắp chém lên người Tần Nam, Thẩm Minh nhìn không được nữa, chợt từ trên trời giáng xuống, mỗi chân đạp một tên bay đi, sau đó hắn vỗ vỗ tay nói: “Lão tử cho các ngươi cơ hội để chạy, ba, hai……”
Sát thủ liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ rõ ràng là nhận ra Thẩm Minh, khi hắn nói ra chữ “hai” thì bọn họ liền quay đầu chạy, Thẩm Minh lập tức muốn đuổi theo nhưng lại bị Tần Nam bắt lấy tay áo, ông ta thấp giọng nói: “Cẩn thận có mai phục, đừng đuổi theo.”
Nghe được thanh âm của Tần Nam, Thẩm Minh mới nhớ tới ý đồ mà mình tới, hắn chợt nắm lấy cổ áo của Tần Nam một cái, kéo ông ta ấn lên trên tường rồi ghé lại gần nói: “Ây da da lão bất tử, ông lớn tuổi rồi còn học theo người ta chơi đấu tranh chính trị gì chứ? Ông muốn tham tấu thì ông đi tấu mấy tên tham quan ô lại khác đi kìa, ông lại dám tham tấu lão tử? Ông nói lão tử ẩu đả quan viên, ức hiếp bá tánh? Ông có tin lão tử thật sự đánh chết ông không?”
Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt của Tần Nam lập tức có chút trắng bệch, ông ta đẩy mạnh Thẩm Minh nói: “Ngươi…… Ngươi đi……”
“Ta đi?” Thẩm Minh cười “Lão tử hôm nay là cố ý tới tìm ngươi, còn bảo ta đi? Ta càng không đi, ta……”
Lời hắn còn chưa dứt xong, Tần Nam đã há mồm phun ra một búng máu, bắn thẳng lên mặt Thẩm Minh. Thẩm Minh lập tức ngây ngẩn tại chỗ, sau đó Tần Nam ngoẹo đầu một cái ngất đi.
Thẩm Minh ngơ ngác nhìn Tần Nam, còn chưa có phản ứng lại thì nghe thấy bên cạnh có tiếng kêu sợ hãi: “Tần đại nhân!”
“Phường trộm cướp này, buông Tần đại nhân ra!”
“Ngươi làm gì Tần đại nhân rồi!”
“Cái đó……” Thẩm Minh hoảng loạn xoa xoa mặt, vội vàng giải thích nói “Ta không có đánh hắn a.”
“Ngươi đi lên quan với ta.”
Một người kiệu phu giữ chặt Thẩm Minh, kích động nói: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là tên thị vệ bên cạnh Cố Thượng thư, ẩu đả mệnh quan chính ngũ phẩm của triều đình trên đường cái, ngươi chờ đấy, ta đây đi tìm đại nhân nhà ngươi!”
“Khoan khoan, chuyện này thật sự không liên quan đến ta.”
Thẩm Minh vội vàng nói: “Cứu người trước đã, nhanh lên, cứu người trước rồi nói. Các ngươi đều bị đánh cho không đi được nữa đúng không? Để ta, ta cõng, ta lập công chuộc tội có được không?”
Nói xong, Thẩm Minh dưới bốn đôi mắt nhìn chằm chằm khiêng Tần Nam lên, chạy nhanh tới y quan ở gần nhất.
Hắn vừa chạy vừa nghĩ, bản thân rốt cuộc là đã tạo ra cái nghiệp gì mà chẳng những bị người này tham tấu, đi cứu ông ta lại còn bị ông ta phun cho một búng máu, bây giờ còn phải cõng ông ta đi tìm thầy thuốc trị bệnh??
Hắn quả thật là người tốt nhất trên đời này.
Tần Nam đang ở trên đường đến y quán thì ở Đông Đô xa ngàn dặm, Diệp Vận cũng vừa nhận được thư gửi tới từ Huỳnh Dương.
Thẩm Minh từ sau khi rời khỏi Đông Đô liền bắt đầu viết thư cho nàng, chữ của hắn xấu muốn chết, viết giống như là gà bới, trong thư đều chỉ viết lải nhải một vài việc vặt. Diệp Vận rất ít khi hồi âm, gần như là đọc xong liền đốt đi.
Trước khi người cầm thư từ cửa chính bước vào, Giang Hà đang cùng Diệp Thanh Văn đánh cờ ở trong phủ với nhau, còn Diệp Thế An chờ ở một bên.
Hai bên đang thương nghị chuyện của Cố Cửu Tư, thời gian trước Tần Nam gửi một phần tấu chương từ Huỳnh Dương lại đây, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, trong triều rất nhiều người vốn là đã bất mãn với việc Cố Cửu Tư lên chức nhanh như vậy nên thừa dịp Cố Cửu Tư không có ở đây mà bỏ đá xuống giếng tham tấu.
Tất cả mọi người đều không rõ, trong những tham gia lần này, bao nhiêu người là không thích Cửu Tư, bao nhiêu người là bị Thái tử sai sử, bao nhiêu người là bị quan viên địa phương Huỳnh Dương mua chuộc.
Cho dù Phạm Hiên muốn bảo vệ Cố Cửu Tư nhưng người tham tấu quá nhiều, nhiều ít gì thì cũng phải ra vẻ một chút, cuối cùng là do Giang Hà đề nghị, Cố Cửu Tư còn đang tu sửa Hoàng Hà, chờ sau khi hắn tu sửa xong trở về rồi nói. Nhưng bảo vệ được Cố Cửu Tư thì lại giữ không nổi Thẩm Minh, Phạm Hiên cũng không muốn so đo chuyện một tên quan lục phẩm nho nhỏ đi hay ở nên cũng theo ý muốn của triều thần, gọi Thẩm Minh quay về nghe dạy bảo.
“Ý tứ của bọn họ, bệ hạ nghĩ không rõ nhưng ta với ngươi lại rõ ràng.”
Diệp Thanh Văn nhàn nhạt nói: “Thẩm Minh là một cây đao của Cố đại nhân, rút đi đao của Cố đại nhân rồi, muốn xuống tay, ngay cả sự phòng thân cũng không có.”
Nói xong, Diệp Thanh Văn có chút không hiểu: “Ngươi cứ như vậy để cho Thẩm Minh trở về?”
Giang Hà nghe xong thì không khỏi cười rộ lên: “Diệp huynh thật đúng là coi ta như thần tiên một tay che trời? Bệ hạ muốn cho Thẩm Minh trở về, ta lại có thể làm gì bây giờ?”
“Nếu như ngươi muốn có biện pháp thì sẽ luôn có thể làm được.”
Diệp Thanh Văn trực tiếp mở miệng, Giang Hà “Ha” một tiếng, hắn chống cằm, đặt quân cờ xuống, suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Không cần lo lắng, Cửu Tư là đứa trẻ thông minh.”
Diệp Thanh Văn nhìn hắn một cái, còn muốn nói gì đó lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ba người ngẩng đầu nhìn qua thì thấy người đưa thư vội vội vàng vàng đi về phía phòng Diệp Vận, Giang Hà nhướn mày nói: “Đây là người đưa thư ở đâu tới?”
Diệp Thanh Văn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đưa thư rồi nói nói: “Huỳnh Dương.”
“A.” Giang Hà gật gật đầu, hiểu rõ nói: “Vậy hẳn là của đứa cháu dâu kia của ta.”
“Hình như ngươi rất chú ý đến đứa cháu gái này của ta?”
Diệp Thanh Văn cúi đầu nhìn bàn cờ, lại không dấu vết mà nhìn thoáng qua Giang Hà, Giang Hà ngẩn người, sau đó lại cười rộ lên nói: “Có vị cô nương nào mà ta không chú ý đến?”
Diệp Thanh Văn không nói chuyện, hắn hạ cờ, một lát sau lại uống một ngụm trà, nói với Diệp Thế An: “Thế An, đi đổi thành Ngọc Sơn Xuân Tiêm đi.”
Diệp Thế An hiểu được Diệp Thanh Văn là có chuyện muốn nói riêng với Giang Hà nên đứng dậy rời đi. Chờ khi Diệp Thế An đi rồi, Diệp Thanh Văn nhìn Giang Hà hạ cờ, chậm rãi nói: “Ta cũng không nói nhiều, đứa cháu gái này của cũng sắp hai mươi rồi. Chuyện ở Dương Châu, ngươi hẳn là cũng biết nhiều ít. Chung quy ta vẫn hy vọng nó có thể tìm được một nơi tốt để gả đi, nó là cô nương của Diệp gia, ta không muốn nó bởi vì chuyện quá khứ mà tùy ý gả đại cho người ta.Tuy nàng có tì vết nhưng phẩm mạo đều có, tuổi tác của ngươi cũng lớn……”
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy,” Giang Hà trừng mắt nhìn Diệp Thanh Văn một cái: “Cái gì mà tuổi tác của ta lớn? Có ai như ngươi không?”
Diệp Thanh Văn bị cứng họng, hắn nói tiếp: “Ta cũng lớn hơn ngươi vài tuổi, hiện giờ con trai đã sắp hai mươi hai, Vạn Thù, ngươi không thể cứ vẫn luôn một mình như vậy.”
Giang Hà không nói chuyện, hắn nhìn bàn cờ rồi nâng chung trà lên, nhấp một ngụm: “Thật ra thì ta cảm thấy tiểu cô nương Diệp Vận này mọi thứ đều tốt, chỉ có một điểm không tốt là,” nói, Giang Hà lại giương mắt nhìn về phía Diệp Thanh Văn, môi cười tủm tỉm nhưng trong mắt thì mang theo vài phần thương xót: “Sinh ra ở Diệp gia các huynh.”
Diệp Thanh Văn nhíu mày, Giang Hà thở dài: “Diệp huynh, ta nói lời này có thể có chút mạo phạm nhưng nếu hôm nay huynh đã nói như vậy với ta thì ta không thể không nói.”
“Diệp Vận còn trẻ,” Giang Hà nhìn Diệp Thanh Văn, nghiêm túc nói: “Chuyện quá khứ không phải lỗi của nàng, không nói đến việc không phải nàng tự nguyện, cho dù là tự nguyện đi chăng nữa, ta cũng cảm thấy một nữ tử theo đuổi tình cảm của mình thì sao lại sai? Nếu không sai thì nàng chưa từng chuyện gì sai, vì sao phải trừng phạt nàng?”
“Không có ai trừng phạt nó.” Diệp Thanh Văn nhíu mày, há mồm định phản bác, chỉ là lời còn chưa nói ra Giang Hà đã giơ tay làm ra tư thế “Ngừng”, hắn nói thẳng: “Huynh không cần nhiều lời nữa, các huynh có phải đang trừng phạt nàng hay không, trong lòng ta có tự có phán đoán. Nếu các huynh không cảm thấy nàng làm sai, vậy một cô nương tốt, phẩm mạo đều có, lại còn chưa đến hai mươi, xuất thân dòng dõi thư hương như nàng, vì sao mà phải tới làm mai với một lão nam nhân tuổi gần 40 như ta?”
“Ngươi……”
“Ta biết ta lớn lên đẹp trai, lại có tiền, lại thông minh, lại hài hước, hơn nữa chức quan của ta ở trong triều có lực lượng ngang với nhà các huynh, còn có một đứa cháu trai vừa một bước lên mây, điều kiện của ta thật sự tốt, nhưng không có một tiểu thư khuê các nào sẽ chủ động tới làm mai với một tay ăn chơi gần 40 tuổi vẫn lưu luyến bụi hoa, lại còn có một đứa con gái với một ca cơ như ta. Có ưu tú hơn nữa cũng không được. Chuyện làm mai này, các huynh đã nói với Diệp Vận rồi đúng không?”
Diệp Thanh Văn không lên tiếng, coi như là thừa nhận, Giang Hà nghĩ một lúc rồi lại trào phúng cười cười: “Huynh nói các huynh xem, nàng gặp phải chuyện này, các huynh không nghĩ tới nói cho nàng là cuộc sống có thể trở nên tốt đẹp hơn, không nghĩ tới để cho nàng sống quang minh chính đại, ngược lại nói với nàng, gả cho loại người giống như ta đã là kết cục tốt nhất của nàng, quả thật là hoang đường. Nếu nàng không gặp phải chuyện này, các huynh có đối xử với nàng như vậy không? Nếu các huynh cảm thấy nàng không phạm sai lầm gì thì vì sao mà các huynh còn muốn đối với nàng như vậy?”
Diệp Thanh Văn rũ mắt xuống nhìn ly nước trà ở trước mặt, Giang Hà thở dài: “Diệp huynh, nếu như nàng là đứa trẻ nhà ta, ta sẽ nói cho nàng biết, chuyện này không phải nàng sai, nàng không chỉ không sai, một đứa trẻ có thể ở trong cục diện hỗn loạn như vậy, vì bảo vệ cha và huynh mà chấp nhận chu toàn với kẻ thù, cuối cùng còn có thể tự tay đâm kẻ thù để cứu huynh trưởng và bằng hữu, khí phách can đảm như thế rất đáng khen ngợi. Một cô nương như nàng đáng được người khác yêu thích, năm đó nàng muốn gả cho nam nhân như thế nào, hiện giờ nên chọn người tốt hơn mới phải.”
“Vạn Thù……” Diệp Thanh Văn chua xót lên tiếng: “Người có thể như nghĩ như ngươi, quá ít.”
“Vậy thì làm sao?”
Giang Hà phe phẩy cây quạt: “Nếu muốn tìm một nam nhi tốt thì đương nhiên là ít. Không tốt thì gả đi để làm gì? Chẳng lẽ Diệp gia các huynh còn không nuôi nổi một cô nương?”
Diệp Thanh Văn không nói nữa, Giang Hà nghĩ lại nghĩ, giống như cũng cảm thấy bản thân nói thật quá đáng nên hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa, huynh là bạn tốt của ta, muốn dụ ta hạ bối phận cũng đừng nghĩ nữa.”
Hai người đang nói chuyện thì chợt truyền đến giọng nói của Diệp Thế An: “Thúc phụ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Diệp Thanh Văn ngẩng đầu lên, gật gật đầu rồi nói với Giang Hà: “Thất lễ, hôm nay đánh cờ đến đây thôi, tại hạ cáo từ trước, ta cho Thế An đi tiễn ngươi.”
“Không cần, ta biết đường.”
Giang Hà xua tay nói: “Ta uống xong ly trà này liền tự mình đi.”
Diệp Thanh Văn đáp ứng rồi đứng dậy dẫn Diệp Thế An rời đi. Chờ Diệp Thế An đi xa rồi, Giang Hà mới nói: “Xuất hiện đi.”
Bên cạnh không có động tĩnh, Giang Hà nhìn về một hướng, cười nói: “Một tiểu cô nương núp ở đó thôi mà ta cũng không nghe ra, ngươi quá xem thường ta.”
Nghe xong lời này, Diệp Vận mới từ ở chỗ rẽ, chậm rì rì đi ra.
Giang Hà thong dong cầm lấy tách trà rồi đặt lên một chiếc bàn ở bên cạnh bàn cờ, giơ tay nói: “Ngồi đi.”
Diệp Vận không lên tiếng, nàng quy củ đi tới trước mặt Giang Hà, Giang Hà rót trà cho nàng.
Thần sắc của Diệp Vận bình tĩnh, Giang Hà nhếch nhếch cằm: “Thúc phụ của ngươi còn chưa hạ cờ xong, ngươi đến thay hắn đi.”
Diệp Vận lên tiếng, giơ tay hạ cờ.
Hai người vẫn luôn không nói gì, chỉ có tiếng quân cờ lạch cạch chạm vào bàn cờ.
Cờ phong của Giang Hà lão luyện, nhìn thì như tản mạn, không có thứ tự nhưng lại luôn đan thành một cục diện có chạy đằng trời ở sau mỗi một viên cờ hạ xuống. So sánh với Giang Hà, cờ phong của Diệp Vận tuy rằng trầm ổn nhưng lại ấu trĩ hơn rất nhiều, từng bước cẩn thận lại cứ luôn bị chiêu cờ của Giang Hà giết tới trở tay không kịp.
Diệp Vận thấy cờ trên bàn cờ dần ít đi, rốt cuộc mới nói: “Khi ta còn nhỏ, mẫu thân từng nói với ta, điều quan trọng nhất khi gả chồng, là thích hợp.”
Giang Hà không nói gì, Diệp Vận chậm rãi nói: “Kỳ thật ta và đại nhân, chẳng sợ là không có tình yêu cũng có thể làm phu thê một đời. Diệp gia liên hợp cùng Cố gia, đó sẽ là kết minh tốt nhất.”
Giang Hà dừng quân cờ lại, một lát sau, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vận rồi chậm rãi nói: “Một tiểu cô nương như ngươi, tuổi này đừng nghĩ cái gì mà kết minh với không kết minh. Nếu ngươi thực sự có ý tưởng này, ngươi nhớ kỹ một câu này của ta.”
Giang Hà tới gần nàng, thần sắc nghiêm túc: “Trên thế gian này minh ước vững chắc nhất, đó là cùng chung lợi ích. Trừ cái đó ra, lời thề hôn nhân gì đó đều không chịu nổi một kích.”
(*) Quỳ gối dưới váy thạch lựu: 拜倒在石榴裙下: ý là nam nhân chịu thua nữ nhân, nguyện ý quỳ gối trước sắc đẹp và tài trí của nàng.
Danh Sách Chương: