Mục lục
Gả Ăn Chơi Trác Táng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Cửu Tư ngủ một giấc đến trước hừng đông, lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào, Cố Cửu Tư chớp chớp mắt rồi mở mắt ra, hắn giơ tay che lại lỗ tai của Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cũng mơ mơ màng màng mở mắt: “Làm sao?”
 

“Nàng tiếp tục ngủ đi” Cố Cửu Tư ôn hòa lại nhỏ giọng nói “Thẩm Minh đã trở lại, ta đi xử lý một chút chuyện trước.”
 
Liễu Ngọc Như yên lòng, hàm hồ trả lời hắn, Cố Cửu Tư lập tức đứng lên, hắn khoác thêm một kiện áo ngoài rồi đi ra ngoài. Ở trong sân, Thẩm Minh mang theo Hổ Tử, cùng với một đám người đứng chen chúc nhau, chỗ ven bìa còn có vài người giơ cây đuốc để chiếu sáng, Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư ra tới liền nhanh chóng dùng thanh âm trong trẻo gọi: “Cửu ca……”
 
Cố Cửu Tư giơ một ngón trỏ lên để ở môi, Thẩm Minh lập tức nghẹn họng, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn lại trong phòng rồi nhỏ giọng nói: “Tẩu tử đệ còn đang ngủ.”
 
Nói xong, hắn nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài viện, còn phất phất tay với mọi người, thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng để nàng ấy dậy.”
 
Cố Cửu Tư đi thật cẩn thận, rón ra rón rén, những người khác cũng chợt ngừng lại
 
Tự dưng không biết vì cái gì mà đều bắt đầu khẩn trương đi ở phía sau, mọi người gần như không phát ra bất luận tiếng động nào, chỉ nhanh chóng theo Cố Cửu Tư ra ngoài. Chờ đi tới chính sảnh, cách hậu viện xa rồi, đợi Cố Cửu Tư ngồi xuống xong thì Thẩm Minh mới tiến lên nói: “Cửu ca, xử lý sạch sẽ rồi.”
 
“Không để lại người sống?” Cố Cửu Tư nhíu mày, Hổ Tử lập tức nói “Gia, là bọn họ tự không để lại người sống, chúng ta đã cố ý giữ lại mấy người nhưng tất cả đều tự sát rồi.”
 
Cố Cửu Tư đang nâng ly trà cũng phải dừng một chút, một lát sau hắn mới tiếp tục nói: “Đêm nay rửa sạch được tổng cộng bao nhiêu người?”

 
“Gần 500 tên sát thủ.”
 
Thẩm Minh bình tĩnh nói: “Sau khi bọn họ vừa ra tay, ta liền đi xin chỉ thị của Chu đại nhân, Chu đại nhân cũng lập tức rút nhân thủ ra cho ta.”
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Người mật báo cho bên Thái Tử thì sao?”
 
“Vào phủ Thái Tử rồi, không đi ra nữa.”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nâng ly trà, một lát sau liền nhàn nhạt nói: “Lạc Tử Thương là có vài phần bản lĩnh.”
 

Lần này Lạc Tử Thương hành động, là hoàn toàn không bận tâm tới Trần Mậu Xuân, Cố Cửu Tư phái người báo tin tức này cho Thái Tử, theo lý thì Thái Tử phải trở mặt với Lạc Tử Thương rồi mới đúng, nhưng Thái Tử lại trực tiếp nhốt người đó ở trong phủ, thậm chí không biết là có giết người hay không, xem ra là có ý định muốn bảo vệ Lạc Tử Thương.
 
Giờ phút này trời còn chưa sáng, Cố Cửu Tư nhìn sắc trời một chút rồi tiếp tục nói: “Sổ con tham tấu Trần Mậu Xuân chuẩn bị xong chưa?”
 
“Bên Thế An ca chuẩn bị rồi ạ.”
 
Thẩm Minh lập tức lên tiếng: “Ngày mai sẽ cho Ngự Sử Đài ra mặt tham tấu Trần Mậu Xuân, Thế An ca nói ca cứ yên tâm, chuyện còn dư lại hắn sẽ làm thỏa đáng.”
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu, nếu Thái Tử là thật muốn bảo vệ Lạc Tử Thương, hơn nữa lúc này bọn họ cũng không bắt được chứng cứ, chứng minh Lạc Tử Thương là người ra tay, thì vẫn là không động Lạc Tử Thương được. Nhưng tối qua coi như là đã rửa sạch được người của Lạc Tử Thương ở Đông Đô một lần, trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tử Thương cũng sẽ rất khó làm ra động tác gì lớn.
 
Lúc này đây, xem như là bên Cố Cửu Tư chiếm thượng phong.
 
Nhổ được Trần Mậu Xuân, tương đương với chuyện rút đi được một cái đinh có quân quyền hiếm hoi trong tay Thái Tử, diệt trừ nanh vuốt của Lạc Tử Thương, cũng ý nghĩa là ít nhất trên đường đi Hoàng Hà này, Lạc Tử Thương lại khó có thể lên kế hoạch ám sát lần thứ hai.
 
Mà liền coi như Thái Tử bảo vệ Lạc Tử Thương thì trước sau gì bọn họ vẫn chôn được xuống hạt giống hoài nghi.
 
Cố Cửu Tư nhắm lại hai mắt, sau khi đã chỉnh đốn chuyện hôm nay ở trong đầu một lần xong, rốt cuộc hắn mới nói: “Được rồi” Cố Cửu Tư mở mắt ra nhìn mọi người ở xung quanh rồi cười rộ lên nói “Mọi người vất vả rồi.”
 
“Không vất vả” Hổ Tử cười rộ lên “Đi theo Cửu gia, có tiền đồ.”
 
Cố Cửu Tư cười cười, hắn vẫy vẫy tay cho Mộc Nam đang đứng bên cạnh, Mộc Nam lập tức cho người nâng hai tá lì xì lại đây, Cố Cửu Tư tự tay chia từng bao lì xì cho từng người một, sau đó cười nói: “Cầm một bao lì xì rồi trở về tắm rửa, ngủ một giấc cho ngon đi.”
 
Mọi người không nghĩ tới còn có thể nhận được bao lì xì, sau khi nhận lấy xong đều không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, ai cũng đều liên tục nói lời cảm tạ với Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư phất phất tay cho mọi người đi xuống rồi quay đầu nói với Hổ Tử đang đứng bên cạnh mình: “Ta đi đông tuần lần này, Cố phủ sẽ giao cho ngươi xem, ngươi cẩn thận trông coi, có tình huống gì thì cứ đi tìm cữu cữu của ta, Hộ Bộ Thị Lang Giang Hà, Giang đại nhân, chuyện sau đó cứ việc nghe hắn an bài.”
 
“Dạ.” Hổ Tử trả lời, Cố Cửu Tư gật gật đầu rồi cho Hổ Tử đi về đi ngủ trước, chờ Hổ Tử rời đi xong, hắn mới cho hạ nhân đi ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn dư lại Thẩm Minh cùng Cố Cửu Tư, Thẩm Minh cũng chậm rãi hồi thần lại sau kích động từ trận chiến ban nãy, thấy Cố Cửu Tư vẫn ngồi ở trên chỗ cũ không nói lời nào, chỉ cúi đầu uống trà giống như là đang chờ hắn nói gì đấy.
 
Thẩm Minh chợt phản ứng lại, hắn lập tức giật mình một cái rồi mím môi, bỏ kiếm ra, quỳ xuống ở trước mặt Cố Cửu Tư.
 
“Hôm nay là đệ thất trách” hắn nghẹn giọng mở miệng “Không để ý tốt thiếu phu nhân, ngài phạt ta đi.”
 
Hắn dùng “Thiếu phu nhân” cùng “Ngài” để biểu lộ thân phận lúc này của hắn và Cố Cửu Tư. Chẳng sợ ngày thường xưng huynh gọi đệ thì trước sau gì, quan hệ giữa bọn họ vẫn là cấp trên cùng cấp dưới.
 
Cố Cửu Tư nghe xong, hắn nhấp một ngụm trà, nhìn bên ngoài sân rồi mới chậm rãi nói: “Làm sao lại mất?”
 
Thẩm Minh không nói chuyện, chỉ cúi gằm mặt.
 
“Nói chuyện.”
 
“Diệp đại nhân bảo vệ không được Diệp tiểu thư” Thẩm Minh hít sâu một hơi, rốt cuộc lên tiếng nói “Đệ nhất thời cấp bách……”
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này liền quay đầu nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh không dám đối diện với ánh mắt của hắn, chuyện này Thẩm Minh tự giác hiểu được bản thân mình có sai, mà Cố Cửu Tư chỉ nhìn chằm chằm hắn, sau khi nhìn một lúc lâu rồi mới nói: “Thẩm Minh, mỗi người ở vị trí nào, đều có trách nhiệm của bản thân.”
 
“Thuộc hạ biết sai!”
 
Thẩm Minh dập đầu trên mặt đất, nhắm mắt nói: “Cửu ca, ca phạt đệ như thế nào đều được cả! Hôm nay liền coi như ca giết đệ, đệ cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.”
 
Cố Cửu Tư bình tĩnh nhìn hắn.
 
Nói không phẫn nộ là giả, chỉ là nhìn hắn không đàng hoàng như vậy nhưng trong nội tâm lại luôn lý trí hơn bất kỳ ai. Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Minh, hồi lâu sau mới đứng dậy bước tới, Cố Cửu Tư cầm lấy vỏ kiếm ở bên cạnh Thẩm Minh lên rồi đưa cho hắn.
 
Thẩm Minh còn không hiểu chuyện gì, Cố Cửu Tư đã tiến lên quỳ trên mặt đất, ánh trăng dừng ở trước cửa lớn, Cố Cửu Tư cởi ra áo ngoài, chỉnh tề gấp lại để qua một bên, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng, hắn đưa lưng về phía Thẩm Minh rồi nói: “Đệ gọi ta một tiếng Cửu ca, như vậy ta là huynh trưởng của đệ, đệ làm sai chuyện thì ta phải chịu trách nhiệm cho đệ, vỏ kiếm ở trong tay đệ, đánh vào lưng ta ba cái, đệ ra tay đi.”
 
“Cửu ca!”
 
Thẩm Minh sợ tới mức hô thành tiếng, hắn gấp gáp run giọng nói với Cố Cửu Tư ở trước mặt: “Ca đánh, đệ chịu.”
 
“Nếu hôm nay đệ không ra tay, vậy ta cũng không quản được đệ, đệ đi ra ngoài đi, không cần trở về nữa, cũng không cần gọi ta là Cửu ca.”
 
Giọng nói của Cố Cửu Tư thật bình tĩnh, Thẩm Minh ngẩn người, hắn nhìn Cố Cửu Tư như vậy, trong lòng thấy khó chịu cực kỳ, hắn thấp giọng lên tiếng: “Cửu ca, ca như vậy, so với đánh ta còn khó chịu hơn rất nhiều.”
 

“Ta không thể đánh đệ” Cố Cửu Tư bình tĩnh mở miệng “Hành động của đệ, ta hiểu được. Ở trong lòng đệ, phân lượng của Diệp Vận quá nặng, đệ không thể bỏ mặc khi thấy nàng ấy gặp nạn, đây là chuyện thường tình. Ta vốn là không nên đặt Diệp Vận và Ngọc Như ở cùng nhau rồi bắt đệ chọn, đây là do ta suy nghĩ không chu toàn, ép đệ làm sai chuyện.”
 
“Ta không nên đặt đệ ở tuyệt cảnh, sau đó nhìn đệ làm sai việc xong lại tới trừng phạt đệ. Cho nên đây là lỗi của ta, hẳn là đệ tới phạt.”
 
Nói xong, Cố Cửu Tư cúi đầu, giọng nói lạnh lùng: “Lập tức phải lên triều rồi, đánh.”
 
Thẩm Minh nhấc vỏ kiếm vỗ nhẹ nhẹ một chút lên lưng của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư giương mắt nhìn hắn: “Không xuống tay được, vậy cứ đánh tiếp.”
 
“Cửu ca” Thẩm Minh run giọng “Ca đang ép ta.”
 
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn hắn, Thẩm Minh rốt cuộc hít sâu một hơi, cầm lấy vỏ kiếm rồi hung hăng quất xuống.
 
Mỗi một tiếng trầm vang, đều như là đang đánh vào trong lòng của hắn, đau đến cả trái tim hắn đều run rẩy.
 
Chờ đánh xong rồi, hắn lập tức ném đi vỏ kiếm, đỏ mắt muốn chạy đi ra ngoài. Cố Cửu Tư gọi lại hắn: “Đứng lại.”
 
Thẩm Minh đưa lưng về phía hắn, cắn chặt răng không hé một lời, Cố Cửu Tư chống người đứng lên, nói với hắn: “Đợi chút nữa ta cho người chuẩn bị một hộp phấn mặt cho đệ, trước đi Diệp phủ một chuyến, đưa cho Diệp Vận đi.”
 
“Không đi.”
 
“Không đi cũng được” Cố Cửu Tư nhặt lên áo ngoài rồi khoác trên người mình, hắn vừa đi ra ngoài vừa nói “Đệ tự nghĩ kỹ đi, lần này đi Hoàng Hà, vừa đi là có thể sẽ là hơn nửa năm, Diệp Vận cũng sắp hai mươi tuổi, lần trước lúc ta nói chuyện phiếm với Thế An thì cũng nghe hắn nói, Diệp gia đang tính toán tìm một mối hôn nhân cho Diệp Vận.”
 
“Gấp như vậy?!”
 
Thẩm Minh kinh ngạc lên tiếng, Cố Cửu Tư ngừng ở cửa rồi quay đầu nhìn hắn, khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười: “Thẩm Minh, nam nhân không thể luôn bắt nữ nhân đợi, nàng ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, dựa vào cái gì phải chờ đệ?”
 
Thẩm Minh ngẩn người, Cố Cửu Tư cũng không nhiều lời nữa mà tự quay đầu đi về phòng.
 
Hiện giờ trời đã bắt đầu có chút sáng lên, Cố Cửu Tư khoác áo choàng đi vào thì thấy Liễu Ngọc Như đã dậy rồi, nàng thấy Cố Cửu Tư bước vào cửa liền cười cười nói: “Chàng rửa mặt chải đầu xong rồi?”
 
“Còn chưa có nha?”
 
Cố Cửu Tư vừa thấy Liễu Ngọc Như, nụ cười trên mặt hắn lập tức trở nên mềm mại, hắn cầm lấy khăn lau mặt ở bên cạnh, sau khi đã súc miệng, vấn tóc xong, mới mặc lên quan bào, Liễu Ngọc Như cũng buộc xong đai lưng cho hắn, thanh âm của nàng bình thản: “Đêm qua đã làm quá nhiều, hôm nay phải thu liễm một chút, trong triều đình cũng đừng bộc lộ năng lực quá.”
 
“Nàng yên tâm” Cố Cửu Tư cười cười “Trong lòng ta tự có chừng mực. Nàng ở nhà chuẩn bị đồ đạc cho xong đi, đợi sau khi ta hạ triều về thì có lẽ cũng đến giờ khởi hành luôn đó”
 
“Ừ.” Liễu Ngọc Như thấp giọng trả lời “Đã sớm chuẩn bị thoả đáng rồi, đợi chàng trở về là có thể khởi hành luôn.”
 
“Có nàng lo liệu những việc này, ta cũng yên tâm.” Cố Cửu Tư cúi đầu hôn nhẹ Liễu Ngọc Như rồi nói “Ta phải đi đây.”
 
Khi Cố Cửu Tư đi ra ngoài thì cùng lúc đó, phủ Thái Tử đang loạn thành một đống. Phạm Ngọc đi qua đi lại ở trên chính đường, một người lại một người thám tử đi vào để lại tin tức mới nhất, cho người hầu ở bên cạnh đọc cho Phạm Ngọc nghe. Lạc Tử Thương thì ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng uống trà.
 
“Cố Cửu Tư chính là một con chó của Chu Cao Lãng!”
 
Phạm Ngọc vừa đi qua qua lại lại vừa thấp giọng mắng: “Lần đầu bổn cung nhìn thấy hắn ở Dương Châu là đã nhìn ra hắn không phải thứ gì tốt, không hề có tôn ti lễ nghi, quả thật là cấu kết với Chu Diệp làm chuyện xấu. Phụ hoàng chỉ có một hoàng nhi là ta, bọn họ không đi phụ tá ta cho tốt, hiện giờ còn muốn trăm phương nghìn kế đụng đến người của ta như vậy, bọn họ là có ý tứ gì? Là muốn tạo phản sao?”
 
Lạc Tử Thương thổi lá trà, chậm rãi lên tiếng: “Điện hạ, nếu Cố Cửu Tư đã ra tay thì sẽ không để lại sơ hở, không bằng, điện hạ ngẫm lại kế tiếp nên làm sao ứng phó với hắn? Hôm nay lâm triều, người bên Chu Cao Lãng tất nhiên sẽ làm khó dễ Trần tướng quân, điện hạ định đối phó như thế nào?”
 
Phạm Ngọc dừng lại bước chân, hắn có chút do dự mà ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Thương, sau đó mới chậm rãi nói: “Theo cảm nhận của Thái phó thì nên làm sao bây giờ?”
 
“Điện hạ, vị trí của Trần đại nhân, đại khái là giữ không nổi.” Lạc Tử Thương thở dài “Một lễ hội long trọng như vậy mà địa phương do Trần đại nhân chủ quản lại xuất hiện tình huống hỗn loạn lớn như thế, không chỉ có bắt cóc người ở trên đường, nghiêm trọng nhất là còn có ám sát Hộ Bộ Thượng Thư, tuy rằng Cố Cửu Tư không xảy ra chuyện nhưng đây đã là chuyện lớn rồi.”
 
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phạm Ngọc nhíu mày, mà Lạc Tử Thương thì cúi đầu nói “Hiện giờ chúng ta chỉ có thể lấy lùi làm tiến, tranh thủ sự đồng tình của bệ hạ.”
 
“Lấy lùi làm tiến?”
 
Phạm Ngọc có chút không rõ, Lạc Tử Thương gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, hắn nhìn thoáng qua Trần Mậu Xuân đang có chút thấp thỏm ở bên cạnh: “Đợi lát nữa Trần đại nhân cởi quần áo ra rồi cõng một cành mận gai, chặn Cố Cửu Tư lại ở trên đường để xin lỗi.”
 
Chịu đòn nhận tội.
 

“Chuyện này sợ là không dễ như vậy đi?”
 
Phạm Ngọc cau mày.
 
“Trần đại nhân đi trước đi” Lạc Tử Thương nhìn Trần Mậu Xuân, thúc giục nói “Nếu không thì sợ là không kịp nữa, nhất định là phải chặn hắn lại ở trên đường.”
 
Trần Mậu Xuân gật gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Chờ sau khi Trần Mậu Xuân rời đi, Lạc Tử Thương mới tiếp tục nói: “Trần đại nhân có thể là phải tạm thời lui khỏi vị trí lĩnh quân của thành Nam một chút, điện hạ liệu đã có người thay thế hắn chưa?”
 
Vừa hỏi chuyện này, Phạm Ngọc liền khựng lại, hắn cau có hỏi: “Nhất định giữ không được?”
 
“Bảo vệ được, nhưng chỉ sợ bệ hạ sẽ không vui.”
 
Phạm Ngọc trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói: “Trong tay cô đúng là có một ít người, nhưng vị trí của Mậu Xuân, bên Chu Cao Lãng khẳng định sẽ đẩy những người khác lên, những người đang ở trong tay ta chỉ sợ đều không thích hợp như vậy, liền coi như cô chịu tiến cử thì cũng không đẩy lên được.”
 
Lạc Tử Thương do dự một lát, sau đó mới nói: “Vậy thì để vi thần tiến cử một người cho điện hạ?”
 
“Nhanh nói.” Phạm Ngọc lập tức lên tiếng, Lạc Tử Thương cười cười trả lời: “Đội trường chi đội mười ba của quân Nam thành, Hùng Anh.”
 
“Đây là người của ngươi?” Phạm Ngọc ngẩn người, Lạc Tử Thương lắc đầu “Không phải, hắn không phải là người của ai cả. Nhưng có một điểm tốt là, năm đó phụ thân của hắn, Hùng Tư Tiệp là bị Giang Hà tham tấu chém đầu. Giang Hà là cữu cữu của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư lại là người của Chu Cao Lãng, cứ như vậy, tuy hắn cũng không phải người của chúng ta nhưng chúng ta có thể đẩy hắn đi lên, sau đó lại thu hắn về dưới trướng thì cũng không muộn.”
 
Nghe được lời này, Phạm Ngọc lập tức vỗ tay nói: “Được. Vậy hôm nay lâm triều, cô sẽ cho người tiến cử hắn!”
 
Bên này Thái Tử thương lượng xong rồi, bên kia, Cố Cửu Tư cùng Thẩm Minh cùng ngồi ở trong xe ngựa, Cố Cửu Tư đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì xe ngựa chợt dừng lại. Cố Cửu Tư mở mắt ra, có chút mờ mịt mà hỏi: “Tới rồi?”
 
Thẩm Minh vén màn lên nhìn ra bên ngoài, sau đó mới nói với Cố Cửu Tư: “Cửu ca, có người không mặc quần áo cõng cành mận gai quỳ ở trên đường bên ngoài kìa.”
 
Vừa nghe lời này, sắc mặt của Cố Cửu Tư nhanh chóng thay đổi, hắn trầm mặc một lát rồi bắt lấy tay của Thẩm Minh, nói: “Đệ nhanh lao ra ngoài, khiêng hắn đi.”
 
“Khiêng…… Khiêng đi?” Thẩm Minh có chút ngốc, Cố Cửu Tư gật đầu.
 
“Nhanh đi, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng đừng để cho ta thấy hắn, cũng đừng để cho hắn mở miệng nói chuyện!”
 
Cố Cửu Tư đẩy Thẩm Minh một cái, Thẩm Minh liền lảo đảo xông ra bên ngoài.
 
Trần Mậu Xuân thấy có người đi ra liền lập tức ngẩng đầu lên hô: “Cố……”
 
Còn chưa dứt lời thì đã thấy một bàn chân từ trên trời giáng xuống, đá lên trên mặt hắn, cũng trực tiếp đá hắn ngốc luôn. Sau đó tranh thủ trong khi Trần Mậu Xuân còn chưa hoàn hồn thì một quan viên mặc áo bào xanh đã bắt lấy hắn khiêng lên vai rồi cả hai nhanh chóng biến mất luôn.
 
Tất cả chuyện này xảy ra rất nhanh, Cố Cửu Tư nghe bên ngoài không có động tĩnh gì mới thật cẩn thận ló đầu ra dò hỏi xa phu Mộc Nam: “Đi rồi?”
 
Sắc mặt của Mộc Nam thật phức tạp, sau đó mới gật gật đầu nói: “Khiêng đi rồi ạ.”
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Phỏng vấn: Cửu Tư, theo ngươi, chúng ta nên làm sao để đối mặt với âm mưu quỷ kế?
 
Cố Cửu Tư: Khiêng đi.
 
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK