Hắn lúc này mồ hôi rơi như mưa, cảm giác toàn thân đều có ngàn cân trọng lượng, căn bản bước không ra bước chân.
Muốn lui về phía sau sao? Muốn vứt bỏ sao?
Không, tuyệt không có khả năng này, gần kề chỉ một bước cuối cùng, tuyệt không thể buông tha cho.
Dương Lỗi cắn răng, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt trướng đỏ bừng.
Hát. . .
Dương Lỗi chợt quát một tiếng, một cước bước ra, một bước cuối cùng đạp đi ra ngoài.
- Đinh, chúc mừng người chơi thông qua Huyễn Diệt Châu khảo nghiệm, đạt được Huyễn Diệt Châu.
Lúc này thanh âm hệ thống vang lên, nhưng Dương Lỗi lại nghe không được rồi, bởi vì tinh thần lực cùng chân khí tiêu hao cực lớn, Dương Lỗi đã hôn mê.
Mà lúc này Huyễn Diệt Châu chậm rãi từ trên linh tuyền bay lên, phát ra bạch sắc quang mang, đi tới trên đầu Dương Lỗi. Không ngừng chữa trị kinh mạch tổn thương cho Dương Lỗi, khôi phục tinh thần lực, chân khí của hắn.
Sau đó hóa thành một đạo bạch sắc hào quang, chui vào chỗ mi tâm Dương Lỗi.
. . .
Lối vào Không Huyễn Động.
- Hai mươi chín rồi, đây đã là ngày thứ hai mươi chin rồi.
Dương Vô Địch nhìn xem cửa động thì thào tự nói, tuy ngoài miệng không nói, ôm lấy một tia hi vọng, nhưng trong lòng thì đoán chừng lành ít dữ nhiều.
- Đại ca, hiện tại đã là ngày thứ hai mươi chin rồi, tiểu tử kia còn không có đi ra, hết hy vọng a, hai mươi chín ngày, coi như là thiên tư lại cao cũng không có khả năng kiên trì được lâu như vậy.
Dương Vô Hối ngữ khí thản nhiên nói.
Lúc này ở cửa động Không Huyễn Động chờ là Dương Vô Địch, Dương Vô Hối, Dương Vô Ngân, ba vị trưởng lão, còn có Dương Nguyệt cùng Dương Thanh Thủy, những người khác sớm đã ly khai.
- Dù sao chỉ còn có một ngày, nếu như ngày mai hắn còn không có đi ra mà nói, vậy đóng cửa động phủ.
Dương Vô Địch thở dài, tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, ba mươi ngày, kỷ lục cao nhất cũng chỉ là 10 ngày mà thôi, đợi một tháng, nếu như không có đi ra, như vậy cũng hoàn toàn không cần phải chờ rồi.
Ngày hôm sau.
- Ba mươi ngày đã đến, đóng cửa động a.
Dương Vô Địch bất đắc dĩ phất phất tay, ba mươi ngày không có đi ra, một tia hi vọng cuối cùng cũng tùy theo tan vỡ.
Theo động phủ đóng cửa, Dương Nguyệt Dương Thanh Thủy tâm như tro tàn.
Ầm ầm!
Lúc này bên trong Không Huyễn Động truyền đến tiếng vang.
- Thanh âm gì? Chuyện gì xảy ra?
Bọn người Dương Vô Địch kinh hãi.
- Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ là Dương Lỗi còn sống, bởi vì cửa động đóng cửa, hắn công kích cửa động?
- Nhanh. . . Nhanh mở cửa động ra.
Dương Vô Ngân hô.
Dương Vô Địch Dương Vô Ngân hai người liên thủ, cửa động lần nữa mở ra.
Quả nhiên, Dương Lỗi trong tay nắm Phong Ẩn Đao, đang muốn công kích cửa động.
Mọi người thấy thế đại hỉ, không nghĩ tới Dương Lỗi thật sự còn sống.
- Hảo tiểu tử.
Dương Vô Địch không khỏi cao giọng hô.
- Ta biết ngay tiểu tử ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Dương Lỗi đạp mạnh ra Không Huyễn Động, tu vi bị Không Huyễn Động áp chế lập tức bắt đầu tăng lên.
Vũ Vương bát giai.
Vũ Vương cửu giai.
Vũ Vương Đại viên mãn.
Đến Vũ Vương Đại viên mãn liền ngừng, Dương Lỗi căn cơ quá mức hùng hậu, không có Không Huyễn Động này áp chế, trong cơ thể hấp thu năng lượng khổng lồ cũng chỉ để cho hắn đột phá đến Vũ Vương Đại viên mãn mà thôi.
- Lại để cho mọi người lo lắng.
Dương Lỗi nhìn xem bộ dạng mọi người quan tâm, trong nội tâm cảm động hết sức.
- Ngươi đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi.
Dương Lỗi nhìn xem Dương Nguyệt Dương Thanh Thủy, tu vi hai nữ đều đã có tăng lên rất lớn, Dương Nguyệt đã tiến vào Vũ Vương tứ giai rồi, Dương Thanh Thủy cũng đi vào Vũ Vương nhất giai. Để cho Dương Lỗi không khỏi không cảm khái Không Huyễn Động này quả nhiên là cường đại.
- Tiểu Lỗi, ngươi ở bên trong đến cùng gặp cái gì? Tại sao lâu như thế mới đi ra?
Dương Vô Địch hỏi.
Đây là chủ đề tất cả mọi người hết sức quan tâm.
- Không Huyễn Thử.
- Cái gì? Ngươi gặp Không Huyễn Thử?
Dương Vô Địch chấn động, gặp Không Huyễn Thử, vậy thì ý nghĩa đã tiến nhập chỗ sâu nhất trong Không Huyễn Động, có thể đạt tới đó cũng chỉ có Dương gia Khai Sơn Lão Tổ mới đi vào.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Hôm nay ảo cảnh Không Huyễn Động đã không còn, cho nên tiến vào bên trong Không Huyễn Động cũng không cần lo lắng tinh thần lực hao hết mà tử vong rồi.
- Ngươi. . . Ngươi bài trừ Huyễn trận bên trong? Cái này. . . Điều này sao có thể, coi như là Vũ Thần cũng không thể nào làm được.
Dương Vô Địch chấn kinh rồi, Huyễn trận ở trong chỗ sâu Không Huyễn Động kia ý vị như thế nào, hắn với tư cách Dương gia Đại trưởng lão tự nhiên là rõ ràng nhất rồi, cái Huyễn trận này cực kỳ cường đại, nếu như không có Huyễn trận này quấy nhiễu mà nói, Dương gia tối thiểu nếu so với hiện tại cường đại nhiều lắm, một khi đã mất đi Huyễn trận quấy nhiễu, như vậy Không Huyễn Động này liền trở thành Thánh Địa tu luyện chính thức, Dương gia đệ tử liền có thể Nhất Nhật Thiên Lý.
Dương Lỗi trợn trắng mắt, cũng không thể nói cho hắn biết mình có được Chân Thực Chi Nhãn, tất cả ảo cảnh đều trốn không thoát pháp nhãn của mình, cho nên mới bài trừ Huyễn trận, những chuyện này, còn có Huyễn Diệt Châu kia tuyệt đối là không thể nói ra đấy.
- Bởi vì ta không bị ảo cảnh ảnh hưởng, cho nên mới có thể phá giải Huyễn trận.
Dương Lỗi cũng chỉ có thể giải thích như vậy, về phần những thứ khác không cần nhiều lời, nói nhiều hơn ngược lại dễ dàng lòi đuôi, mà mình không bị ảo cảnh ảnh hưởng hoàn toàn chính xác lại là sự thật.
- Không bị ảo cảnh ảnh hưởng, thì ra là thế.
Tuy không rõ ràng lắm Dương Lỗi tại sao không bị ảo cảnh ảnh hưởng, nhưng Dương Lỗi bài trừ ảo cảnh, giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là như vậy mới có thể nói thông rồi.
- Bên trong Không Huyễn Động kia ngươi đều nhìn, bên trong có cái gì?
Đây là mọi người rất hiếu kỳ.
Dương Lỗi nhìn nhìn mọi người:
- Cái này chỉ sợ khó mà nói a, vạn nhất truyền đi, đối với Dương gia chúng ta ảnh hưởng có thể to lắm.
- Tiểu Lỗi ngươi đi theo ta.
Dương Vô Địch nghe xong mới nhớ tới đang mang trọng đại, bí mật như vậy càng ít người biết rõ càng tốt, Không Huyễn Động có thể nói là căn cơ của Dương gia.
Tuy bọn người Dương Nguyệt muốn biết cụ thể là tình huống như thế nào, nhưng mà tinh tường đang mang trọng đại, cũng không nói gì thêm.
Dương Lỗi đi theo Dương Vô Địch, đi tới một gian phòng yên tĩnh, hơn nữa Dương Vô Địch còn bày ra một cái trận pháp, lúc này mới yên tâm lại.
- Gia gia, lần này Dương gia chúng ta muốn quật khởi rồi.
- Tiểu Lỗi, ngươi ăn ngay nói thật, ở bên trong Không Huyễn Động gặp được cái gì?
Dương Vô Địch ngữ khí chăm chú hỏi.
- Linh tuyền.
- Cái gì?
Dương Vô Địch thiếu chút nữa không có ngã nhào trên đất, linh tuyền, đó là cái gì, Dương Vô Địch tự nhiên là tinh tường quá rồi, một tòa linh tuyền, coi như là một ít tiểu tông môn cũng không có ah, có thể có linh tuyền không thể nghi ngờ đều là đại tông môn đại môn phái.
Chương 112 - Dương Hữu trở về.
Một đạo linh tuyền có thể bồi dưỡng vô số cao thủ , có thể để cho một tông môn cường thịnh muôn đời. Nói như vậy tuy khoa trương một ít, nhưng nếu như một môn phái có được một đạo linh tuyền, tuyệt đối có thể ở trong vòng trăm năm nhảy lên hàng ngũ đỉnh cao, hưng thịnh lên.
Mà bên trong Dương gia Không Huyễn Động nếu quả thật có linh tuyền mà nói, như vậy trong vòng năm mươi năm, Dương gia tuyệt đối sẽ trở thành chủ nhân chính thức của Càn Nguyên quốc, ba đại gia tộc khác cùng hoàng thất tất nhiên sẽ bị áp chế không thở nổi.
- Ngươi không phải đang nói đùa chứ, ngươi biết rõ cái gì là linh tuyền sao?
Nhìn xem Dương Vô Địch cầm thái độ hoài nghi, Dương Lỗi đối với cái này cũng biểu thị lý giải, dù sao linh tuyền quá trọng yếu.
- Đại gia gia, ta đúng là nói thật, nếu như ngươi không tin mà nói, có thể tự mình đi vào xem xét, bằng không thì ngươi cho rằng Không Huyễn Động của Dương gia chúng ta sẽ có linh khí sung túc như vậy sao?
- Nếu như ngươi nói là sự thật, như vậy Dương gia chúng ta thật sự là lão thiên gia phù hộ rồi.
Dương Vô Địch thấy Dương Lỗi không giống như là đang nói láo, cũng đã tin tưởng.
- Tiểu Lỗi, chuyện này đang mang trọng đại, tuyệt đối không thể để lộ ra, bằng không thì nếu để cho những đại tông môn kia biết, như vậy Dương gia chúng ta nhất định sẽ tao ngộ một hồi đại tai nạn.
Dương Vô Địch ngữ khí chăm chú nghiêm túc nói, cái linh tuyền này tuy là bảo vật, hơn nữa còn là một kiện bảo vật Thông Thiên, có thể để cho Dương gia một bước lên trời, nhưng mà khả năng sẽ mang đến họa diệt môn cho Dương gia, cái gọi là họa phúc song hành, nói đúng là đạo lý này.
Sự tình Dương gia có được linh tuyền một khi tiết lộ ra ngoài, như vậy Dương gia nhất định sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu.
- Yên tâm đi gia gia, những chuyện này ta hiểu.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu.
- Hiện tại chúng ta đi Không Huyễn Động nhìn xem đến cùng phải thật sự có linh tuyền hay không, nếu quả thật có, như vậy phải bố trí trận pháp bảo vệ, không thể để lộ ra, bằng không thì phiền toái lớn rồi.
Trong nội tâm Dương Vô Địch tinh tường, cái linh tuyền này là một bảo vật, nhưng mà có thể là một tai họa cực lớn.
- Tốt.
Dương Lỗi gật đầu.
- Lão Ngũ, chúng ta mở ra Không Huyễn Động.
Hai người lần nữa đi tới phía trước Không Huyễn Động, Dương Vô Ngân cũng ở một bên.
Dương Vô Ngân nhẹ gật đầu, tuy không biết mở ra Không Huyễn Động nữa lần làm cái gì, nhưng mà suy đoán đến một tí, rất có thể cùng Dương Lỗi ở bên trong thời gian dài có quan hệ.
- Không Huyễn Động, mở ra.
Ba người đồng loạt tiến vào.
- Cẩn thận một chút.
Dương Vô Ngân có chút khẩn trương, hắn đã không phải là lần thứ nhất tiến vào Không Huyễn Động này rồi, lúc lần thứ nhất tiến vào, gặp được tràng cảnh vẫn là rõ mồn một trước mắt, mỗi một lần tiến đến đều phải kinh nghiệm một lần khảo nghiệm nghiêm khắc.
Nhưng Dương Lỗi lại cười cười nói:
- Ngũ gia gia, không cần khẩn trương như vậy, Huyễn trận trong này đã bị ta phá giải.
Huyễn Diệt Châu này là trận tâm của Huyễn trận Không Huyễn Động, đã mất đi nó, Huyễn trận bên trong Không Huyễn Động tự nhiên cũng biến mất.
Mặc dù không có Huyễn trận, nhưng tại đây áp lực vẫn phải có, càng hướng bên trong áp lực càng lớn, bất quá đối với Dương Lỗi mà nói cũng không có gì, đương nhiên bọn người Dương Vô Địch gặp được áp lực cùng Dương Lỗi gặp được áp lực sẽ không giống với lúc trước, Không Huyễn Động này còn có một đặc tính là tu vị cảnh giới càng cao, gặp được áp lực sẽ càng lớn.
Dương Vô Địch cùng Dương Vô Ngân đều là Võ Thánh cảnh giới, bị áp lực tự nhiên không phải Dương Lỗi có thể so sánh đấy.
Đi một đoạn đường, Dương Vô Địch cùng Dương Vô Ngân đều là đầu đầy mồ hôi, gần như muốn nhịn không được rồi, mà Dương Lỗi vẫn là giống như trước kia, bộ dạng không thấy ra mệt mỏi thế nào.
- Ta nói Tiểu Lỗi, có còn xa lắm không ah, điều này thật sự là quá mệt mỏi, áp lực này quá lớn, nếu như lại đi vào mà nói, ta và đại gia gia của ngươi khả năng nhịn không được rồi.
Dương Vô Ngân thở hổn hển nói ra, tiến đến nơi đây, áp lực thật lớn, tiêu hao cũng thật lớn, mỗi tiến thêm một bước, áp lực cũng sẽ tăng thêm một phần, bất quá không có ảo cảnh như trước kia mà thôi.
- Cũng không còn xa, chúng ta mới đi một nữa lộ trình thôi.
Dương Lỗi đoán chừng dưới, nói ra.
- Ngươi nói cái gì, một nữa lộ trình?
Dương Vô Địch cũng trợn tròn mắt, mới đi một nửa, như vậy xuống dưới, còn không có đạt tới cũng đã mệt mỏi gục xuống.
- Ngươi xác định ngươi không phải cố ý chơi chúng ta?
Dương Lỗi nghe vậy dở khóc dở cười:
- Đại gia gia, Ngũ gia gia, ta nói là lời nói thật, cự ly này cách ở bên trong thật sự còn có xa như vậy, ta lúc đầu đi không sai biệt lắm ba ngày mới đến đấy.
- Tiểu tử ngươi mồ hôi không lưu hơi thở không gấp, chẳng lẽ chân khí của ngươi so với chúng ta còn muốn hùng hồn?
Dương Vô Ngân dứt khoát ngồi xuống, chậm rãi điều tức.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu, chân khí của hắn hoàn toàn chính xác so với người bình thường muốn hùng hồn nhiều lắm, Vũ Vương Đại viên mãn tuyệt đối so với Vũ Hoàng trung kỳ còn muốn hùng hồn.
- Đại ca, ta xem chúng ta là được rồi, dùng trạng thái của chúng ta căn bản không có khả năng đi tới đó.
Dương Vô Ngân điều tức xong liền nói.
- Chúng ta vẫn là trở về đi, cho dù bên trong có dị bảo kinh thiên gì, chúng ta cũng cầm không đi ah, hơn nữa, ở bên trong cũng không ai có thể lấy được đi ra.
Dương Vô Địch đồng ý nhẹ gật đầu, mặc dù ảo cảnh không có, nhưng mà áp lực này vẫn còn, muốn vào tới đó, căn bản là không thực tế, hiện tại cũng đã từng bước khó đi, bên trong áp lực càng lúc càng lớn, nếu quả thật như Dương Lỗi nói, khoảng cách đến linh tuyền còn có hơn phân nửa mà nói, như vậy căn bản không có khả năng kiên trì đến.
- Như thế nào, hai vị gia gia, chẳng lẽ chuẩn bị nửa đường bỏ cuộc rồi hả?
Dương Lỗi nhìn xem hai người nói ra.
- Không được, tại đây áp lực quá lớn, cũng không biết tiểu tử ngươi là một cái quái dị thai như thế nào, rõ ràng không lo lắng áp lực tại đây chút nào.
Dương Vô Ngân nhìn xem có chút hâm mộ nói.
Dương Lỗi nhìn xem Dương Vô Địch cùng Dương Vô Ngân, cũng cảm thấy áp lực của mình đích thật là không có bao nhiêu, cái này có hai loại khả năng, một là mình thể chất đặc thù, hơn nữa tu luyện qua Thiết Bố Sam, thân thể cường hãn, thứ hai chính là mình lấy được Huyễn Diệt Châu, Huyễn Diệt Châu này đối với mình có trợ giúp cực lớn, có thể ngăn cản áp lực trong này.
- Cái kia hai vị gia gia, chúng ta trở về sao?
Dương Lỗi lại nói.
- Trở về, nếu như vật kia thật sự tồn tại, cũng không cần bố trí trận pháp gì bảo vệ, tại đây mặc dù không có ảo cảnh, nhưng áp lực vẫn còn, trừ khi biến thái như tiểu tử ngươi đồng dạng, bằng không thì căn bản là vào không được.
Dương Vô Địch phất phất tay nói.
- Nha.
Ba người nghỉ ngơi tốt xong, hướng đường cũ phản hồi.
Chương 113 - Xảo trá Trương Dật. (1)
- Tiểu tử ngươi nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, bằng không thì Dương gia ta nguy hiểm.
Thời điểm tách ra, Dương Vô Địch dặn dò lần nữa.
- Ta biết rõ, gia gia ngươi nói rất nhiều lần.
Dương Lỗi nghe vậy bất đắc dĩ nói ra.
- Đây không phải sự tình nghiêm trọng sao.
Thấy Dương Lỗi rời đi, Dương Vô Ngân mới hỏi:
- Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Vấn đề này càng ít người biết rõ càng tốt, tóm lại nếu như để cho ngoại nhân biết, như vậy Dương gia chúng ta chỉ sợ có họa diệt môn, cho nên ngươi đừng hỏi nữa.
Dương Vô Địch nghĩ nghĩ nói ra.
Thấy đại ca của mình không nói, Dương Vô Ngân cũng không có cách nào, rầu rĩ ly khai.
...
Ra cửa vào Không Huyễn Động, Dương Lỗi đi ở trên đường cái.
Đã có mấy ngày không có đi chỗ sư phó Trương Dật, Dương Lỗi hướng phía cửa hàng của Trương Dật đi đến.
Mà lúc này một xe ngựa hào hoa đi ngang qua.
Dương Lỗi liếc qua, người trong xe lại là Uy Vũ Vương Dương Hữu, là phụ thân của mình trên thế giới này.
Hắn trở về rồi, hắn không phải đi bế quan sao? Chẳng lẽ tu vi của hắn đột phá? Nhớ rõ trước kia tu vị Dương Hữu đã đạt đến Võ Thánh Đại viên mãn cảnh giới, chẳng lẽ hiện tại tu vi lần nữa đột phá, tiến vào Vũ Thần cảnh giới rồi hả?
Sau khi hắn trở về, đối với mình sẽ là cái thái độ gì? Lôi kéo mình, vì mình chính danh ? Hay tiếp tục hờ hững? Nếu như hắn thật sự ý định lôi kéo mình, như vậy mình nên làm như thế nào đây? Là đồng ý hay là không đồng ý? Trong lúc nhất thời Dương Lỗi tâm tình có chút phức tạp.
Bất quá bất kể như thế nào, đây hết thảy cuối cùng phải làm ra lựa chọn, ít nhất, ở Dương Lỗi xem ra, mẫu thân mình, đó là nhất định phải chính danh, đây là với tư cách một nhi tử phải làm, dù cho linh hồn mình không phải, nhưng cỗ thân thể này lại là thật sự, ở lại huyết mạch của mẫu thân.
Đợi xe ngựa của Dương Hữu biến mất ở cuối đường, lúc này Dương Lỗi mới hướng phía cửa hàng của sư phó Trương Dật đi đến.
- Sư phó.
Vừa vào cửa, liền chứng kiến Trương Dật đang nhàn nhã uống trà.
- Không tệ, không tệ, rõ ràng đạt đến Vũ Vương Đại viên mãn cảnh giới.
Vừa tiến đến Trương Dật liền xem thấu tu vị của Dương Lỗi, nhưng mà hắn cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Dương Lỗi ở trong thời gian ngắn như vậy rõ ràng lần nữa đột phá, đạt đến Vũ Vương cảnh giới, hơn nữa còn là Vũ Vương Đại viên mãn, làm hắn kinh ngạc không thôi, bất quá trên mặt lại không có biểu hiện ra chút chấn động nào.
- Sư phó thực xin lỗi, lúc trước không nói với ngài, đệ tử là Dương gia đệ tử, lần này không có thể đến chỗ ngài tiếp nhận dạy bảo, là vì tham gia gia tộc thí luyện.
Dương Lỗi nhìn xem Trương Dật nói ra.
- Dương gia đệ tử, tham gia gia tộc thí luyện, thì ra là thế.
Trương Dật vừa nghe đến Dương Lỗi nói mình là Dương gia đệ tử, lại tham dự gia tộc thí luyện, cũng hiểu tu vị Dương Lỗi vì cái gì tiến triển nhanh như vậy rồi, Dương gia Không Huyễn Động hắn là có chỗ hiểu rõ, Bí Cảnh tu luyện như vậy tại Huyền Cơ Môn có không ít, trong đó lớn nhất, lợi hại nhất chính là Huyền Cơ Bí Cảnh, tiến vào Huyền Cơ Bí Cảnh tu luyện một ngày gần tương đương với thế giới thật một năm, tư chất cao mà nói, ở bên trong tu luyện vài năm, đột phá mấy cảnh giới bất quá là chuyện nhỏ mà thôi.
Bất quá Dương Lỗi có thể trực tiếp đột phá một đại cảnh giới, từ Vũ Sư tiến vào Vũ Vương, ở Dương gia đã xem như đặc biệt xuất chúng rồi, Càn Nguyên quốc cũng giống như vậy, đoán chừng tư chất so với hắn tốt hơn trên cơ bản không có mấy người rồi, mà tuổi của hắn còn nhỏ, mười sáu tuổi, một Vũ Vương đỉnh phong mười sáu tuổi, tại Huyền Cơ Môn cũng coi là đệ tử vô cùng có tiềm lực. Mấu chốt chính là, thằng này vẫn còn ở điêu khắc vô cùng có thiên phú, mà Trương Dật coi trọng hoàn toàn là điểm này.
Với tư cách Huyền Cơ Môn trưởng lão, tìm kiếm một đệ tử thiên tư thông minh như thế nào lại là việc khó, nhưng mấu chốt là phải ở trên điêu khắc cũng phải vô cùng có thiên phú mới được, cũng chính bởi vì như thế, Trương Dật mới chưa bao giờ có một vị quan môn đệ tử.
- Ngươi điêu khắc rèn luyện được như thế nào, hiện tại điêu khắc cho ta một kiện thử xem.
Trương Dật nhìn xem Dương Lỗi nói ra.
- Vâng, sư tôn.
Dương Lỗi lấy ra khắc đao của mình, gỡ xuống một đoạn Mộc Đầu, trong đầu chảy qua các loại nguyên hình ma thú, cuối cùng lựa chọn một Tam cấp ma thú Hoa Ban Lộc.
Trong đầu đã hiện lên nhất cử nhất động của Hoa Ban Lộc, hình thái, động tác, khí chất đi đứng.
Điêu khắc thuật.
Đao lên, lập tức như Long Phi Phượng Vũ, từng đao từng đao động tác mau lẹ vô cùng, để cho người không kịp nhìn.
Ở thời điểm điêu khắc, cả người Dương Lỗi đều bỏ đi vào, trong đầu quên hết thảy những thứ khác, duy chỉ có còn lại Hoa Ban Lộc chạy trốn để khỏi chết kia.
Một đao, một đao.
Mười phút đồng hồ đi qua, Dương Lỗi vẫn còn điêu khắc.
Nửa giờ đi qua, Hoa Ban Lộc kia đã hoàn thành hơn phân nửa.
Rốt cục, sau một giờ, Hoa Ban Lộc điêu khắc hoàn thành, một đao cuối cùng rơi xuống, một đao vẽ rồng điểm mắt, hoàn thành.
- Đinh, chúc mừng người chơi điêu khắc ra tượng điêu khắc Hoa Ban Lộc cấp bậc hoàn mỹ, điểm kinh nghiệm EXP +10000, điểm tích lũy giá trị +100, khí công giá trị +100, độ thuần thục tăng lên.
Thanh âm của hệ thống, lại để cho Dương Lỗi kinh ngạc không thôi, điêu khắc cấp bậc hoàn mỹ, khó trách điêu khắc mới là Tam cấp ma thú, điểm kinh nghiệm EXP lại đạt đến 10000.
Xem xét điêu khắc trong tay, trông rất sống động, nhất là hình thái chạy tới kia, cái loại hàm súc trốn chạy để khỏi chết này, hoàn toàn thể hiện đi ra, hoàn mỹ, quả nhiên là hoàn mỹ, ngay cả Dương Lỗi cũng không tin, mình rõ ràng hoàn thành tác phẩm như vậy. Một kiện tác phẩm này, tính toán là mình học tập điêu khắc đến nay, làm được một kiện hoàn mỹ nhất rồi.
- Sư phó, đây là tác phẩm của ta.
Dương Lỗi đem điêu khắc trong tay cung kính đưa tới trong tay Trương Dật.
Nhìn xem thời điểm Dương Lỗi điêu khắc, Trương Dật đã biết rõ vị đệ tử này tiến bộ, không chỉ là ở tu vị, hơn nữa ở trên khống chế tinh thần lực, cảm ngộ đối với sự vật, đều tăng lên một cấp độ. Mà trước mắt bầy đặt một tượng điêu khắc gỗ này, Trương Dật tự cho là mình ở thời điểm cấp độ như hắn, là tuyệt đối điêu khắc không ra.
- Không tệ, không tệ, cái điêu khắc này hoàn toàn chính xác rất không tồi, có thể coi hoàn mỹ, nhưng như vậy ngươi không thể tự mãn, ngươi phải biết ngươi điêu khắc đẳng cấp ma thú này, chỉ là Tam cấp mà thôi, nếu như ngươi có thể đem Thánh thú điêu khắc đến tình trạng hoàn mỹ mà nói, như vậy ngươi cũng có thể xuất sư rồi.
Tuy trong nội tâm Trương Dật rất hài lòng, nhưng ngoài miệng sẽ không tán dương như vậy.
- Đệ tử đã biết, sư phó.
Trong nội tâm Dương Lỗi tinh tường, mình một lần có thể đem Tam cấp ma thú điêu khắc đến nước này, hoàn toàn là vận khí mà thôi, tiếp theo liền không nhất định có thể điêu khắc đi ra.
Chương 114 - Xảo trá Trương Dật. (2)
- Biết rõ là tốt rồi, ngươi về sau còn phải tiếp tục cố gắng, có câu sư phó dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân, về sau đường cần chính ngươi đi, lục lọi, ta cái làm sư phó này, dạy không được ngươi quá nhiều.
Lúc này Trương Dật đứng lên, đi về hướng quầy hàng cách đó không xa.
- Sư phó, ngươi không thể nói như vậy, đệ tử muốn học tập còn có rất nhiều, còn có rất nhiều chỗ không hiểu cần hỏi ngươi.
Dương Lỗi nghe hắn nói như vậy, vội nói.
Nói giỡn sao, một Vũ Thần cấp chỗ dựa như vậy không hảo hảo quấn chặt, đây không phải là ngớ ngẩn, có chỗ dựa như vậy, về sau chùi đít cũng tốt ah, đập vào tên tuổi sư phó, làm một cái quần là áo lượt, vào nhà cướp của, cản đường cướp đoạt, cái này là sự tình sảng khoái cỡ nào. Chuyện lợi có mình, có chuyện sư phó lên, đây mới là tuyệt vời nhất đấy.
Huống chi mình là đánh quái thăng cấp, nếu không cẩn thận giết những người có hậu thuẫn cường đại, cái kia không phải là do sư phó xuất mã giải quyết sao?
Nếu Trương Dật biết rõ trong nội tâm Dương Lỗi nghĩ như vậy mà nói, đoán chừng sẽ trở mặt, đem cái đồ đệ bất hiếu này trực tiếp diệt sát rồi.
Trương Dật xoay người lại, cầm trong tay một cái hộp, nghe được Dương Lỗi nói như vậy, không khỏi lắc đầu.
- Nếu như tất cả đều muốn sư phó dạy ngươi, như vậy ngươi cuối cùng sẽ không có thành tựu gì, cuối cùng ngươi sẽ không siêu việt được ta, thậm chí ngươi xuất sư cũng xuất sư không được.
Xuất sư, điêu khắc một Thánh thú cấp bậc hoàn mỹ, nói giỡn sao, thực lực của mình bây giờ còn kém xa lắm, một Thánh thú có thể đem mình tiêu diệt vài lần rồi, lần trước gặp Trường Tí Ma Hầu Hoàng, nếu như không phải mình có được hai cánh, nếu như không phải Dương Vô Địch cùng Dương Vô Ngân kịp thời đuổi tới mà nói, mạng nhỏ của mình đã sớm thua rồi.
Mình muốn điêu khắc ra một Thánh thú, như vậy tu vị nhất định phải đạt tới Võ Thánh, mà muốn điêu khắc ra một Thánh thú cấp bậc hoàn mỹ, tu vi của mình tối thiểu nhất cũng phải đạt tới Võ Thánh trung kỳ, thì ra là Võ Thánh tứ giai trở lên, bằng không thì căn bản không có khả năng, cho nên đây hết thảy Dương Lỗi đều như là gương sáng.
- Sư phó đệ tử không phải ý tứ này.
- Không phải ý tứ này, ngươi là có ý gì?
Trương Dật cười tủm tỉm nhìn xem hắn nói.
Già bất tử là tặc, Trương Dật là nhân vật nào, tồn tại sống mấy trăm năm, như thế nào sẽ nhìn không ra tiểu xiếc trong nội tâm Dương Lỗi.
- Sư phó, ngươi xem đệ tử ta tu vị nhỏ yếu như vậy, mới Vũ Vương cảnh giới mà thôi, nếu như gặp được ma thú cường đại, gặp được đối thủ cường đại mà nói, có thể sẽ vứt bỏ tánh mạng, cho nên đệ tử bây giờ còn cần dựa vào lão nhân gia ngài, cần đắm chìm trong quang huy của lão nhân gia ngài hạ ah. Vạn nhất đệ tử ta đi ra ngoài nhẹ nhõm bị người đập chết mà nói, lão nhân gia ngài cũng không có mặt mũi không phải sao.
Trước kia nghe Trương Dật nói, hắn có ý tứ muốn ly khai, mình không sớm làm ra cái gì đó ra, chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi.
- Ngươi cái Tiểu hoạt đầu, nói cho cùng tiểu tử ngươi là muốn dựa dẫm vào ta gảy ra cái gì đó a, đúng không?
Trương Dật đã cắt đứt hắn muốn tiếp tục nói xuống dưới.
- Cái này... Cái này...
Dương Lỗi không tiện sờ lên đầu.
- Được rồi, tiểu tử ngươi, ta còn không rõ sao, chỉ nhìn sơ qua ngươi cũng biết là cái tính cách gì.
Trương Dật cười mắng.
- Cái này cho ngươi.
Nói xong đem cái hộp trong tay ném cho Dương Lỗi.
- Sư phó, đây là cái gì?
- Chính ngươi mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao?
Trương Dật cũng không giải thích, sau đó lấy ra một khối ngọc bài.
Mà lúc này Dương Lỗi vừa vặn mở cái hộp ra, phát hiện bên trong là một kiện áo lót màu trắng, thò tay vừa sờ, thật lạnh, cảm giác rất thoải mái. Lập tức lắp bắp kinh hãi, cầm lên phóng trên tay.
- Đây là...
- Đúng vậy, cái kia chính là Thiên Tàm Ti chế tác áo lót, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, có lực phòng ngự rất mạnh.
Trương Dật giải thích nói.
- Thứ tốt ah.
Dương Lỗi lập tức thu vào.
Sau đó Trương Dật đem ngọc bài trong tay cũng đưa tới.
- Sư phó, cái ngọc bài này là cái gì?
Dương Lỗi tiếp trong tay, đánh giá bỗng chốc, trên ngọc bài này điêu khắc một mảnh trúc lâm, ngọc bích hành văn, linh khí bức người. Hiển nhiên cái ngọc bài này cũng là một thứ tốt, đặt ở trên người có thể ngưng thần tĩnh khí, đối với tu luyện giả có đại chỗ tốt.
Bất quá so với lúc trước Tiêu Tiêu cho mình khối ngọc bội kia lại muốn kém hơn một bậc.
- Ngươi về sau nếu có chuyện tình gì có thể mang theo khối ngọc bội này đến Huyền Cơ Môn tìm ta.
Trương Dật nói ra.
- Khối ngọc bài này là tín vật của ta, hơn nữa đeo ở trên người đối với ngươi tu luyện có lợi.
- Sư phó ngươi là người của Huyền Cơ Môn sao?
Dương Lỗi nghe được Trương Dật rốt cục nói ra lai lịch của mình, trong nội tâm tuy đã sớm biết Trương Dật là Huyền Cơ Môn trưởng lão, nhưng biểu hiện ra vẫn là giả trang một bộ chấn động.
- Sư tôn của ngươi là Huyền Cơ Môn trưởng lão, lần này là đến Càn Nguyên quốc làm việc, không nghĩ tới ở chỗ này ngây người mấy tháng, lại thu một đệ tử, bất quá ngươi cũng không có để cho ta thất vọng, ở điêu khắc rất chăm chú, cũng có thiên phú, ta rất là vui mừng.
Trương Dật nhìn xem Dương Lỗi nói ra.
- Ngươi nếu là Dương thị nhất tộc đệ tử, khẳng định sẽ tham gia Huyền Cơ Môn cử hành Phong Vân tuyển bạt lần này, bất quá dùng thực lực của ngươi bây giờ có lẽ có thể tuyển bạt lên, trong tuyển bạt lần này có mấy cái tư chất kỳ cao, cho nên nếu như ngươi không có tuyển bạt trúng cũng không có vấn đề gì, trực tiếp cầm khối ngọc bài này đến Huyền Cơ Môn tìm ta là được rồi. Đương nhiên ta vẫn là hi vọng ngươi không dùng đến khối ngọc bài này.
Dương Lỗi nghe vậy trong nội tâm thầm vui, cái sư tôn này vẫn là rất quan tâm mình đấy, thương lượng cửa sau cho mình ah, lo lắng mình không thông qua Phong Vân tuyển bạt kia, cho nên mới như thế, bất quá đối với Dương Lỗi mà nói, Phong Vân tuyển bạt, nhất định là sẽ thông qua đấy, tin tưởng mười phần, coi như là gặp được Vũ Hoàng cấp cũng không lo lắng. Tu vi của mình đã là Vũ Vương Đại viên mãn rồi, nếu như sử xuất Phong Đao Thất Sát Ngũ Sát hợp nhất mà nói, đối phó Vũ Hoàng hậu kỳ cũng có khả năng thắng lợi, nếu như mình có thể ở trước đó đạt được Thiết Bố Sam Quyển 3 mà nói, như vậy chỉ cần không phải gặp được Vũ Đế cấp cường giả, thì hoàn toàn không có vấn đề rồi.
- Sư tôn ngươi đây là đối với đệ tử không có lòng tin ah, bất quá sư tôn, ngươi có linh đan diệu dược gì, cho đệ tử phục dụng, để cho đệ tử một lần hành động đột phá Vũ Vương tiến vào Vũ Hoàng cảnh giới không, nói như vậy, liền hoàn toàn không cần phải lo lắng nha, ngươi nghĩ một Vũ Hoàng mười sáu tuổi, coi như là không tham gia tuyển bạt, cũng sẽ bị đặc tuyển đấy, ngài nói có đúng hay không?
Dương Lỗi cười hắc hắc nói ra.
Chương 115 - Dương Binh chặn giết. (1)
- Ngươi cái Tiểu hoạt đầu, ta hoài nghi thu ngươi làm đệ tử có phải là sai rồi hay không.
Nhìn xem Dương Lỗi cái bộ dáng này, Trương Dật không khỏi lắc đầu.
Nhưng Dương Lỗi lại mỉm cười:
- Làm sao có thể, sư phó ngài cơ trí như vậy, chờ xem, về sau ngươi nhất định sẽ vì đệ tử ta mà cảm thấy kiêu ngạo đấy.
- Tốt rồi, đừng nhiều lời, ngươi đi thôi, về sau cũng đừng tới nữa, ta phải về Huyền Cơ Môn rồi.
Trương Dật khua tay nói.
- Sư phó, ngươi hiện tại phải trở về Huyền Cơ Môn sao?
Trương Dật nhẹ gật đầu:
- Ở thêm hai ngày nữa, ngươi còn có chuyện gì sao? Nếu có thì nhanh chóng nói ra.
- Cái kia sư phó, địa vị của ngươi tại Huyền Cơ Môn có lẽ rất cao a?
Dương Lỗi lại nói.
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì? Đừng quanh co lòng vòng, sư phụ của ngươi tuy bất lực, nhưng ở Huyền Cơ Môn vẫn có một chút địa vị.
Trương Dật nói ra.
- Ta là muốn nói, sư phó, ngươi có thể ở Huyền Cơ Môn giúp ta chiếu cố một người hay không, không, hẳn là hai người.
Dương Lỗi nghĩ nghĩ nói ra.
- Chiếu cố ai, ngươi nói, một ít chuyện này vi sư vẫn là có thể giúp ngươi.
Tuy không biết đồ đệ này rốt cuộc muốn mình chiếu cố ai, nhưng khẳng định địa vị sẽ không cao, bằng không thì cũng không cần mình chiếu cố, cái này đối với mình mà nói, là một chuyện nhỏ mà thôi.
- Ân, Đông Phương Tiểu Vũ, còn có một người đi theo nàng, gọi Tiểu Ngọc, Dương Tiểu Ngọc.
Dương Lỗi không biết Đông Phương Tiểu Vũ ở Huyền Cơ Môn rốt cuộc bái ai là sư, cho nên tình huống cụ thể của nàng cũng không phải rất rõ ràng.
- Đông Phương Tiểu Vũ, ta nghĩ xem, giống như có chút ấn tượng, đúng rồi, là đồ đệ của nha đầu Liên Nhã Đình.
- Sư phó, ngươi nhận thức sư tôn của tiểu Vũ tỷ?
Dương Lỗi nghe hắn nói như vậy, vội hỏi, nếu như Trương Dật nhận thức sư phó của Đông Phương Tiểu Vũ, vậy thì không thể tốt hơn rồi.
- Nhận thức, như thế nào không biết, Đông Phương Tiểu Vũ nếu là đệ tử của nha đầu kia, còn cần ta chiếu cố sao?
Trương Dật nhìn xem Dương Lỗi thản nhiên nói.
- Chủ yếu là nữ hài tử Dương Tiểu Ngọc kia, nàng là thiếp thân thị nữ của ta, coi như là đồ tức tương lai của lão nhân gia ngài ah, cho nên ngài phải chiếu cố đúng không?
Dương Lỗi cười hắc hắc nói.
- Tốt. . . Ta giúp ngươi chiếu cố là được, còn có sự tình gì khác không vậy? Có gì thì cùng nhau nói ra, đừng ấp a ấp úng, ta cũng không có nhiều thời giờ cùng ngươi hao tổn như vậy.
Trương Dật nói như thế, nhưng trong lòng thì âm thầm cân nhắc, đồ đệ này của mình tựa hồ đào hoa có chút vượng, về sau mình cũng xem như khai chi tán diệp rồi, đồ tử đồ tôn đoán chừng không ít. Nghĩ tới đây, trong nội tâm Trương Dật vẫn là rất cao hưng đấy.
Ngẫm lại trước kia đỉnh núi của mình lẻ loi trơ trọi, không khỏi bùi ngùi mãi thôi.
- Không có chuyện gì rồi khác, chỉ cần sư phó hỗ trợ chiếu cố Tiểu Vũ tỷ, cùng Tiểu Ngọc không bị người khi dễ là được, những thứ khác đã không có.
Dương Lỗi lắc đầu nói ra, chỉ cần ở trước khi mình tới Huyền Cơ Môn các nàng không bị người bắt nạt là được.
- Thật không có rồi hả? Không còn mà nói, ngươi có thể đi a.
Trương Dật lần nữa nhắc nhở.
- Đã không có.
Đột nhiên Dương Lỗi vỗ đầu một cái.
- Đúng rồi, sư phó, ngươi thuận tiện chuyển lời cho các nàng, nói cho các nàng biết ta rất tốt, còn có, bốn cái tượng điêu khắc gỗ này, ngươi thuận tiện mang đi qua đi.
Dương Lỗi cầm ra bốn cái tượng điêu khắc gỗ trước kia bản thân điêu khắc, một cái trong đó là Dương Tiểu Ngọc, một cái là Đông Phương Tiểu Vũ, hai cái khác là bản thân Dương Lỗi rồi.
- Ân, cái này việc nhỏ mà thôi, bây giờ còn có sao?
- Không có, không có.
Dương Lỗi ngượng ngùng cười cười, khoát tay nói.
- Ân, lúc này là thật không có đi à nha, nếu như lại có, ta cũng không giúp ngươi rồi.
Trương Dật đem này nọ thu hồi, nhìn xem đồ đệ này thập phần bất đắc dĩ nói.
- Lúc này thật không có rồi, như vậy sư phó, ta lúc này đi a, lão nhân gia ngài lên đường bình an.
Nói xong Dương Lỗi quay người đi ra cửa hàng.
Cách Phong vân tuyển bạt còn có hơn một tháng thời gian, hơn một tháng này mình có lẽ có thể đột phá Vũ Vương Đại viên mãn cảnh giới tiến vào Vũ Hoàng sơ kỳ rồi, một khi tiến vào Vũ Hoàng cảnh giới, như vậy lần Phong Vân tuyển bạt này thứ nhất có lẽ là không có vấn đề.
Dương Lỗi vừa đi, vừa nghĩ vấn đề.
Không chỉ là sự tình Phong Vân tuyển bạt, còn có sự tình Dương Hữu, cũng không biết hắn sẽ đối đãi mình như thế nào?
Bất quá Dương Lỗi đối với phụ thân Uy Vũ Vương này cũng là có chút lý giải, trước kia vắng vẻ mình, một là bởi vì mình là thứ xuất, hai là bởi vì mình không hề có căn cốt, không thể tu luyện, rơi xuống thanh danh Uy Vũ Vương của hắn, nhưng hôm nay mình tu luyện thành công, cho dù tư chất của Uy Vũ Vương hắn cũng không kịp mình, cái này, có lẽ hắn sẽ đối với mình có vài phần kính trọng rồi.
Bất tri bất giác, Dương Lỗi phát hiện mình vậy mà tiến vào một phố nhỏ.
Nhìn kỹ một chút, không đúng, cái này có bất thường.
Trận pháp, đây là trận pháp. Dương Lỗi nghĩ, mình như thế nào không hiểu thấu đi vào một cái phố nhỏ như vậy? Là ai muốn đối phó mình?
Người cùng mình có cừu oán không nhiều lắm, một cái là hoàng thất Tam hoàng tử Càn Vũ Dũng. Một cái là Vương gia Vương Khôi, một cái khác là phụ thân Dương Thiên Tinh Dương Binh, còn có một là Dương Thiên Lôi.
Mà bốn người này, trong đó cùng Dương Lỗi cừu hận khắc sâu nhất chính là phụ thân Dương Thiên Tinh Dương Binh cùng Dương Thiên Lôi rồi.
Nhưng ở chỗ này, rốt cuộc là ai trong bốn người bọn họ? Cái này phải đợi chính bọn hắn đi ra mới biết được rồi, chẳng qua hiện nay Dương Lỗi không lo lắng, chỉ cần không phải Võ Thánh xuất hiện, mình liền có cơ hội.
- Là ai? Xuất hiện đi.
Lúc này đầu hẻm đi ra mấy người, cũng không có mang mặt nạ gì, người như vậy, đều là đối với mình phi thường có lòng tin, không sợ bị bạo lộ, phải biết Dương Lỗi là người nào, hôm nay thiên tài nể trọng nhất của Dương gia, nếu như bị hắn chạy trốn mà nói, khẳng định sẽ gặp đả kích tàn khốc, có thể nói là không chết không ngớt.
- Dương Binh?
Nhìn rõ ràng người tới, Dương Lỗi tròng mắt hơi híp, quả nhiên là hắn.
- Dương Lỗi, ngươi giết nhi tử của ta, ta hôm nay muốn ngươi đền mạng.
Dương Binh nghiến răng nghiến lợi nhìn xem Dương Lỗi.
- Mấy ngày trước không có cơ hội, lúc này đây, ngươi nhất định phải chết, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn dùng an ủi con ta trên trời có linh thiêng.
- Ngươi không sợ Đại trưởng lão sao?
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn xem hắn, sau đó một cái Giám Định Thuật, mấy người này, tu vị đều không kém, một cái trong đó là Vũ Hoàng cửu giai, một cái Vũ Hoàng cấp hai, một cái Vũ Vương Đại viên mãn, còn có chính hắn là cấp bậc Vũ Đế, quả nhiên là đại thủ bút, muốn đưa mình vào tử địa.
- Đại trưởng lão, hừ, Đại trưởng lão như thế nào sẽ biết.
Dương Binh hừ lạnh một tiếng.