Lời này làm cho Diệp Vận sửng sốt.
Giang Hà cúi đầu, sau khi hạ một quân cờ xong liền ăn một đống lớn cờ của nàng, Giang Hà bắt đầu nhặt viên cờ trên bàn, chậm rãi nói: “Hôn nhân không cách nào bảo đảm mấy thứ đó, cho nên thay vì nghĩ làm sao cho hôn nhân của mình càng có giá trị hơn, thì không bằng ngươi nghĩ làm sao biến bản thân thành một người càng có giá trị hơn, sau đó gả cho người mình thích.”
Nói xong, Giang Hà cười rộ lên, trong nụ cười của hắn mang theo vài phần sáng ngời nhìn thấu thế sự: “Đừng mang thứ quan trọng nhất cuộc đời mình ra để đổi với một ít thứ mà có thể dùng thứ khác không quan trọng bằng để đổi. Ngươi còn nhỏ.”
Diệp Vận không nói chuyện, một lát kia, nàng vậy mà thật sự cảm thấy bản thân còn nhỏ.
Trước mặt là một vị trưởng giả, hắn chỉ dẫn nàng, sờ soạng đi về phía trước trong bóng đêm.
Diệp Vận trầm mặc, hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi nói: “Nhưng là, ta không biết chính mình còn có thể thích người khác hay không. Trong cuộc đời mỗi người đều có người họ yêu thích sao?”
“Không nhất định nữa.” Giang Hà nghĩ nghĩ “Chính là nếu ngươi tin tưởng vững chắc bản thân sẽ không thích một người thì khả năng sẽ thật sự không có.”
“Giang đại nhân” Diệp Vận do dự mà nói “Cũng từng có người ngài thích sao?”
Câu hỏi này làm cho Giang Hà sửng sốt, trong mắt hắn hiện lên chút gì đấy, đây là lần đầu tiên Diệp Vận nhìn thấy được một điều gì đó ở trong mắt Giang Hà mà tựa hồ ngay cả hắn cũng không thể khống chế được. Nhưng mà cảm xúc này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, Giang Hà cười rộ lên, chậm rãi nói: “Từng thích qua.”
“Vì sao không ở cùng nhau?”
Diệp Vận có chút nghi hoặc, Giang Hà cười khổ: “Tất cả những người thích nhau đều phải ở bên nhau sao?”
“Diệp Vận” Giang Hà thở dài, hắn đứng dậy “Cả đời này, gặp được một người cũng thích mình, còn có thể ở cùng nhau, là một chuyện thật không dễ dàng. Ngươi còn trẻ, thích đều phải chậm rãi bồi dưỡng, ngươi phải cho người khác cơ hội, đó cũng là đang cho chính ngươi cơ hội.”
Diệp Vận không nói gì, nàng nhìn Giang Hà ngẩng đầu lên nhìn sao trên bầu trời.
“Ta không có cơ hội đó.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Nói xong, hắn mở ra cây quạt nhỏ, vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, cháu gái Diệp Vận, ngươi nghĩ thoáng một chút, ta đi đây, không cần tiễn.”
Diệp Vận lẳng lặng nhìn hắn rời đi, chờ sau khi hắn đi rồi, Diệp Vận ngồi ở trước bàn đá, nàng suy nghĩ thật lâu, thật lâu thật lâu, sau đó nàng mới móc ra một tờ giấy từ trong tay áo.
Đó là một cái cục đá được bọc bên trong tờ giấy, trên tờ giấy là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Thẩm Minh.
“…… Đi theo Cửu ca làm công nhân, buổi tối nằm ngủ ở trên đê, gió rất lạnh, cục đá này xinh đẹp, tặng cho ngươi. Ngươi không cần cảm thấy cục đá này xấu, ngọc thạch đẹp tiêu tiền là có thể mua, cục đá đẹp như vậy, phải là dựa vào vận khí mới có thể nhặt được. Bất quá nếu ngươi thích ngọc thạch cũng được, ta tích cóp tiền mua cho ngươi……”
Diệp Vận lẳng lặng nhìn dòng chữ ở bên trên, gió cuối tháng bảy tháng mang theo sự khô nóng của ngày hè nhẹ nhàng phất quá, nàng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía ngôi sao sáng trên bầu trời.
Đột nhiên nàng rất muốn viết thư cho Thẩm Minh, nhưng là trước sau lại có chút không dám, nàng nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ là thật cẩn thận mà cất thư vào trong một chiếc hộp.
Ngày thứ hai Cố Cửu Tư vừa tỉnh lại liền nhận được thư của Giang Hà, hắn sốt cao mới vừa bớt đã cầm lấy thư từ trong tay Liễu Ngọc Như xem.
Giang Hà nói tóm tắt một chút về tình huống trong triều đình, cuối cùng để lại hai tin tức mấu chốt:
Thẩm Minh tự tiện,
Tần Nam, hiện tại biết.
Cố Cửu Tư nhìn hai câu nói này, Liễu Ngọc Như cầm lấy thư từ trong tay hắn, có chút kỳ quái mà hỏi: “Đây là có ý gì?”
Cố Cửu Tư suy nghĩ một hồi, sau đó liền nói: “Ý của cữu cữu là, Thẩm Minh đi hay ở, sẽ do chính Thẩm Minh quyết định, mà Tần Nam trước đó hắn không quen, lần này Tần Nam tham tấu ta, hắn mới biết.”
“Cữu cữu vì sao lại nhắc tới Tần Nam?”
Liễu Ngọc Như có chút kỳ quái, Cố Cửu Tư cúi đầu, suy tư một chút rồi nói nói: “Lần trước lúc viết thư, ta có nhắc đến Tần đại nhân với hắn, hỏi hắn có quen biết ông ta hay không.”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, cũng không có nhiều lời, Cố Cửu Tư dựa vào trên giường, suy nghĩ trong chốc lát sau mới nhịn không được mà nói: “Nàng nói, Tần Nam vì sao lại muốn tham tấu ta?”
“Hắn không quen nhìn chàng với đám người Phó Bảo Nguyên này thông đồng làm bậy?”
Liễu Ngọc Như châm chước mở miệng, Cố Cửu Tư nhíu mày: “Hắn vì sao lại không đi tham tấu Phó Bảo Nguyên?”
Câu hỏi này làm Liễu Ngọc Như không biết trà lời ra sao, nàng nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên, hắn với mấy người Phó Bảo Nguyên này là cùng chúng một đám người?”
Như vậy liền có thể giải thích vì sao mà từ lâu tới nay, Vương Tư Viễn tác oai tác quái ở Huỳnh Dương mà triều đình lại không có nửa phần tin tức.
Nhưng trong đầu hai người chợt đồng thời hiện ra bóng dáng eo lưng thẳng tắp kia của Tần Nam, đặc biệt là Liễu Ngọc Như, nàng nhịn không được mà nhớ tới hình ảnh nữ tử kia quỳ xuống lúc nàng mới tới Huỳnh Dương, nàng lên tiếng nói: “Nhưng…… Tần đại nhân nhìn qua……”
“Ta hiểu.”
Cố Cửu Tư nói, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thẩm Minh chính vội vội vàng vàng chạy tới, Cố Cửu Tư thấy hắn thần sắc hoảng loạn liền nhíu mày hỏi: “Hôm qua có phải là đệ phạm tội rồi hay không?”
“Ca, ca nghe ta nói” Thẩm Minh bước lên phía trước rồi quỳ ở đầu giường Cố Cửu Tư, hắn nghiêm túc nói “Tần đại nhân hộc máu.”
“Đệ đánh hắn tới hộc máu?!”
Cố Cửu Tư khiếp sợ thành tiếng, Thẩm Minh gấp gáp nói: “Không đúng, không đúng” hắn vội nói “Ca nghe ta nói, hôm qua ta là có đi ngang qua, vốn dĩ ta muốn đánh hắn.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Minh không chú ý tới hai người trao đổi ánh mắt, hắn nói tiếp: “Không nghĩ tới, người còn chưa đánh được thì lại vừa vặn gặp trúng cảnh hắn bị người đuổi giết, ta liền ra tay cứu hắn, sau đó lúc kéo hắn lên ta có chút kích động, hắn, cái đó, liền phạm phải bệnh cũ……”
Nói xong, Thẩm Minh có chút chột dạ nói: “Liền, liền phun máu.”
“Đệ…… Đệ là kích động như thế nào?”
Liễu Ngọc Như thử thăm dò hỏi, Thẩm Minh ngượng ngùng cười cười với nàng rồi khoa tay múa chân nói: “Chính là, nắm lấy cổ áo, ném……ném lên tường, tay đè ở ngực……”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư chậm rãi nói: “Thật đúng là kích động a……”
“Người đó đâu?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, Thẩm Minh ngượng ngùng nói “Còn…… Còn đang nằm.”
“Còn sống nằm, hay là?”
Cố Cửu Tư mở miệng hỏi một câu sâu xa, Thẩm Minh vội vàng nói: “Còn! Tuyệt đối vẫn còn! Tối hôm qua ta còn canh giữ hắn một đêm, đại phu đã nói không có việc gì, chỉ cần sau đó tĩnh dưỡng cho tốt là được rồi.”
Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, Thẩm Minh thật cẩn thận nói: “Ca, bọn họ nói, chờ Tần Nam tỉnh liền phải đi kiện ta, nói ta ẩu đả đại thần phạm pháp. Ta không sợ phạm pháp, ta chỉ là nghĩ, hiện tại ta bị tham tấu rồi, có phải là sẽ mang lại phiền toái cho ca không nha?”
“Đệ không sợ bị tham tấu?” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn hắn, Thẩm Minh điên cuồng gật đầu, “Ca, ta toàn tâm toàn ý, đều là suy nghĩ cho ngươi.”
Cố Cửu Tư suy nghĩ, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên cái gì, hắn đột nhiên nói với Thẩm Minh: “Nhanh, ta giúp đệ viết một phong thư trở về, đệ từ quan đi.”
“A?”
Thẩm Minh có chút không rõ, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Ta hiện tại liền viết, ngươi ở trên đường cứu Tần đại nhân mới không cẩn thận làm cho bệnh cũ của Tần đại nhân đột phát, vì thế đệ vì đền bù sai lầm mà muốn phụng dưỡng Tần đại nhân cho thật tốt, quyết định từ quan ở lại Huỳnh Dương.”
“Ta đã hiểu.” Thẩm Minh nghe được lời này, lập tức nói “Cứ như vậy ta liền có thể tiếp tục ở lại Huỳnh Dương. Với lại chuyện này truyền về trước rồi, sau đó ông ta muốn tham tấu thì tấu thôi, lão tử cũng đã từ chức quan vì ông ta rồi, còn ai có thể nói đệ cái gì?”
“Đúng vậy.” Cố Cửu Tư gật đầu nói “Hơn nữa mấy ngày nay đệ thành thành thật thật nhìn chằm chằm hắn cho ta.”
“Nhìn chằm chằm hắn làm cái gì?”
“Nhìn hắn rốt cuộc vì sao lại tham tấu ta.”
Cố Cửu Tư trầm giọng mở miệng, Thẩm Minh nghe được lời này liền lập tức gật đầu nói: “Yên tâm, chuyện này để ta.”
Thẩm Minh vỗ ngực bình bịch, buổi chiều liền chạy đi tìm Tần Nam.
Tần Nam vừa mới tỉnh lại, Thẩm Minh đã vọt đi vào, tùy tiện nói một tiếng: “Tần đại nhân.”
Tần Nam giương mắt xem hắn, ông ta nhíu mày, trong mắt còn mang theo vài phần cảnh giác, Thẩm Minh khiêng một cây đao lớn, nghiêm túc nói: “Tần đại nhân, ta là tới xin lỗi ngài.”
Tần Nam nghe được lời này mới thả lỏng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Không ngại, vốn là bệnh cũ, Thẩm đại nhân cứu ta, ta đương nhiên là phải nói lời cảm ơn với Thẩm đại nhân mới phải.”
“Là ta lỗ mãng.” Thẩm Minh có chút câu nệ, trộm nhìn Tần Nam một cái rồi chậm rãi nói, “Cái đó, Tần đại nhân gần nhất không có phương tiện đi, nếu không ta chăm sóc ngài?”
“Tại hạ còn có những hạ nhân khác.” thần sắc của Tần Nam bình tĩnh “Không nhọc Thẩm đại nhân.”
“Vậy ngài vẫn là còn cần người bảo vệ đi?”
Thẩm Minh nói tiếp: “Võ nghệ của ta rất cao cường, so với những kiệu phu kia của ngài thì mạnh hơn nhiều.”
Tần Nam giương mắt nhìn Thẩm Minh một cái, có chút khó hiểu mà hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Ai da” Thẩm Minh rốt cuộc nói “Hiện tại bên ngoài đều truyền ta đánh ngài, ngài cho ta một cơ hội chuộc tội đi.”
“Ngài giống như là phải bị điều rời khỏi Huỳnh Dương.”
“Chuyện đó thì không sao” Thẩm Minh chợt trở nên vui vẻ, tùy tiện nói “Ta từ quan rồi.”
Tần Nam ngẩn người, một lát sau, ông ta tựa hồ như là đã sáng tỏ cái gì, sau đó liền khôi phục bộ dáng lạnh nhạt cự người ngàn dặm trước giờ, sau đó nhàn nhạt nói: “Một khi đã như vậy, tuỳ Thẩm đại nhân.”
“Vậy từ hôm nay trở đi ta liền bảo hộ ông.” Thẩm Minh lập tức nói “Tần đại nhân ngài tùy tiện nha.”
Tần Nam không nói chuyện, ông ta không cự tuyệt, cũng không tiếp thu. Chờ ngày thứ hai Thẩm Minh đến Tần gia, Tần gia liền không mở cửa cho hắn vào.
Nhưng chuyện này không làm khó được Thẩm Minh, Thẩm Minh trèo tường một cái liền bò vào được tới trong viện Tần Nam, còn vui vẻ mà nói: “Tần đại nhân, ta tới rồi.”
Tần Nam: “……”
Trong lòng Thẩm Minh mang theo nhiệm vụ giám thị Tần Nam, cứ thế liền mỗi ngày chạy tới vấn an Tần Nam. Hắn vốn dĩ cho rằng, một quan viên sẽ tham tấu hắn cùng Cố Cửu Tư nhất định là một tên đại tham quan, ông ta hẳn là sẽ có cuộc sống rất phong phú, nhưng là sau khi đi theo Tần Nam vài ngày, Thẩm Minh mới phát hiện, cuộc sống của Tần Nam cực kỳ đơn giản, mỗi ngày đều là đi huyện nha làm công, sau đó trở về nhà.
Ông ta ở trong lòng bá tánh hình như rất có danh vọng, chuyện lớn lớn bé bé gì thì bá tánh cũng luôn thích tới tìm ông ta, mà ông ta cũng rất chân thành , phần lớn chuyện đều sẽ xử lý.
Chuyện của thứ sử không coi là nhiều, chức quan của Tần Nam cũng cao, mỗi tuần bảy ngày thì có thể nghỉ một ngày, hôm có ngày nghỉ thì ông ta mới rời khỏi phủ nha, nhưng ông ta cũng không làm chuyện gì khác, chỉ là đến thôn bên cạnh, mở một vài lớp dạy cho mấy đứa bé ở trong thôn đó rồi phát chút đồ ăn.
Người trong thôn này không nhiều lắm, phần lớn đều là người già với trẻ con, Thẩm Minh đi theo Tần Nam vào trong thôn, cùng nhau giúp đỡ người trong thôn sửa nhà rồi giảng bài, hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái mà hỏi: “Nam nhân trong thôn này đâu?”
“Không có.”
Tần Nam bình đạm trả lời, Thẩm Minh có chút kỳ quái, hắn kinh ngạc hỏi: “Vì sao lại không có?”
“Chỗ này nguyên bản là không có thôn.”
Tần Nam vừa gõ xuống một cái đinh, vừa giải thích với Thẩm Minh: “Sau có một ít người tự tới đây dựng nhà, nam nhân trong nhà họ đều đã chết rồi, chỉ để lại người già cùng đứa nhỏ, dựng nhà lên cũng ở không được, cuối cùng ta liền để tất cả bọn họ an trí ở bên này. Bên này có chút đất bạc màu, bọn họ có thể làm việc thì đi trồng trọt, ta cũng sẽ tiếp tế.”
“Cả một cái thôn này” Thẩm Minh kinh ngạc nói “Đều là ngài tiếp tế?”
Tần Nam gật gật đầu, Thẩm Minh không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua ông ta: “Ngài có nhiều tiền như vậy sao?”
Tần Nam nghe được lời này liền nhíu mày, nghiêm túc nói: “Lương tháng của tại hạ hai mươi lượng bạc, mỗi tháng có 50 tạ lương thực, mỗi năm được hai mươi thất lụa, một trăm thất vải bông, thôn này tổng cộng có 50 người. Cộng với cả tiền của bọn họ, dư dả.”
“Ngài…… Ngài rất có tiền nha.”
Thẩm Minh cảm giác được Tần Nam sắp tức giận nên liền cười ha ha. Tần Nam nhìn Thẩm Minh, nghẹn họng nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trong khi Thẩm Minh đi theo Tần Nam mỗi ngày thì đê của Hoàng Hà cũng sắp gia cố xong rồi.
Tháng tám tiếp nối với tháng bảy, có tám ngày mưa to, lũ lụt mà Khâm Thiên Giám dự đoán, đúng hẹn mà tới.
Mấy ngày đó Cố Cửu Tư đều ngủ không ngon, mỗi lần Hoàng Hà mưa to đều ít nhiều gì cũng sẽ gặp tai hoạ, lúc này đây tuy rằng Cố Cửu Tư đúng hạn hoàn thành gia cố đê nhưng lại không xác định kết quả cuối cùng là thế nào. Bởi vì lũ lụt lần này so với những lần trước đây còn lớn hơn gấp mấy lần, ban đêm Liễu Ngọc Như ngủ đều cảm thấy tiếng mưa rơi lớn đến làm nàng không ngủ không yên.
Buổi tối mỗi ngày, Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như đều không dám ngủ quá sâu, Cố Cửu Tư đều đang chờ cấp báo, sợ chỗ nào gặp tai hoạ thì hắn cũng dễ chạy đuổi qua đi.
Hoàng Hà có khả năng bị vỡ cửa đê, Cố Cửu Tư cũng đã cho người dân rời đi xa trước, chờ sau khi mưa to chấm dứt, các nơi đến báo cáo tình hình tai nạn lên cho bên trên, một năm này Hoàng Hà tuy rằng cũng có một ít nơi vỡ đê nhưng là bởi vì đã sơ tán từ trước nên cũng không có tạo thành thương vong mạng người. Đây là ví dụ đầu tiên kể từ trăm năm tới đây mà Hoàng Hà gặp tai hoạ nhưng không có người thương vong, Cố Cửu Tư sau khi bắt được kết quả rồi cả người liền xụi lơ xuống, vẫn là Liễu Ngọc Như ở bên cạnh đỡ hắn, Cố Cửu Tư mới thở ra một hơi, nhanh chóng nói: “Ta lập tức đi báo cho bệ hạ.”
Trong lúc Cố Cửu Tư vội vàng đi viết tấu chương, Phó Bảo Nguyên cũng là đang ngồi trong thư phòng, ông ta ngơ ngác nhìn sổ con ở trước mặt, một câu cũng chưa nói.
Trần thị đi vào phòng, nhìn Phó Bảo Nguyên rồi cười nói: “Năm nay Hoàng Hà rốt cuộc không có việc gì, cũng phải cảm tạ ông trời.”
Nghe được lời này, Phó Bảo Nguyên chậm rãi cười, trên khuôn mặt trắng trắng tròn tròn của ông ta mang theo một tia mỏi mệt: “Sao lại là cảm tạ ông trời? Nên cảm tạ Cố đại nhân mới đúng.”
“Ông trời?”
Phó Bảo Nguyên trào phúng cười, sau đó liền lắc lắc đầu rồi đứng dậy rời đi đi.
Gia cố đê ở Hoàng Hà có hiệu quả, không khí ở toàn bộ Vĩnh Châu đều có chút không quá giống nhau như trước. Giai đoạn thứ nhất đã xong, Cố Cửu Tư liền phải bắt đầu làm chuyện thứ hai —— sửa kênh đào, thay đổi tuyến đường.
Đây là công đoạn tốn thời gian nhất, khó nhất, hao tiền tiền trong toàn bộ quá trình tu sửa Hoàng Hà. Dựa theo quy hoạch của Cố Cửu Tư thì từ giữa tháng 8 năm nay đến tháng 3 năm sau là đang làm chuyện này, cần có mười vạn nhân công tham gia, hai vạn nhân viên hậu cần, tổng cộng mười hai vạn người, đây có thể nói là công trình to lớn khó gặp được trong trăm năm.
Một cái công trình như vậy, nếu là hơi không cẩn thận mà gây ra tai hoạ là có thể kéo sụp cả một quốc gia.
Cho nên Cố Cửu Tư không chỉ phải ngăn chặn phía bên dưới, mà còn phải thời thời khắc khắc trấn an Phạm Hiên, làm cho hắn yên tâm, chắc chắn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Cố Cửu Tư suy tư, muốn làm chuyện này, hắn không thể lại làm giống như phía trước, cứ đi một mình như thế thì bọn họ liền dám đến ám sát một lần.
Cố Cửu Tư cân nhắc một lát, sau đó âm thầm liên lạc Phạm Hiên, Phạm Hiên cho hắn 5000 binh lực, cho 5000 nhân mã đóng quân ở An Dương, chỗ giao giữa biên giới Tư Châu và Vĩnh Châu.
Lúc này, người của Liễu Ngọc Như được điều từ Đông Đô cũng đã tới Huỳnh Dương, Cố Cửu Tư có nhân mã rồi, trong lòng liền an tâm, ngày thứ hai có người đến, hắn liền mời mọi người tới sửa sang rõ ràng lại giai đoạn thứ hai của kế hoạch, tiếp đó hắn liền nói với Vương Tư Viễn: “Vương đại nhân, trước đó, tại hạ muốn mời ngài giúp tại hạ chủ trì một công đạo.”
Vương Tư Viễn có chút nghi hoặc: “Công đạo gì?”
“Thời gian trước, có người có ý định ám sát bản quan” Cố Cửu Tư đảo qua mọi người “Lúc trước công việc bận rộn, bản quan không có truy cứu, hiện giờ đê đập đều đã củng cố xong, như vậy cũng đã tới lúc, thanh toán phần nợ cũ rồi.”
Vương Tư Viễn nghe những lời này, sắc mặt liền không quá đẹp: “Cố đại nhân, án này vẫn luôn đang tra.”
“Bản quan hoài nghi có quan viên quan lại ở Huỳnh Dương bao che lẫn nhau, tính toán để cho thân tín của bản quan tiếp quản vụ án này.”
Cố Cửu Tư trực tiếp mở miệng, Vương Tư Viễn nhíu mày: “Ngài đây là đang ẩn ý nói quan viên Huỳnh Dương chúng ta làm việc không tốt?”
“Lâu như vậy cái gì cũng tra không ra được cái gì, chẳng lẽ còn muốn ta khen các ngươi làm tốt quá?”
Cố Cửu Tư trào phúng lên tiếng, khi hắn còn ở Đông Đô, bảo đảm có thể nói nghẹn toàn bộ Ngự Sử Đài, nếu hắn hoàn toàn dùng hết khả năng đi nghẹn người khác, Vương Tư Viễn làm sao có thể là đối thủ? Một câu nói qua liền trào phúng Vương Tư Viễn đến làm cho hắn gần như muốn đứng lên.
Hắn ở Vĩnh Châu đã tác oai tác quái nhiều năm, thật nhiều năm rồi chưa có ai dám nói chuyện với hắn như thế bao giờ. Hắn thở hổn hển, tức giận tới nỗi cười rộ lên: “Được được được, Cố đại nhân lợi hại. Cố đại nhân đã muốn tra, vậy ta cho Cố đại nhân đi tra, thoải mái tra!”
“Đa tạ.” Cố Cửu Tư nhàn nhạt mở miệng.
Chờ họp xong, Vương Tư Viễn ra ngoài liền lập tức thấp giọng nói với người bên cạnh: “Đi xử lý hết mấy tên nha dịch kia đi.”
Mà cùng lúc đó, Cố Cửu Tư cũng đồng thời phân phó nói: “Đi tìm hết nha dịch lúc ấy áp giải sát thủ cùng bá tánh đến cho ta.”
Người của hai bên đồng thời gấp gáp chạy qua chỗ mấy người nha dịch kia ở, tuy nhiên Thẩm Minh vẫn đi cùng với Tần Nam, Tần Nam thấy Thẩm Minh vẫn đi theo phía sau ông ta liền nhàn nhạt nói: “Thẩm đại nhân không đi bắt người đi, đi theo bản quan làm cái gì?”
“Đừng kêu ta là Thẩm đại nhân.” Thẩm Minh vẫy vẫy tay “Từ quan rồi, ngài gọi ta Thẩm Minh là được rồi.”
Tần Nam không nói chuyện, Thẩm Minh đi theo Tần Nam, nói thầm: “Ta nói Tần đại nhân, ngài làm một quan thứ sử, ngài nhất định là đắc tội rất nhiều người đi, ngài cũng không sợ hãi sao? Hiện tại ta bảo vệ ngài, ngài hẳn là nên cảm thấy cao hứng mới phải. Mỗi ngày cứ ghét bỏ ta như vậy, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng người tốt.”
Tần Nam lên xe ngựa rồi nhắm nghiền hai mắt không lên tiếng, Thẩm Minh ngồi ở bên cạnh ông ta, trong miệng hắn cắn một cây cỏ, cầm quyển sách xem.
Tần Nam thấy hắn đột nhiên trở nên an tĩnh liền mở mắt ra nhìn, thấy hắn đang chăm chúc xem sách thì lại không kiềm được mà hỏi: “Đọc sách gì đấy?”
“Nga” Thẩm Minh quay đầu đi, trả lời “Đang xem ‘Tả Truyện’.”
“Ngươi xem ‘Tả Truyện’?” Tần Nam có chút kinh ngạc, Thẩm Minh lại có chút ngượng ngùng nói “Mọi người đều cảm thấy ta xuất thân thấp hèn, không đọc qua sách gì nên ta muốn bồi dưỡng một chút, sau đó liền bắt đầu đọc từ ‘Tả Truyện’”
Nghe được lời này, lại nhìn bộ dáng ngượng ngùng kia của Thẩm Minh kia ngượng ngùng, Tần Nam nhìn một lát rồi chậm rãi nói: “Có cô nương mình thích đi?”
Thẩm Minh ngẩn người, biểu tình trên mặt đã rõ ràng bán đứng hắn. Tần Nam tiếp tục nói: “Cô nương còn rất có học vấn, ngươi cảm thấy bản thân không xứng với nàng?”
“Tần đại nhân” Thẩm Minh chấn kinh rồi “Ngài biết đoán mệnh sao?”
Tần Nam cười cười, lại là nói: “Đều là chuyện ta trải qua khi còn trẻ.”
Nói xong, trong mắt ông ta mang theo vài phần hoài niệm: “Ta trước kia cũng là như vậy.”
“Ngài là nhân sĩ thành công” Thẩm Minh chạy nhanh nói “Tới tới, chia cho ta một chút kinh nghiệm đi. Hiện tại cô nương ta thích kia” Thẩm Minh có chút ngượng ngùng “Liền là, xuất thân tốt hơn ta, ngoại hình cũng đẹp hơn ta, tính tình tuy rằng lớn một chút, nhưng đó là so với ta, nàng ấy còn có học vấn hơn ta, ừ, chính là điểm nào cũng tốt.”
Thẩm Minh vậy mà cảm thấy có vài phần tuyệt vọng. Cái gì cũng tốt hơn hắn, vậy người ta còn coi trọng cái gì của hắn?
Tần Nam nhìn hắn buồn rầu, sau một lúc lâu, ông ta mới nói: “Ngươi vì sao phải đi theo Cố Cửu Tư?”
Thẩm Minh cảm thấy Tần Nam hỏi có chút kỳ quái: “Hắn là huynh đệ của ta, ta tự nhiên sẽ đi theo hắn nha.”
Tần Nam không nói chuyện, một lát sau, ông ta lại là nói: “Ngươi người này không tồi.”
“Đương nhiên” Thẩm Minh có chút vui vẻ “Người ở chung với ta rồi đều nói như vậy.”
Bất quá nghĩ lại một hồi, Thẩm Minh lại nói: “Bất quá trước kia thì không phải, trước kia người không thích ta cũng nhiều, đều cảm thấy con người ta, tính tình kém, xảo quyệt, còn có chút hận đời. Từ sau khi theo Cửu ca rồi, cũng không biết như thế nào” Thẩm Minh nghĩ tới chuyện trước đây, hắn chậm rãi nói “Cảm giác bản thân, giống như một cục đá đang bị mài giũa, càng ngày càng bóng loáng hớn. Ta không phải nói là không tốt ——”
Thẩm Minh quay đầu nhìn Tần Nam, cười cười nói: “Chính là không giống với trước kia, trước kia là nhìn thế giới này chỗ nào cũng đều không tốt. Hiện tại tính tình của ta khá hơn nhiều, rất vui vẻ.”
Tần Nam nghe Thẩm Minh nói về bản thân, không biết là ông ta đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy ông ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hồi lâu sau, rốt cuộc Tần Nam mới nói: “Hiện tại thời gian này, nha dịch hình như đều đang đi tuần tra bên ngoài.”
Thẩm Minh ngẩn người, ngay từ đầu hắn còn chưa phản ứng kịp Tần Nam là có ý tứ gì, sau đó hắn liền phản ứng lại.
Cố Cửu Tư phái người đi ra, căn bản là không rõ ràng chế độ ở Huỳnh Dương lắm, dựa theo thói quen của Đông Đô, lúc này là thời gian nha dịch đổi ca, vì thế bọn họ đều trực tiếp chạy đi huyện nha.
“Nhanh đi đi.”
Tần Nam thúc giục một tiếng, Thẩm Minh liền phản ứng lại đây, hắn nói một câu “Đa tạ” rồi chạy nhanh biến mất trên đường cái.
Hắn hỏi người đi đường ở gần nhất, chỉ sợ những người nha dịch đó bị hạ độc thủ trước.
Nhưng mà lắc lư ở trên phố không lâu, hắn liền thấy người được Cố Cửu Tư phái ra đã nhắc người trở về.
Thẩm Minh thở ra một hơi, hắn nhanh chóng tiến lên, vui vẻ nói: “Các ngươi không phải đi huyện nha sao? Ta mới biết được thời gian này nha dịch đều đi tuần tra ở bên ngoài, không có ở huyện nha, làm sao bắt được người vậy?”
“Vận khí tốt.” Thị vệ cao hứng nói “Vốn là muốn đi huyện nha, kết quả trên đường gặp được một nha dịch, chúng ta liền thấy kỳ quái vì sao thời gian này còn có nha dịch, tìm người qua đường ở bên cạnh hỏi thì mới biết được nguyên lai hiện tại là thời gian tuần tra. Vì thế chúng ta liền đi huyện nha, lấy được bảng phân công phiên trực của bọn họ, sau đó liền chạy tới bắt người. Chúng ta hành động nhanh, một người cũng không thiếu.”
Nghe được “Một người cũng không thiếu”, Thẩm Minh cũng nở nụ cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy tên nha dịch vừa bị bắt, lộ ra nụ cười vừa hiền lành lại vừa quỷ dị mà nói: “Thật tốt, một người cũng không thiếu, đều rơi vào trong tay chúng ta, ta khuyên các ngươi vẫn là khai nhanh đi, bằng không……”
Thẩm Minh nhìn mọi người, cười một tiếng, cũng không có nhiều lời.
Mấy người nha dịch này bị mang về phủ đệ của Cố Cửu Tư, Thẩm Minh cùng Cố Cửu Tư thẩm vấn suốt cả đêm, sau khi thẩm vấn xong rồi liền đi ra ngoài bắt người.
Biết được mấy tên nha dịch này bị bắt rồi, Vương Hậu Thuần liền ở nhà hung hăng đập đồ vật.
“Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!”
Vương Hậu Thuần một chân đá ngã lăn ghế dựa, phẫn nộ nói: “Bọn họ làm sao lại bị bắt được?”
Vương Hậu Thuần xoay đầu đi, túm lấy cổ áo của người phía sau, phẫn nộ quát lớn: “Không phải đã cho các ngươi đi tìm sao? Vì sao lại còn chậm hơn so với bọn hắn?!”
“Lão gia, không thể trách chúng ta hết.”
Thị vệ kia run rẩy thân mình nói: “Có người nhắc nhở bọn họ, bọn họ còn đi huyện nha lấy được bảng phân công phiên trực, chúng ta làm sao có thể tìm người nhanh hơn đám người cầm bảng phân công kia ạ?”
“Có người nhắc nhở cho hắn……bảng phiên trực?”
Vương Hậu Thuần nhắc lại, một lát sau, hắn mới buông thị vệ ra, liên tục gật đầu: “Được, rất tàn nhẫn, có chủ nhân mới tới, cũng liền biết cắn người.”
Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác rồi chạy ra phía ngoài, nói: “Đi nhà thúc phụ, nhanh!”
Danh Sách Chương: