Diệp Thế An ngẩn người mà Cố Cửu Tư cũng không có thời gian nói chuyện với hắn nữa, đệ ấy xoay người, vẫy vẫy tay với bọn họ rồi lập tức chạy tới ngự thư phòng tìm Phạm Hiên.
Chờ Cố Cửu Tư đi rồi, Thẩm Minh mới bước qua chọt chọt Diệp Thế An rồi nói: “Được rồi, ca đừng suy nghĩ nhiều qua, cứ việc tin Cửu ca đi, mặc kệ như thế nào thì Cửu ca cũng đều sẽ đứng cùng một chiến tuyến với ca mà. Liền coi như không phải vì ca” Thẩm Minh hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng nói “Ta nghe tẩu tử nói, năm đó Lạc Tử Thương thiếu chút nữa là hại chết cả nhà Cố gia, còn chém huynh đệ lớn lên từ nhỏ tới lớn với Cửu ca nữa.”
Diệp Thế An nghe Thẩm Minh nhắc nhở, sau khi nhớ tới có chuyện này thật liền mím môi bảo: “Người ra tay là Vương Thiện Tuyền, Lạc Tử Thương cũng chỉ là một con chó phía dưới mà thôi.”
“Vậy thì thế nào?” Thẩm Minh nói tiếp “Thế An ca”, hắn thở dài rồi đặt tay lên người Diệp Thế An “Tin tưởng huynh đệ nhà mình thêm một chút đi.”
Diệp Thế An nghe được lời này liền trầm mặc một lát, sau đó mới thở dài nói: “Là do bản thân ta suy nghĩ quá nhiều.”
Đi theo Diệp Thanh Văn ngây người ở trên triều đình lâu rồi, tâm tư cũng chợt nhiều hơn.
Hắn khôi phục lại cảm xúc, sau đó liền nói với Thẩm Minh: “Được rồi, đệ nhanh chóng đi về thu dọn một chút đi, lát nữa đợi Cửu Tư trở về thì chắc là sẽ khởi hành luôn, đệ đừng làm trì hoãn thời gian của đệ ấy đấy.”
“Đệ không có gì để thu dọn cả.” Thẩm Minh lập tức nói “Nên chuẩn bị gì thì đệ đã sớm chuẩn bị xong rồi, hiện tại ca định về phủ đúng không?”
“Ừ, thì sao?”
Diệp Thế An có chút kỳ quái, Thẩm Minh lập tức nói: “Ta đưa ca trở về.”
“Đệ đưa ta trở về làm cái gì?” Diệp Thế An có chút không hiểu được, Thẩm Minh nhanh chóng kéo hắn, nói “Ta lập tức phải đi rồi, chúng ta cũng đã làm huynh đệ một hồi, ta đưa ca về nhà thì có làm sao.”
“Ta lại không phải là nữ nhân” Diệp Thế An nhíu mày “Đệ đưa ta về nhà làm cái gì?”
“Ai nha, ta nói ca người này” Thẩm Minh có chút không vui, hắn cưỡng ép kéo Diệp Thế An đi về phía trước “Ta chỉ là muốn nói nhiều với ca mấy câu, ca có cần phải dò hỏi tới cùng như vậy không?”
Diệp Thế An tuy rằng từng học qua một ít võ thuật để cường thân kiện thể nhưng để so thể lực với người chuyên bái sư học nghệ, sau lại còn từng làm sơn phỉ như Thẩm Minh thì hoàn toàn là không thể sánh bằng, hắn bị Thẩm Minh mạnh mẽ lôi kéo lên tới trên xe ngựa, Thẩm Minh đã nhiệt tình như vậy rồi thì hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận lý do của Thẩm Minh, coi như đệ ấy đột nhiên có vài phần lương tâm, đặc biệt muốn nói chuyện với mình.
Chờ hai người lên xe ngựa rồi, Thẩm Minh mới do dự mà nói: “Cái đó, Thế An ca.”
“Ừ.”
Diệp Thế An cúi đầu, cầm lấy một quyển sách ở bên cạnh, chỉ nghe Thẩm Minh ấp úng nói: “Cái đó, Diệp Vận ở nhà đi?”
Nghe được lời này, Diệp Thế An chợt dừng lại, hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Minh ngồi ở đối diện: “Đệ hỏi chuyện này làm cái gì?”
“Không, không, không” Thẩm Minh hoảng loạn, hắn vội vàng xua xua tay nói “Đệ không có ý gì đâu, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, thuận miệng mà thôi.”
Diệp Thế An cau mày không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Minh rồi lướt ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá hắn, Thẩm Minh không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, theo bản năng mà ngồi nghiêm ngay ngắn, Diệp Thế An nhìn một lát xong liền quay đầu đi, hắn “Hừ” một tiếng, sau đó lại cúi đầu xem sách, nói: “Hôm nay ở nhà xem sổ sách, buổi chiều mới đi ra ngoài.”
“À à” Thẩm Minh gật đầu, lại nói tiếp “Tối hôm qua lúc nàng ấy trở về, không có bị gì chứ?”
“Sợ là bị dọa rồi.” Diệp Thế An nhàn nhạt nói “Nghe hạ nhân nói, nó ngồi ở cửa sổ nhìn đèn con thỏ cả đêm.”
“Thỏ…… Đèn con thỏ?”
Thẩm Minh có chút ngoài ý muốn, theo bản năng liền hỏi: “Nàng ấy thích loại đồ vật này à?”
Diệp Thế An trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp đó lại dùng ánh mắt “trẻ con không thể dạy bảo” nhìn Thẩm Minh, một lát sau, Diệp Thế An giống như là thật sự tức giận tới không nhịn được mà cầm lấy quyển sách ở bên cạnh rồi đập xuống đầu Thẩm Minh một cái, vừa đập vừa nói: “Vì sao lại ngốc như vậy? Vì sao lại ngốc như vậy chứ!”
“Ai ai ai, có chuyện gì ca cứ từ từ, từ từ nói.”
Thẩm Minh ôm đầu, không dám đánh trả lại. Hắn cũng không biết vì sao nhưng trong lòng cứ cảm thấy chột dạ thế nào. Diệp Thế An đánh hắn xong thì rốt cuộc mới thuận một hơi, sau đó nói với hắn: “Trước kia nó vốn dĩ là có tính tình của tiểu hài tử, đồ vật nó thích cũng không khác gì những cô nương bình thường khác. Thẩm Minh” Khẩu khí của Diệp Thế An mềm một chút, trong ngữ điệu lại mang theo vài phần chua xót “Nó vốn dĩ không phải là bộ dáng hiện giờ.”
Thẩm Minh ngẩn người, hắn nhìn ánh mắt của Diệp Thế An, sau đó cũng không nhịn được mà mềm giọng đi rất nhiều, Thẩm Minh nhỏ giọng hỏi: “Nàng…… Nàng ấy nguyên bản là như thế nào?”
Lần đầu tiên hắn gặp được Diệp Vận, người ta cũng đã là bộ dáng hiện giờ.
Giống một cây kiếm ra khỏi vỏ, như một cây cỏ có thể phá vỡ tảng đá lớn. Trong sự bình tĩnh, trầm mặc của nàng mang theo một loại quyết tuyệt không tiếng động, cũng chỉ có lúc cãi nhau với hắn thì mới ngẫu nhiên nhìn thấy được sự sáng rọi nên có ở độ tuổi này trong mắt nàng.
“Nó sao” Diệp Thế An cười khổ “Lúc tuổi còn nhỏ, tính tình thật sự rất xấu. Cả ngày ở nhà tác oai tác quái, hơi chút có gì đó không hài lòng là phải ôm nương ta khóc một trận không ngừng, người trong nhà đều chiều nó, khiến cho nó vô phép vô thiên.”
Diệp Thế An nói tới đây liền nhịn không được mà cười rộ lên, trong mắt mang theo vài phần hoài niệm: “Khi đó ta thật sự chán ghét Diệp Vận, cảm thấy nó không biết lễ nghĩa. Nói nó rất nhiều lần, nó liền nói với mọi người xung quanh là ta đối với nó không tốt. Cả ngày cũng chỉ thích mấy thứ không đàng hoàng, trong nhà nuôi rất nhiều động vật nhỏ, đặc biệt là con thỏ, năm đó, hậu viện của Diệp gia nuôi mười ba con thỏ, đều là của nó hết. Lúc mua, mấy con thỏ đều mới là đám con non , người nọ còn nói với Vận nhi là mấy con thỏ này sẽ không lớn lên, dỗ Vận nhi ngọt tới nỗi làm cho nó nguyện ý dùng một số tiền lớn đi mua đám thỏ đó, kết quả……”
“Là thỏ gia súc?” Thẩm Minh thông minh được một lần, Diệp Thế An gật gật đầu, sau đó nói: “Mấy con thỏ đó bị nó nuôi đến béo tốt, rắn chắc, còn phải có người chuyên môn hầu hạ, hơn nữa ai cũng không được trêu chọc đám thỏ ấy, nếu là ai dám động thỏ của nó, nó sẽ liều mạng với người đó.”
Thẩm Minh nghe Diệp Thế An nói xong liền nhịn không được mà nở nụ cười. Hai người nói xong chuyện của Diệp Vận thì xe ngựa cũng đã tới trước cửa Diệp phủ, Diệp Thế An dẫn Thẩm Minh đi xuống từ trên xe ngựa rồi hai người cùng nhau bước vào Diệp phủ, Thế An vừa đi vừa nói với Thẩm Minh: “Đáy lòng của Vận nhi, trước sau vẫn là một hài tử, nó chỉ là bị ép lớn lên mà thôi. Đệ đừng luôn làm nó tức giận, phải học cách làm sao để nói chuyện với nó. Nó đã chịu khổ rất nhiều rồi.”
Ngẫm lại những lời này, tất nhiên là hắn đã suy tính qua rồi mới nói, nhưng mà Thẩm Minh lại không nghe rõ thâm ý ở trong đó, chỉ thấy đệ ấy gật đầu, nói: “Được, về sau nếu đệ bị nàng ấy mắng thì sẽ không cãi lại nữa.”
Diệp Thế An: “……”
Hai người nói tới đây, Diệp Thế An cũng dừng lại bước chân, mặt không biểu tình mà chỉ vào cửa của một tiểu viện rồi nói: “Tới sân của nó rồi, đệ tự kêu người vào thông báo đi, ta đi đây.”
“Được” Thẩm Minh gật gật đầu “Chờ ta trở về lại tìm ca uống rượu.”
Diệp Thế An nghe được lời này liền “A” một tiếng, cũng không lên tiếng mà quay đầu bỏ đi mất.
Chờ Diệp Thế An đi rồi, Thẩm Minh liền có chút khẩn trương đứng ở cửa viện nhỏ, hắn nắm chặt đồ vật trong tay áo, đi tới đi lui ở ngoài viện mấy lần, lúc này nha hoàn ở bên trong lại đúng lúc nhìn thấy Thẩm Minh, cũng nhận ra hắn là ai, nên trong khi hắn vẫn còn đang do dự thì đã đi vào thông báo cho Diệp Vận. Diệp Vận đang xem sổ sách của Thần Tiên Hương, nàng nghe được Thẩm Minh tới liền ngơ ngẩn, sau đó liền nói: “Mời vào đây đi.”
Thẩm Minh còn đang bận rộn suy nghĩ một lát nữa làm sao để nói chuyện mà không chọc tức Diệp Vận thì chợt nghe bên trong truyền ra tiếng gọi: “Thẩm đại nhân, ngài vào đi, đừng đi vòng vòng nữa.”
Thẩm Minh ngẩn người, trong lòng cũng chợt thả lỏng ra, không cần nghĩ nên làm sao mở miệng nói chuyện nữa, Thẩm Minh trực tiếp bước vào cửa luôn.
Hắn theo nha hoàn đi vào trong viện, vừa đi tới cửa phòng thì liền nhìn thấy Diệp Vận đang ngồi xem sổ sách ở bên trong.
Diệp Vận nhìn qua có chút tiều tụy, hắn vừa mở miệng đã muốn hỏi có phải nàng chưa ăn cơm đúng không, sao nhìn qua lại buồn bã ỉu xìu như thế. Kết quả trước khi mở miệng nói, hắn lại đột nhiên nhớ tới lời của Cố Cửu Tư và Diệp Thế An.
Diệp gia đang có ý sắp xếp hôn sự cho Diệp Vận.
Nàng đã chịu khổ rất nhiều rồi, hắn không thể lại làm nàng tức giận nữa.
Hắn chợt cứng đờ lại một hồi, Diệp Vận không ngẩng đầu, nàng vẫn cúi đầu nhìn sổ sách rồi nói: “Không có việc gì không lên điện Tam Bảo(*), nói xong chuyện rồi cút đi.”
Thẩm Minh nghe được lời này liền ho nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn mặt dày ngồi xuống trước mặt Diệp Vận.
Dáng ngồi của Diệp Vận thật ưu nhã, thật đoan chính, hắn ngồi ở đối diện Diệp Vận, không hiểu sao lại có vài phần câu nệ, hắn thẳng eo thẳng lưng, khẩn trương mà nắm chặt chiếc hộp ở trong tay, sau đó liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Cái đó, hôm nay nhìn khí sắc của nàng không được tốt lắm, có phải là gần nhất quá mệt mỏi hay không?”
“Uống lộn thuốc?”
Diệp Vận giương mắt nhìn hắn, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Minh. Nàng ngẩn người, sau đó lại nhíu mày: “Mặt ngươi làm sao thế này? Chạy tới đây à? Sao lại đỏ như thế? Có phải xảy ra đại sự gì không? Có phải là chuyện tối hôm qua……”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Thẩm Minh vội vàng xua xua tay, hắn không dám nhìn Diệp Vận tiếp, chỉ cúi đầu rồi nhỏ giọng nói “Chuyện tối hôm qua đã giải quyết xong hết rồi.”
“Vậy là chuyện gì?”
“Cái đó” Thẩm Minh hít sâu một hơi, gom đủ dũng khí, sau đó liền nói ra câu mà hắn dùng cả một buổi sáng lâm triều để suy nghĩ “Ta…… Ta lập tức phải khởi hành đi Hoàng Hà. Ta……ta có thể là một đoạn thời gian cũng chưa về được.”
“Ừ, vậy nên ngươi có cái gì muốn nhờ ta?”
Thẩm Minh không nói chuyện, hắn đỏ mặt móc hộp phấn mặt từ trong tay áo ra, hộp phấn này là hộp phấn buổi sáng Cố Cửu Tư kêu người đưa cho hắn, tay hắn vẫn run run, Thẩm Minh run rẩy đặt hộp phấn ở trước mặt Diệp Vận.
Diệp Vận ngẩn người, sau đó liền nghe thấy Thẩm Minh nói: “Cái đó, cái này, nàng cầm lấy dùng đi.”
Diệp Vận không nói chuyện, nàng còn có chút ngơ ngác, hơn nửa ngày mới chậm rãi hỏi: “Ngươi…… Ngươi đây là?”
“Ta…… Ta nghe nói Diệp gia đang an bài chuyện hôn sự của nàng.” Thẩm Minh ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy lúc này hắn nên nhìn Diệp Vận, Thẩm Minh liền ngầng đầu nhìn Diệp Vận chăm chú, sau đó hơn nửa ngày mới phun ra được một chữ: “Nàng……”
“Thẩm Minh” Trước khi hắn kịp mở miệng thì Diệp Vận phảng phất như là đã biết rõ tâm ý của hắn, nàng lẳng lặng nhìn hắn, thần sắc lộ ra sự ôn nhu hiếm thấy. Nàng đẩy hộp phấn mặt trở về, bình thản nói “Chuyện hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (*), không nên lén lút trao nhận như thế.”
Thẩm Minh nghe được lời này, nhất thời lại có chút ngẩn ra, thấy Diệp Vận đã thẳng thắn thành khẩn như thế, hắn ngược lại cũng trở nên trấn định hơn rất nhiều, Thẩm Minh thấp giọng nói: “Ta cũng là tới hỏi nàng một chút. Nàng nếu là đồng ý, ta tự nhiên……”
“Ta không có gì đồng ý hay không đồng ý” Thần sắc Diệp Vận bình tĩnh “Thẩm đại nhân, Diệp Vận thân đã là tàn hoa bại liễu, không xứng với vị trí chính thê. Ngài hiện giờ mặc dù là chức quan thấp kém nhưng ngày sau lại tiền đồ vô lượng, hiện giờ ngài cưới ta, ngày sau sẽ bị người khác chê cười.”
Thẩm Minh nghe được lời này, lòng hắn chợt trở nên căng thẳng. Thần sắc Diệp Vận thật trấn định, trấn định tới nỗi nhìn không ra nửa điểm cảm xúc, Thẩm Minh nhìn nàng, chậm rãi nắm chặt nắm tay: “Diệp Vận, nàng đừng nói bản thân mình như vậy.”
“Đây là sự thật.”
“Chuyện này không quan trọng!”
Thẩm Minh đột nhiên nhấc cao thanh âm: “Ta không thèm để ý!”
Diệp Vận lẳng lặng nhìn hắn, sau một hồi, nàng mới chậm rãi cười lên, nghiêm túc mà nói ra từng câu từng chữ: “Nhưng mà ta để ý. Ta không muốn tai họa ngươi, cũng không muốn tổn thương chính mình. Thẩm Minh” nàng thở dài thành tiếng “Ngươi cuối cùng vẫn là quá trẻ tuổi.”
“Ta lớn tuổi hơn nàng.” Thẩm Minh nói thật nghiêm túc. Diệp Vận lắc lắc đầu: “Nhưng lòng ta đã muốn già hơn ngươi rồi.”
“Ta mặc kệ tuổi tác lớn hay không lớn, cũng mặc kệ lòng nàng già hay không già” Thẩm Minh nhìn chằm chằm Diệp Vận “Ta cũng chỉ là muốn hỏi nàng một câu, trong lòng của nàng có ta hay không?”
Diệp Vận không nói lời nào, nàng nhìn chăm chú vào người thanh niên trước mặt. Thẩm Minh cầm đao đặt lên mặt bàn kêu “Loảng xoảng”, mặt bàn còn hơi chấn động một chút, Thẩm Minh nghiêm túc mà chăm chú nhìn Diệp Vận: “Chỉ cần trong lòng nàng có ta, lão tử liền đưa mạng của mình cho nàng.”
Diệp Vận bị lời nói này làm cho kinh hãi, sau một hồi, nàng mới dần dần trấn định lại, Diệp Vận rũ mắt, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: “Xin lỗi.”
“Lòng ta không có ngươi. Ta cũng không muốn mạng của ngươi.”
Thẩm Minh siết chặt thanh đao ở bên cạnh, hắn cảm thấy đôi mắt có chút xót nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn Diệp Vận: “Ta có chỗ nào không tốt?”
“Thẩm Minh” Diệp Vận hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói “Ngươi không có gì là không tốt, ngươi rất tốt, là ta không tốt…… Ta thích không ai được nữa, ngươi hiểu không?”
“Nàng nói hươu nói vượn” Thẩm Minh giận mắng “Nàng ngoại trừ có một đôi mắt mù nên mới chướng mắt lão tử thì có cái gì không tốt?”
Diệp Vận nghe hắn mắng như vậy liền dở khóc dở cười, Thẩm Minh hít hít cái mũi, hắn giống như là cảm thấy có chút khó có thể chịu được, hắn vừa xoay đầu đi vừa lấy đao về, lúc quay đầu, ánh mắt chợt dừng trên chiếc đèn con thỏ ở cửa sổ, khàn giọng nói: “Ta nghe nói nàng nhìn đèn con thỏ cả đêm.”
Diệp Vận không trả lời, Thẩm Minh nói tiếp: “Đèn con thỏ mà ta làm cũng thật sự rất đẹp, ta biết làm lồng đèn con thỏ, còn biết khắc hình thỏ con, ta cũng là một cao thủ nuôi thỏ đó, bảo đảm nuôi không chết một con nào cho nàng.”
“Ngươi vẫn là mắng ta đi……” Diệp Vận cúi đầu nói “Ta nghe được trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
“Ta sẽ không mắng nàng.” Thẩm Minh lập tức nói “Về sau ta cũng sẽ không mắng nàngi, ta không chỉ có không mắng nàng, ta còn muốn mỗi ngày khen nàng, làm cho nàngi khó chịu chết.”
Diệp Vận nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười. Thẩm Minh đứng dậy, cầm theo đao rồi nói: “Mấy lời hôm nay ta nói với ngươi không phải là nói đùa, ta đi đây, ngày nào ngươi đổi ý thì cứ tới nói cho ta.”
“Xin lỗi.”
Diệp Vận nhỏ giọng trả lời, Thẩm Minh xua xua tay: “Không có gì phải xin lỗi, cũng không phải là chuyện gì lớn, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, ta không để trong lòng đâu.”
Nói xong, hắn bước ra ngoài, Diệp Vận thấy hắn đi nhanh giống như là bay liền vội vàng cầm lấy hộp phấn mặt, lớn tiếng nói: “Thẩm Minh, phấn mặt!”
“Không thích thì ném đi.” Thẩm Minh không có quay đầu lại, rất là hào phóng mà nói “Dù sao cũng không phải do ta trả tiền!”
Nói xong, Thẩm Minh quành một cái liền đi ra ngoài, Diệp Vận cầm hộp phấn mặt ở trong tay, vậy mà nhất thời cũng không biết nên làm cái gì với nó bây giờ.
Thẩm Minh chống đỡ bản thân đi ra khỏi Diệp phủ, lúc bước lên đường lớn thì cuối cùng cũng nhịn không được.
Một nam nhân sắp hai mươi tuổi như hắn, kéo lê thanh đao, ủ rũ cụp đuôi đi ở trên đường, hoàn toàn không dừng được nước mắt, từng viên từng viên lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất.
Người trưởng thành thì cũng cảm thấy chuyện thất tình là quá khó tiếp nhận mà.
Hắn đột nhiên lại có chút oán trách Cố Cửu Tư, nếu là Cố Cửu Tư không nhắc nhở hắn, bản thân hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nếu không nghĩ nhiều như vậy liền sẽ không lỗ mãng hấp tấp chạy tới cửa nói mấy câu đó. Hắn lại cảm thấy Diệp Vận không đúng, kỳ thật hắn vốn dĩ chỉ là muốn đưa hộp phấn mặt để phát triển tình cảm một tí thôi, kết quả nàng liền huỵch toẹt ra rõ ràng minh bạch như thế, ngay cả chút đường sống cũng không để lại cho hắn.
Hắn cũng không phải thích nàng lắm.
Hắn nói với chính mình như vậy, chỉ là lúc nào cũng thấy nhớ nàng ấy, luôn muốn trò chuyện với nàng, chẳng sợ bị mắng cũng sẽ thấy vui vẻ rạo rực, nhận được một khối bánh đậu đỏ của nàng cũng sẽ vui vẻ mấy ngày, bánh đậu đỏ nàng tặng người ta, cho dù có phải trộm hắn cũng nhất định sẽ cướp lại rồi để ở trong phòng của mình.
Chính là cảm thấy nàng rất đẹp, so với bất kỳ ai khác đều đẹp hơn, gặp được nàng, lại nghĩ, cưới ai khác cũng đều cảm thấy không thích hợp.
Không thích lắm, chỉ là thích tới nỗi, đời này, ngoại trừ nàng lại không muốn cưới người khác mà thôi.
Không thích nhiều, chỉ là hi vọng đời này có thể có duyên phận, kiếp sau có duyên phận, kiếp sau sau nữa cũng vẫn có duyên phận mà thôi.
Thẩm Minh càng nghĩ càng thấy khó chịu, lúc đi đến đầu ngõ Cố phủ, hắn mới có chút nhịn không được mà khóc lên thành tiếng. Hắn vừa oà khóc to thì lập tức cảm thấy trong lòng thật sảng khoái, hắn nghĩ, ngõ nhỏ cũng không có ai, vì thế liền cúi đầu, lê đao, vừa khóc vừa lau nước mắt, định đi tới cửa Cố phủ thì nín lại.
Kết quả khóc quá nhập tâm, mãi đến khi trước mặt có đồ vật chặn ngang thì hắn mới lấy lại tinh thần, Thẩm Minh ngẩng đầu, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn lên, lập tức nhìn thấy cả nhà Cố phủ đang khuân vác hành lý, mọi người ai nấy đều ngơ ngác đứng ở cửa nhìn hắn.
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Cố Cửu Tư khẩn trương nói: “Thế nào…… Làm sao vậy?”
Thẩm Minh cảm thấy mặt mũi đời này của mình đều mất hết ở giây phút này, hắn vừa nghĩ như vậy liền càng thấy khó chịu, dứt khoát bất chấp hết tất cả mà nhào vào trong lòng Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư dùng sức trụ chân, lúc này mới chịu được lực của một hán tử sà vào lòng mình, Thẩm Minh ôm Cố Cửu Tư, gào khóc nói: “Cửu ca a, ta bị vứt bỏ rồi, oa oa oa oa!!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Minh: Đệ bị vứt bỏ
Liễu Ngọc Như: Không, đệ không có.
Thẩm Minh: Thật vậy sao? Nhưng mà……
Liễu Ngọc Như: Đệ chưa từng có được thì nói gì tới chuyện bị vứt bỏ.
Thẩm Minh:…… Càng đau lòng
(*): Không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo: 无事不登三宝殿: Điện Tam Bảo là là một nơi ở trong chùa miếu Phật giáo, là nơi chuyên để thờ cúng, nếu như không có việc gì thì không được lại đây la hét, làm ồn. Cho nên người Trung mới dùng cụm này để ám chỉ những người có chuyện thì mới tìm đến, còn lúc không có thì chẳng thấy tăm hơi.
(*) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: 父母之命,媒妁之言: ý chỉ hôn nhân của con gái phải là do ba mẹ làm chủ, thông qua lời giới thiệu của bà mai mối thì mới là hợp tinh hợp lý.
Danh Sách Chương: