Cố Cửu Tư nghe Cố Lãng Hoa nói, trong một khoảnh khắc, rốt cuộc có vài phần cảm giác trở về ngày xưa.
Cả đời người, chỉ cần phụ thân mẫu thân còn sống, bất luận phụ thân mẫu thân tuổi già suy yếu hay là thân thể khoẻ mạnh, thì người đó luôn cảm thấy có chỗ để về, có chỗ để dựa dẫm. Cố Lãng Hoa chết như Thái Sơn chợt sụp đổ, làm Cố Cửu Tư cảm thấy tất cả đều thay đổi. Mà nay hắn trở về, cho dù bọn họ cãi nhau la hét ầm ĩ, nhưng trong lòng hắn rốt cục có lại chỗ dựa vững vàng một lần nữa, làm hắn cảm thấy, tuy thế giới bên ngoài thay đổi, nhưng cái hắn có, người nhà của hắn, tình yêu của hắn, lại không thay đổi.
Hắn kỳ thật muốn khóc, nhưng cảm thấy mất mặt, vì thế miễn cưỡng cười cười sau, khàn giọng nói: “Biết rồi.”
Cố Lãng Hoa vỗ vỗ vai hắn, ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, sau đó nói: “Đi thôi, đối xử với nương tử của con tốt một chút, đừng có lớn như vậy rồi còn giống trẻ con cứ để Ngọc Như phải chăm sóc con.”
Cố Cửu Tư đáp lời, hắn đứng dậy đi ra ngoài với Liễu Ngọc Như, lúc ra ngoài cửa, hắn kéo tay Liễu Ngọc Như đi trong đình viện, Liễu Ngọc Như thấp giọng nói với hắn suy nghĩ của nàng về công việc kế tiếp.
“Lần này đi ra ngoài thu lương là ta chủ trì, chàng nên cho ta chút thù lao. Sau khi nhận được thù lao, ta dự định giao chuyện làm ăn của Hoa Dung cho những người khác, ta muốn ra ngoài thành Vọng Đô mua vài mảnh đất. Có phải chàng thu rất nhiều lưu dân không, chia mấy mảnh đất đó cho bọn họ? Ta nghe nói chàng hứa với bọn họ, trước khi thu hoạch lương thực từ mấy mảnh đất kia, chàng sẽ cho bọn họ một ít chi phí? Chàng cho bọn họ bao nhiêu bạc? Ta dự định mua đất của những người này, sau đó thống nhất quản lý, mời một người chuyên xử lý lương thực. Nhiều người như vậy, dù sao phải có quy tắc mới được.”
Cố Cửu Tư nghe nàng lải nhải giống đứa nhóc tham tiền giống đánh bàn tính lạch cạch, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ, chờ Liễu Ngọc Như nói xong, nàng quay đầu lại nhìn hắn thì thấy trong mắt người bên cạnh dường như là tinh quang trên dải ngân hà, Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó nói: “Chàng nghe ta nói gì không?”
“Nghe mà.”
“Chàng thấy thế nào?”
“Theo ý nàng hết.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như không khỏi cười, “Ta mới khen chàng như quan phụ mẫu trước đó, chàng có thể để tâm chút hay không?”
“Ta nghe hiểu mà,” Cố Cửu Tư nhanh chóng nói, “Kỳ thật nàng muốn giúp đỡ ta, quan phủ luôn cho bọn họ bạc không thành vấn đề, tóm lại là là để mọi người cùng nhau kiếm tiền mới có thể có tiền. Nàng tiêu tiền mua đất cho bọn họ, đưa cho bọn họ các loại lúa thóc, năm sau Vọng Đô thu hoạch tốt rồi thì những người này sẽ có chỗ dựa, tự nàng kiếm tiền là nhỏ, giúp ta giải quyết công việc mới là lớn. Nàng nghĩ mấy biện pháp này đều cực kỳ tốt, ta hiểu.”
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt, nàng đột nhiên hoảng loạn và xấu hổ khi nội tâm bị người khác nhìn thấu, nàng ho nhẹ rồi xoay đầu đi: “Ngày mai ta đến nha phủ của chàng, tất cả làm theo trình tự thôi.”
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư thương nghị xong thì đơn độc đi tìm Tô Uyển, nàng trò chuyện với Tô Uyển.
Tô Uyển biết tình hình của Liễu gia, bà sửng sốt hồi lâu cũng không nói gì. Liễu Ngọc Như thấy nét mặt của Tô Uyển, sợ bà đau khổ nên vội nói: “Mẫu thân đừng nghĩ nhiều, ta cho người ra ngoài tìm……”
“Không sao.” Tô Uyển thở dài, sau đó phất tay, “Sống hơn nửa đời người rồi, từ lúc chúng ta rời khỏi Dương Châu, ta đã không muốn nghĩ nhiều nữa. Những ngày tháng sống trong loạn thế, con cũng không dễ dàng gì, cũng đừng hao tâm tốn sức đi tìm bọn họ. Tìm về làm gì chứ?” Tô Uyển cười khổ, “Chúng ta không đến mức muốn làm người một nhà với bọn họ nữa. Phụ thân con không nỡ bỏ Trương Nguyệt Nhi và đám con của nàng ta, chúng ta cớ gì phải chịu khổ nữa?”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, Tô Uyển nhìn nàng, bà giơ tay cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Ngược lại ta lo lắng cho con, đó dù sao cũng là phụ thân con, con……”
“Đã qua rồi.”
Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhìn Tô Uyển, cười khổ nói: “Đều đã hết cách, đúng là ban đầu con cũng đau khổ, nhưng hiện giờ tốt rồi. Hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau, có người ở đây, lòng con sẽ an ổn, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Liễu Ngọc Như trấn an Tô Uyển rồi đi ra khỏi phòng. Nàng cảm thấy cảm giác phiền muộn đè ở ngực, khi nàng vừa ra khỏi phòng thì thấy một bóng người, hắn đưa lưng về phía nàng, đang dựa vào cây cột, trong tay cầm quyển sách, nương theo ánh trăng và ánh đèn trên hành lang đọc sách.
Hắn không học được quy tắc, cũng không nghiêm chỉnh, ngay cả đứng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như không xương sống vậy.
Nghe thấy Liễu Ngọc Như mở cửa, hắn quay đầu lại nhìn Liễu Ngọc Như cười: “Nói xong rồi?”
Dứt lời, hắn đi tới khoác áo choàng cho Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sao chàng ở đây?”
“Ta thấy nàng không mang áo ngoài,” Cố Cửu Tư cười nói, “Lại nhớ nàng nên tới đây chờ, lỡ như nàng ra cửa thấy lạnh thì sao?”
“Chỉ một đoạn đường ngắn mà thôi.”
“Một đoạn đường ngắn ta cũng muốn chờ nàng.”
Liễu Ngọc Như nói không ra lời, nàng cảm giác hơi ấm từ áo choàng vờn quanh nàng, sau đó đi thẳng vào lòng. Cố Cửu Tư cầm tay nàng, hai người đi trên hành lan, Liễu Ngọc Như đột nhiên cảm thấy đoạn đường này không lạnh chút nào, không tịch mịch chút nào.
Hai người cùng nhau trở về phòng, Liễu Ngọc Như tắm xong thì đến lượt Cố Cửu Tư đi tắm, Liễu Ngọc Như nghe tiếng nước bên trong rồi nhìn bóng người sau bức bình phong, nàng ở trước gương lau khô tóc, do dự một lúc, nàng thật cẩn thận đi lấy son môi thoa lên môi.
Làm xong chuyện này, nàng tựa như hối hận vội vàng lau đi, lau xong rồi, trên môi vẫn nhiễm sắc như cũ, mang theo chút hồng phấn không bình thường, nàng nhìn chính mình trong gương, mím môi, nhẹ nhàng khinh thường bản thân, cuối cùng bò lên giường. Trước khi lên giường, nàng đến ngăn tủ tìm miếng vải trắng lót trên giường, sau đó tắt đèn nằm lên giường, dùng chăn che đi bản thân.
Nàng có chút lo lắng, nhìn chằm chằm cái vào mùng, trong đầu nhớ lại quyển sách hôm trước Tô Uyển cho nàng xem, nàng cảm thấy mặt nóng rát, trong bất an xen lẫn mấy phần vui vẻ nói không nên lời, trong lòng nàng nghĩ đến Cố Cửu Tư, nghĩ hắn khả năng như thế nào đối đãi nàng, lại nghĩ đến tương lai, nàng càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quá mức xa vời, lại âm thầm khinh thường chính mình, vào lúc này, nàng nghe thấy Cố Cửu Tư đứng khỏi mặt nước.
Cố Cửu Tư mặc áo đơn, vừa lau tóc vừa đi ra, lúc này phát hiện Liễu Ngọc Như đã tắt đèn. Hắn ngẩn người, không ngờ Liễu Ngọc Như ngủ sớm như vậy. Hắn chỉ có thể thật cẩn thận đi trong phòng ngủ vì sợ đánh thức Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như cứng đờ nằm trên giường mà tim đập như trống trận. Nàng suy nghĩ khi nào Cố Cửu Tư lên giường, lúc lên giường có thể chê cười nàng hay không.
Nàng cảm giác Cố Cửu Tư đi tới thì cả người căng thẳng lo lắng, ai ngờ Cố Cửu Tư lần mò được một nửa thì đột nhiên ngồi xuống!
Liễu Ngọc Như nằm trên giường mở to mắt, trong bóng tối thấy Cố Cửu Tư ngồi ở chỗ đó lau khô tóc.
Được rồi, hắn muốn lau tóc cho khô mới lên giường.
Vì thế Liễu Ngọc Như mở to mắt nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, chờ hắn lên giường.
Nàng nhìn Cố Cửu Tư ngồi chỗ đó lau khô tóc, lau được một lúc thì dừng lại, tựa như suy nghĩ gì đó, lau được một lúc thì dừng lại nữa, rồi hình như nhớ đến cái gì đó.
Ngay từ đầu nội tâm của Liễu Ngọc Như còn nôn nóng, nhìn được một lúc thì mệt mỏi, mệt được một lúc, nàng từ từ ngủ thiếp đi.
Lúc Chờ Cố Cửu Tư lên giường, nàng đã ngủ đến mơ hồ. Cố Cửu Tư sợ nàng bị lạnh nên lau khô tóc xong mới lên giường, sau khi lên giường, hắn cảm giác trên giường có thêm vật gì đó, hắn cũng không nghĩ nhiều mà duỗi tay kéo tấm lót kia ném ra ngoài.
Hắn suy nghĩ, nhất định là Liễu Ngọc Như cực kỳ buồn ngủ, trên giường có thêm vật gì đó cũng chẳng phát hiện mà ngủ mất.
Hắn lại đau lòng, cúi đầu hôn lên trán Liễu Ngọc Như, cảm thấy thỏa mãn mới ôm nàng ngủ.
Ngày thứ hai thức dậy, Liễu Ngọc Như tỉnh dậy trước, nàng đột nhiên mở mắt ra rồi ngồi dậy sờ sờ tấm vải trắng.
Sau đó nàng đã bị tấm vải trên mặt đất hấp dẫn ánh mắt, Cố Cửu Tư mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nói: “Sớm như vậy, ngủ thêm một lúc đi?”
“Ta…… Ta đi kiểm kê sổ sách.”
Liễu Ngọc Như có chút xấu hổ, dũng khí đêm qua đã tan hết, nàng nhanh chóng rời giường vượt qua Cố Cửu Tư, muốn nhặt tấm lụa trắng trên mặt đất lên rồi đem đi giấu. Nhưng nàng vừa cong lưng nhặt đồ vật, lụa trắng đã bị người khác nhặt lên trước, Cố Cửu Tư lấy tấm lụa kia, nhướng mày nhìn Liễu Ngọc Như: “Đây là gì?”
Liễu Ngọc Như lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ta…… Sao ta biết?”
“Vậy nàng muốn giấu nó làm gì?”
“Ta không có.” Liễu Ngọc Như vội vàng phủ nhận, xoay người nói, “Ta đi rửa mặt……”
Liễu Ngọc Như còn chưa dứt lời, Cố Cửu Tư đột nhiên nhớ tới đồ vật rút ra tối hôm qua, hắn đột nhiên hiểu rõ đây là thứ gì, hắn bắt lấy Liễu Ngọc Như, nhanh chóng nói: “Này này nàng đừng đi!”
Liễu Ngọc Như có chút lo lắng đưa lưng về phía hắn, Cố Cửu Tư ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ngọc Như, tối hôm qua có phải nàng muốn cùng ta sinh một đứa trẻ không?”
“Cố Cửu Tư!” Liễu Ngọc Như cảm giác đời này mặt nàng chưa bao giờ đỏ như lúc này, nàng rõ ràng cảm giác độ ấm trên mặt, nàng buồn bực nói, “Ta phải đi xử lý chính sự! Ta muốn đi kiếm bạc! Chàng đừng ngăn cản ta!”
Cố Cửu Tư nghe nàng nói xong lại ôm chặt nàng, mặc kệ nàng vừa tránh vừa đẩy cũng không buông tay, ngược lại cười thành tiếng, cúi đầu hôn nàng, vui vẻ nói: “Nàng đừng vội, ta chuẩn bị mà.”
“Chàng cút ngay!”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói nàng gấp gáp thì càng xấu hổ buồn bực hơn. Cố Cửu Tư cảm giác nàng liều mạng giãy giụa, cũng biết là không thể khi dễ nàng nữa, cuối cùng hôn nàng rồi vội nói: “Ngày mai mặc xinh đẹp một chút, a!”
Liễu Ngọc Như đạp lên chân hắn, rốt cuộc Cố Cửu Tư cũng thả tay ra, Liễu Ngọc Như vội vàng chạy ra ngoài, Cố Cửu Tư dùng một chân nhảy nhót, thấy Liễu Ngọc Như dò nửa khuôn mặt từ cạnh cửa nhìn hắn, trong mắt mang theo lo lắng, thật cẩn thận nói: “Chàng…… Chàng không sao chứ?”
Cố Cửu Tư nhanh chóng ngã xuống mặt đất, vẻ mặt đưa đám nói: “Chân bị gãy rồi.” Liễu Ngọc Như biết hắn không sao thì yên lòng xoay người đi ra ngoài, đi qua cách vách gọi người, sau khi rửa mặt thì vội vàng đi ra ngoài. Nàng đi Hoa Dung trước, trước khi nàng về Vọng Đô, Vân Vân đã xử lý xong sổ sách của Hoa Dung, Liễu Ngọc Như vừa đến đã tập trung mọi người.
Liễu Ngọc Như nắm tình hình mấy ngày gần đây trước, sau đó nói đến hiệp nghị giữa nàng và các thương gia, khi nàng vừa mở miệng: “Trước đó ta ở Thương Châu……”, Vân Vân chợt lên tiếng cắt ngang nàng, ôn hòa nói: “Phu nhân chuẩn bị những lễ vật ở Thương Châu, ta đã giao cho mọi người rồi.”
Liễu Ngọc Như dừng một chút, hiểu rõ Vân Vân dự định không cho nàng nói ra, vì thế nàng cười đổi sang đề tài khác: “Vậy là tốt rồi,” nàng ôn nhu nói, “Ta ra ngoài luôn nhớ mọi người, hiện giờ bình an trở về cũng là chuyện may mắn, tối mai định đặt một bàn ở tửu lầu Đông Lai, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Đề tài nói qua loa cho xong, chờ lúc mọi người tản ra, Liễu Ngọc Như đơn độc để Vân Vân lại, nàng nhấp ngụm trà nhìn Vân Vân: “Vừa nãy ngươi không cho ta nói chuyện là vì sao?”
Vân Vân thấp giọng nói: “Phu nhân, sau khi ta trở về, có gặp hàng giả lưu thông bên ngoài trên đường.”
Dứt lời, Vân Vân lấy một hộp phấn ra, Liễu Ngọc Như lấy hộp phấn ở bên cạnh, sau đó nghe nàng ta nói: “Nhưng ta lại phát hiện đây cũng không phải hàng giả.”
Liễu Ngọc Như dừng tay một lúc, nàng nhìn Vân Vân, Vân Vân không nói lời nào, chỉ thấp giọng nói: “Phương thức điều chế phấn này không có gì khác với chính phẩm của chúng ta.”
Liễu Ngọc Như hiểu rõ ý tứ của Vân Vân, phương thức điều chế phấn cực kỳ khó bắt chước, nhiều một phân thiếu một phân sẽ có xúc cảm và màu sắc khác nhau. Liễu Ngọc Như trầm mặc trong chốc lát sau, rốt cuộc nói: “Ngươi cảm thấy do người của chúng ta hay ở bên ngoài làm chuyện này?”
“Đúng vậy.”
Vân Vân quyết đoán: “Cụ thể ta còn đang điều tra, nhưng cơ bản đã khóa chặt mấy người làm phấn.”
Liễu Ngọc Như bưng trà, nàng nghe Vân Vân nói xong thì không khỏi cười: “Ta hiểu rõ ý ngươi, mỗi một bước trong công đoạn làm phấn đều cho một người nắm giữ một bộ phận mà thôi, chỉ có hai người chế tác phấn ban đầu sẽ có lần lượt nửa kia của phương thức điều chế. Hai người kia là người làm lâu năm của Cố gia, ngươi không tiện nói có phải không?”
Vân Vân không nói chuyện, Liễu Ngọc Như buông chén trà, bình thản nói: “Chuyện này quan trọng nhất không phải là tình cảm, mà là hai người kia là người trung tâm nhất trong công đoạn làm phấn của chúng ta, phấn do bọn họ làm, ngươi triệt bọn họ rồi, sau này chúng ta tính sao đây?”
“Nhưng không thể cứ như vậy được.”
Vân Vân thấp giọng nói rồi đẩy sổ sách lên, nhỏ giọng nói: “Khoảng thời gian này việc buôn bán của cửa hàng chúng ta xuống dốc không phanh, hơn nữa vật này tràn lan ở bên ngoài, giá cả của chúng ta không thể tăng lên, thanh danh cũng không giữ được.”
Vật quý hiếm sẽ đắt tiền, bọn họ vốn đi con đường lấy phấn xem như mặt mũi, sao có thể để đồ vật cùng cấp bậc lan tràn ở bên ngoài?
Liễu Ngọc Như nghe Vân Vân thì suy tư, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi lui xuống đi trước, ta suy nghĩ một chút.”
Vân Vân đáp lời, không nhiều lời nữa rồi lui xuống.
Liễu Ngọc Như nghỉ ngơi một lúc thì đi nha phủ tìm chủ bạ. Lúc trước thương đội nàng đi ra ngoài có ký hiệp nghị với quan phủ, dựa theo một phần lợi nhuận để chi trả tiền lời cho nàng, tổng lương thực và bạc nàng cộng lại hiện giờ gần như là gấp mấy lần con số đó, nàng theo hẹn tới đòi tiền, chủ bạ đối chiếu với công văn của nàngrồi cầm khế ước đi tìm Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư nghe nói là khế ước của Liễu Ngọc Như thì cũng không kiêng dè, hắn nghiêm túc xem qua nội dung, lúc này mới chú ý tới chữ của nàng.
Chữ của nàng có chút kỳ quặc, không giống trước kia lắm, nhìn qua tựa như muốn cố gắng hủy diệt kiểu chữ trước kia, thay đổi sang cách viết khác.
Cố Cửu Tư hiểu rõ ý tứ của nàng, hắn nhịn không được mỉm cười, cúi đầu ký tên của mình, nhìn thử thời gian rồi giao cho chủ bạ nói: “Ngươi bảo bà chủ Liễu chờ một chút, ta có lời muốn nói với nàng ấy.”
Chủ bạ ngẩn người, nhưng vẫn đáp lời, sau khi truyền lời của Cố Cửu Tư thì dẫn Liễu Ngọc Như tới đại sảnh, Cố Cửu Tư nhanh chóng phê xong mấy công văn thủ hạ đưa, tính thử thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng cởi quan phục thay quần áo đi tìm Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư mặc thường phục đi vào, không khỏi nói: “Không phải chàng đang bận việc sao?”
“Đi đi,” Cố Cửu Tư vui vẻ nói, “Đã đến giờ xong việc rồi, ta đi về nhà với nàng.”
Liễu Ngọc Như có chút bất đắc dĩ, lúc này mới hiểu rõ Cố Cửu Tư muốn đi về nhà với nàng.
Hai người cùng nhau trở về, Cố Cửu Tư thấy nàng rầu rĩ không vui thì không khỏi nói: “Nang sao thế, không vui à? Ta đi về nhà với nàng làm nàng buồn như vậy?”
“Cũng không phải.” Liễu Ngọc Như thở dài, nói chuyện trong tiệm lại một lần, nàng có chút đau đầu nói: “Hai người kia, ta đuổi cũng không phải, không đuổi cũng không phải. Nếu đuổi người đi, sau này ai làm phấn. Nếu còn giữ, ai nấy trên làm dưới theo không thống nhất, ta lại quản như thế nào?”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn gõ cây quạt mà không nói gì. Trên mặt Liễu Ngọc Như đều là phiền não, Cố Cửu Tư cười khẽ: “Nàng đừng buồn, ta cảm thấy cũng khá tốt.”
“Sao khá tốt?” Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt, có chút mờ mịt, Cố Cửu Tư cười nói, “Nàng đó, vì quá thông minh, còn nhỏ tuổi đã đi đường thuận lợi như vậy, không vấp ngã mấy lần sao thành công được? Phàm là nàng tính lợi nhuận nghĩ kiếm tiền như thế nào, chỉ lo bên ngoài lại không hiểu đạo lý con đê ngàn dặm sụp đổ vì tổ kiến? Kỳ thật chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra ở Hoa Dung, nàng hiểu rõ đạo lý sớm một chút cũng là chuyện tốt.”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư phân tích: “Lúc nàng làm việc, trước nay là dùng người thì không nghi ngờ gì, nàng làm người trước giờ nói được làm được, nên cũng nghĩ ai cũng giống nàng, nhưng chính mình có yêu cầu với chính mình là một chuyện, thấy người khác thế nào thì là một chuyện khác, phàm là đề cập đến tiền bạc, nàng phải suy nghĩ cẩn thận, đối phương là người. Nàng mở một nhà cửa hàng mời hai tiểu nhị thì nàng phải đề phòng, đồ vật quan trọng nhất không thể đặt ở chỗ tiểu nhị. Nếu đặt ở chỗ tiểu nhị, hoặc là có biện pháp quản chế bọn họ, một đám người thay nhau chế tác cân đo đong đếm, hoặc là phải chặt chẽ khống chế mấu chốt nhân vật. Hiện giờ hai người làm phấn này là người chủ chốt nhất trong cửa hàng son phấn của nàng, kết quả nàng không dùng ích lợi khống chế bọn họ, cũng không có biện pháp quản chế bọn họ, nàng để nhân vật quan trọng nhất làm tiểu nhị bình thường, đi đến hôm nay, không phải là tất nhiên sao?”
Liễu Ngọc Như gật đầu: “Chàng nói đúng.”
Dứt lời, nàng thở dài nhìn Cố Cửu Tư, trong mắt mang theo vài phần cầu xin giúp đỡ: “Vậy chàng cảm thấy ta phải làm thế nào?”
Cố Cửu Tư nghe nàng cầu xin hắn giúp đỡ, khi ánh mắt sáng ngời kia nhìn lên, cả người hắn đều nhộn nhạo, chỉ hận không thể đưa cho nàng ra mấy chục biện pháp tuyệt diệu, để nàng ngày nào cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Chỉ là hắn vẫn nhịn xuống, cười nói: “Biện pháp này để nàng suy nghĩ, chuyện này cũng không phải chuyện gì khó, sau này nàng làm ăn càng làm càng lớn, có rất nhiều việc cần nàng nghĩ, nàng lấy chuyện này luyện tập trước. Nàng cứ ngẫm lại, mọi người đều là người, đều có tư dục, vì sao phát sinh chuyện lần này? Hiện tại mọi người cần gì nhất, phải thế nào mới có thể thỏa mãn cái mọi người muốn?”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nhắc nhở, cũng biết Cố Cửu Tư đang dẫn đường nàng, nàng chỉ trầm mặc, Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, cảm thấy người này xinh đẹp cực kỳ.
Ban đêm Liễu Ngọc Như không ngủ, nàng ngồi trong thư phòng kiểm kê sổ sách. Cố Cửu Tư không dám quấy rầy nàng, hắn cầm sách ngồi trong phòng vừa lật xem vừa chờ nàng.
Hắn thấy Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn ánh nến, chờ đến nửa đêm, hắn rốt cuộc nhìn không được nữa nên đứng dậy đi đến chỗ bên cạnh Liễu Ngọc Như rồi ngồi xổm ở đó, cười nói: “Ta nói vị nương tử này, nếu nàng không chịu đi ngủ nữa thì đừng trách ta không khách khí.”
Liễu Ngọc Như khẽ cười, nàng đau lòng Cố Cửu Tư không ngủ, liền đứng dậy cùng hắn trở về trên giường.
Cố Cửu Tư biết nàng không nghĩ thông suốt chuyện này thì không ngủ được, thở dài nói: “Xem như nàng lợi hại đi, ta hỏi nàng, hiện giờ nàng cảm thấy Hoa Dung cần giữ bọn họ chứ?”
“Tất nhiên là muốn,” Liễu Ngọc Như khẽ than thở, “Ta hiện giờ cũng không tìm thấy người thay thế bọn họ.”
Dù sao cũng là người Cố gia nuôi mười mấy năm, người thay thế nào dễ tìm như vậy?
Cố Cửu Tư nói tiếp: “Muốn thì giữ lại hay chỉ chừa một người là được?”
Liễu Ngọc Như dừng một chút, sau đó nói: “Một người là được.”
“Vậy không phải đủ rồi sao?”
Cố Cửu Tư thở dài: “Nếu nàng chỉ dự định giữ một người, thả một miếng mồi để bọn họ tự giữ một người cho nàng, một người khác lập ra quy tắc, nàng phá hỏng con đường phía sau bọn họ, bảo đảm người ở lại không làm loạn, đi ra ngoài lại cũng không có cách nào ngáng chân nàng. Cụ thể làm như thế nào, nàng phải xem hai người kia tính tình thế nào, nàng ngủ một giấc trước, ngày mai lại nghĩ tiếp.”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói xong thì nhỏ giọng đáp lại.
Nhưng đầu óc nàng chỉ quanh quẩn lời nói của Cố Cửu Tư, trong đầu chậm rãi có tính toán.
Chờ đến ngày thứ hai, nàng vào Hoa Dung hỏi thăm Vân Vân tình hình cụ thể xong thì kêu một trong hai người có kinh nghiệm nhiều hơn lại đây.
Người kia tên Vương Mai, mọi người đều gọi bà dì Mai, một người khác làm phấn tên Tống Hương, ban đầu là đồ đệ của Vương Mai, nàng ta luôn vâng lời Vương Mai. Vân Vân nói phương thức chế tạo bán bên ngoài Hoa Dung chủ yếu do Vương Mai chỉ Tống Hương làm, Vương Mai tìm mối bán, Tống Hương phụ trách nghiên cứu chế tạo phương thức điều chế. Tống Hương trời sinh khứu giác và thị giác nhạy bén, Hoa Dung có một số phương thức chưa đưa đến tay các nàng đều do Tống Hương đoán ra.
Nhưng tất cả những việc này chủ yếu là Vân Vân căn cứ vào tính cách của hai người để suy đoán, nhưng Liễu Ngọc Như phỏng chừng cũng đúng tám chín phần rồi. Nàng mời Vương Mai theo uống trà: “Ta nói chuyện này với dì Mai, vốn dĩ trước khi rời đi ta dự định thương lượng với dì Mai, kết quả lúc đi vội vàng, hiện tại mới nói được, có vẻ có chút muộn màng.”
Vương Mai ngồi một bên, có vẻ có chút thấp thỏm: “Chủ nhân dự định nói gì với ta?”
“Dì và Hương tỷ hai bàn tay trắng đến cậy nhờ ta, cũng coi như là cùng ta một tay sáng tạo ra Hoa Dung, Hoa Dung có thể có ngày hôm nay, dì và Hương tỷ không thể không có công, nhưng ta lại chưa cho hai người đãi ngộ hợp lý gì, là ta không đúng.”
Nghe Liễu Ngọc Như nói, Vương Mai nhanh chóng nói: “Chủ nhân nói đùa rồi, lão chủ nhân dẫn chúng ta từ Dương Châu lại đây, sắp xếp cuộc sống cho chúng ta, chúng ta cảm kích còn không kịp, chủ nhân cho bao nhiêu đều là nên có.”
“Lời không thể nói như vậy, ta là người thưởng phạt phân minh, trước kia sơ suất, mong các ngươi thứ lỗi,” Liễu Ngọc Như cười nói, “Hiện giờ quy mô của Hoa Dung càng ngày càng lớn, lần này ta đi Thương Châu, một đường nói với thương gia khắp nơi, bảo đảm sau này Hoa Dung một đường cung cấp hàng hóa qua đó, cũng nói với quan phủ Thương Châu, Thanh Châu, Dương Châu rồi, sau này khi có hàng giả của Hoa Dung buôn bán ở mấy chỗ này thì bắt lại hết, sau này chúng ta không cần lo lắng vấn đề buôn bán nữa, ngược lại ở nghiên cứu chế tạo mấy thứ này cần để ý nhiều hơn. Ta nghĩ cứ luôn loạn cào cào như vậy sẽ không ra gì, ta nghĩ chúng ta phải quy tắc hơn một chút, như quân đội vậy, phải sắp xếp có người quản một đống người nghiên cứu chế tạo này, người này sau này sẽ là nhân vật quan trọng nhất của chúng ta, đãi ngộ tất nhiên cao hơn một chút.”
Vương Mai nghe Liễu Ngọc Như nói thì sắc mặt thay đổi, nghe xong câu cuối cùng, đôi mắt bà ta hơi sáng lên, tựa như hiểu rõ ý của Liễu Ngọc Như, thật cẩn thận nói: “Ý người là?”
“Cho nên,” Liễu Ngọc Như cười nói, “Người cảm thấy Hương tỷ thế nào?”
Sắc mặt Vương Mai biến đổi lớn, Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà, ôn nhu nói: “Ta nghe nói Hương tỷ cực kỳ mẫn cảm với màu sắc và hương vị, bất luận phương thức điều chế gì, tỷ ấy cầm lên ngửi là có thể biết được. Tỷ ấy là đồ đệ của người, ta muốn nâng tỷ ấy lên một bậc, mỗi tháng cho tỷ ấy nhiều thêm mười lượng, lại cho tỷ ấy thêm một phần tiền lãi của cửa hàng, người hẳn vì tỷ ấy vui vẻ, có đúng không?”
Vương Mai không nói chuyện, sắc mặt không được tốt lắm. Liễu Ngọc Như giả như không thấy sắc mặt của bà, chỉ cười nói: “Sau này chờ thiên hạ bình định rồi, lấy công lao hiện giờ ta lập cho Phạm đại nhân, sau này Hoa Dung sẽ là thương gia chuyên làm ăn với hoàng thất, chúng ta sẽ không bao giờ buồn rầu nữa, Hương tỷ không chỉ là sư phụ làm phấn, nói không chừng còn có thể có phẩm cấp nữa, dì Mai là sư phụ của tỷ ấy, đến lúc đó sẽ có thể nói với người khác đây là đồ đệ của dì.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như nhìn Vương Mai, vờ như dò hỏi: “Dì Mai cảm thấy ý tưởng này của ta có hợp lý không?”
Danh Sách Chương: