- Liệt Hỏa Phần Thiên!
Nam tử kia vung lên song chưởng, từng đạo Hỏa Diễm hướng phía Dương Lỗi bay tới, uy lực mười phần.
- Phong Đao Thất Sát, Tam Sát Hợp Nhất.
Dương Lỗi gào thét, một đao không hề kỹ xảo trực tiếp quét ngang mà ra.
- Đinh, Phong Ẩn Đao, phát động Nhất Kích Tất Sát.
- Đinh, chúc mừng người chơi chém giết Vũ Hoàng lục giai Hỏa Vân, điểm kinh nghiệm EXP +1500000, điểm tích lũy giá trị +15000, điểm tích lũy giá trị +15000.
- Đinh, chúc mừng người chơi đẳng cấp tăng lên.
Đẳng cấp tăng lên, Vũ Sư thất giai.
- Ngươi. . . Ngươi rõ ràng giết hắn đi.
Nam tử áo vàng sợ hãi, Hỏa Vân này là Vũ Hoàng trung kỳ cao thủ, rõ ràng bị một chiêu chém giết.
Dương Lỗi cũng sửng sốt một chút, không có nghĩ tới tên này lại là Vũ Hoàng lục giai cao thủ, càng không nghĩ đến thằng này vận khí kém như vậy, rõ ràng gây ra Phong Ẩn Đao che dấu thuộc tính, Nhất Kích Tất Sát.
Mà trước mắt nam tử áo vàng này có thể có Vũ Hoàng lục giai cao thủ hộ vệ, hiển nhiên không phải người bình thường, bất quá thì tính sao, đã chọc phải mình, kết xuống ân oán sống chết rồi, như vậy không có khả năng buông tha.
- Giết thì đã sao.
Dương Lỗi cười lạnh, từng bước tới gần.
- Ngươi. . . Ngươi đừng tới đây, ta. . . ta là Tam hoàng tử Càn Vũ Dũng, ngươi. . . ngươi không thể giết ta, không thể giết ta, bằng không thì phụ hoàng ta sẽ không bỏ qua ngươi.
Hoàng y nam tử hoảng sợ nhìn xem Dương Lỗi nói.
- Không thể giết ngươi sao? Chuyện cười, vì cái gì không thể giết ngươi, chỉ bằng ngươi là Càn Nguyên quốc Tam hoàng tử sao?
Dương Lỗi cười lạnh, Phong Ẩn Đao chỉ vào hắn, cái lưỡi đao sắc bén kia, để cho Càn Vũ Dũng toàn thân tóc gáy dựng lên, chỗ hạ thân ướt một mảng lớn, rõ ràng đi tiểu không khống chế.
- Đệ đệ, ta xem buông tha hắn a, dù sao hắn là Càn Nguyên quốc Tam hoàng tử, giết hắn đi mà nói, sẽ khiến rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Lúc này Dương Nguyệt nói ra.
Dương Lỗi lắc đầu nói:
- Nếu như không giết hắn mà nói, phiền toái sẽ càng lớn, còn nữa, hoàng thất hôm nay không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt đối sẽ không vì một phế vật như vậy mà cùng Dương gia chính diện trở mặt. Hơn nữa người cặn bã như vậy lưu trên đời này, không biết còn muốn tai họa bao nhiêu người vô tội, giết hắn đi xem như vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.
- Đừng giết ta... Đừng giết ta, ta cam đoan không tìm các ngươi phiền toái, cũng cam đoan về sau tuyệt sẽ không khi dễ người khác, còn có, ta có thể cho các ngươi tiền, muốn bấy nhiêu, ta có toàn bộ cho các ngươi.
Càn Vũ Dũng này nghe Dương Lỗi kiên trì muốn giết mình, hơn nữa hai người này vẫn là người Dương gia, trong nội tâm hối hận không kịp, Dương gia hắn tự nhiên là biết, tại toàn bộ Càn Nguyên quốc, ngoại trừ hoàng thất, thế lực Dương gia lớn nhất, mà mình không được phụ hoàng sủng ái, tuyệt không khả năng vì mình mà cùng Dương gia trở mặt.
Lúc này có mấy người qua đường can đảm đã xông tới.
- Mau tránh ra, thành vệ quân đến rồi, mau tránh ra.
Mọi người nghe vậy bề bộn tránh ra một con đường, đến quả nhiên là thành vệ quân, dẫn đầu chính là một gã võ tướng, Dương Lỗi tra nhìn xuống, Vũ Đế cấp hai, rất cường đại, mình coi như sử dụng Phong Đao Thất Sát Tứ Sát Hợp Nhất cũng tuyệt không khả năng thủ thắng, thậm chí sử dụng Thiên Lôi phù cũng không được, trừ khi tái xuất hiện Nhất Kích Tất Sát.
- Tam điện hạ, mạt tướng đến chậm, xin Điện Hạ thứ tội.
- Lý tướng quân, đem bọn họ bắt lại cho ta, lại muốn giết ta.
Lúc này sắc mặt đáng ghê tởm của Tam hoàng tử Càn Vũ Dũng lần nữa lộ ra, trước kia hết thảy đã ném qua sau đầu. Hung dữ nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, trong đầu đều là trước kia chịu đựng sỉ nhục. Trong nội tâm bắt đầu vặn vẹo, diện mục dữ tợn.
- Ta muốn giết hắn, nữ nhân này ta cũng sẽ không khiến nàng sống khá giả, ta muốn...
BA~
- Có tin ta hiện tại giết ngươi hay không.
Thanh âm Dương Lỗi lạnh như băng, một bạt tai phiến ở trên mặt hắn.
- Ngươi rõ ràng còn dám đánh ta, Lý tướng quân, ngươi thấy được chưa, hắn còn dám dĩ hạ phạm thượng, cái dân đen này.
Càn Vũ Dũng rít gào nói.
Đối với Tam hoàng tử này, Lý Thái cũng là rất không quen nhìn, bất quá mình chính là thành vệ quân, là thần tử của Càn Nguyên quốc, mà hắn dù sao cũng là Càn Nguyên quốc Tam hoàng tử.
- Lý tướng quân, chuyện này ngươi đừng lẫn vào, ta sẽ để cho mẫu thân của ta cùng hoàng thất nhắn nhủ.
Lúc này Dương Nguyệt nói ra.
- Dương Nguyệt tiểu thư, cái này...
Lý Thái tự nhiên nhận thức Dương Nguyệt Dương gia Nhị tiểu thư.
- Ta muốn giết hắn, bắt nàng này, Lý Thái, lỗ tai ngươi điếc sao? Ah... Ta là Càn Nguyên quốc Tam điện hạ, ngươi rõ ràng không nghe, ta muốn đi chỗ phụ hoàng tố cáo các ngươi...
Gặp Lý Thái không nghe mình phân phó, Càn Vũ Dũng phát điên rồi.
- Thật là ồn ào.
Dương Lỗi lần nữa chém ra một bạt tai, Càn Vũ Dũng lập tức bị nhấc lên té xuống đất, sau đó Dương Lỗi kéo tay Dương Nguyệt.
- Nhị tỷ, chúng ta đi.
Vốn muốn giết chết cái Tam điện hạ làm cho người chán ghét này, bất quá Lý tướng quân ở đây, mình là không thể nào giết chết hắn, vì vậy không nghĩ quá nhiều, kéo Dương Nguyệt liền đi, miễn cho tiếp tục lưu lại, mình sẽ nổi điên mất.
Nhìn xem Dương Lỗi cùng Dương Nguyệt ly khai, Càn Vũ Dũng đứng dậy một bạt tai hướng phía Lý Thái phiến đi qua, mà Lý Thái với tư cách Vũ Đế cảnh cao thủ, làm sao có thể bị hắn đánh tới, duỗi tay ra liền giữ cổ tay Càn Vũ Dũng, tiếp theo hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi... Ngươi... Lý Thái ngươi thật can đảm, bao che tội phạm không nói, rõ ràng còn dám làm càn như thế!
Càn Vũ Dũng giận không kiềm được.
- Tam điện hạ, nếu như đối với thuộc hạ bất mãn, có thể đi chỗ Hoàng thượng tố cáo ta, hiện tại thứ cho tại hạ không phụng bồi rồi.
Lý Thái quay người, vung tay lên.
- Chúng ta đi.
- Ngươi... Ngươi...
Càn Vũ Dũng ngón tay run rẩy, tức giận đến muốn điên. Hắn không nghĩ tới Lý Thái rõ ràng cũng không đem mình để ở trong mắt, trong lòng tức giận không chỗ vung, ánh mắt càng phát ra âm tàn.
- Các ngươi sẽ phải hối hận, Càn Vũ Dũng ta chắc chắn đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn.
... ...
- Đệ đệ, hiện tại phiền toái, chúng ta đắc tội Tam hoàng tử Càn Vũ Dũng kia, hắn nhất định sẽ tìm chúng ta phiền toái đấy.
Dương Nguyệt có chút lo lắng nói.
- Ta không giết hắn đi đã là nhân từ rồi, rõ ràng dám đùa giỡn Nhị tỷ của ta.
Dương Lỗi không chút nào để ý.
- Nếu hắn còn dám tìm chúng ta phiền toái mà nói, giết là được, một gia hỏa súc sinh cũng không bằng.
Dương Nguyệt nghe vậy trong nội tâm hết sức cao hứng, thập phần điềm mật, ngọt ngào, cái đệ đệ này quan tâm mình như vậy, là vì mình mới động ý sát nhân đấy.
- Ngươi ah, không nên động một chút lại sát nhân, Lý tướng quân kia là Vũ Đế cảnh giới cường giả, hắn không động thủ thì thôi, nếu như động thủ, hai chúng ta cộng lại cũng đi không được mấy chiêu. Còn có Càn Vũ Dũng kia dù sao vẫn là Hoàng tử, nếu như thực giết hắn đi, như vậy sự tình liền phiền toái.
Chương 67 - Xung đột. (2)
Ta đã biết, chẳng qua nếu như hắn thật sự dám đến khiêu khích tìm việc mà nói, ta không ngại thật sự giết hắn đi.
Dương Lỗi nói ra.
Dương Nguyệt nghe vậy thở dài, cái đệ đệ này thật sự thay đổi, trở nên cường đại rồi, cũng trở nên tự tin rồi.
- Nguyệt Nhi tiểu thư, thật là ngươi.
- Dương Thiên Phong, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Dương Nguyệt nhìn xem người tới, khẽ chau mày.
- Đi ra dạo một vòng, không nghĩ tới gặp ngươi, thật sự là duyên phận ah.
Dương Thiên Phong mỉm cười, hắn một mực truy cầu Dương Nguyệt, nếu như có thể cầm xuống Dương Nguyệt mà nói, như vậy tương lai của hắn sẽ càng thêm có tiền đồ, địa vị gia tộc của hắn có thể rất dễ dàng đạt được tăng lên, bởi vì Dương Nguyệt là con gái của Uy Vũ Vương Dương Hữu.
- Ai cùng ngươi hữu duyên.
Dương Nguyệt đối với Dương Thiên Phong này không có chút hảo cảm nào, kéo Dương Lỗi bỏ đi.
Chứng kiến Dương Nguyệt không để ý tới mình, rõ ràng còn kéo tay Dương Lỗi, sắc mặt lập tức cứng đờ:
- Nguyệt Nhi tiểu thư, hắn là ai?
- Ta là ai có liên quan gì tới ngươi.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.
- Tránh ra, chó ngoan không cản đường.
Phốc phốc…
Dương Nguyệt không khỏi bật cười, không nghĩ tới Dương Lỗi sẽ đem Dương Thiên Phong ví von trở thành một con chó, Dương Thiên Phong là Dương gia ngoại trừ Dương Thiên Lôi ra được công nhận là thiên tài, cùng Dương Thiên Lôi hợp xưng là Dương gia một đời hi vọng, là có khả năng nhất ở bên trong Phong Vân tuyển bạt đạt được người thứ nhất.
- Ngươi... thật to gan.
Dương Thiên Phong giận dữ, không nghĩ tới mình rõ ràng bị một tiểu Vũ Sư quát lớn, nhục mạ rồi.
- Đừng tưởng rằng ngươi có Nguyệt Nhi tiểu thư che chở, ta sẽ không dám đối với ngươi như thế nào.
Nói xong một bạt tai phiến đi qua.
Trong mắt Dương Lỗi hiện lên một đạo lãnh mang, một tay vươn ra, lập tức chặn một chiêu này.
Dương Thiên Phong hiện lên một tia kinh ngạc, nói tiếp:
- Rất tốt, không nghĩ tới ta còn nhìn lầm rồi, bất quá ta cho tiểu tử ngươi biết, ngươi tốt nhất là ly khai Nguyệt Nhi tiểu thư, bằng không thì ngươi chết như thế nào cũng không biết.
Dương Nguyệt nhíu mày, nhìn xem Dương Thiên Phong bất mãn hết sức, chuyện của mình lúc nào đến phiên hắn để ý tới, hơn nữa thằng này lại muốn động thủ khi dễ đệ đệ Dương Lỗi của mình, rất là tức giận, vì vậy nói:
- Ngươi đây là đang uy hiếp sao? Ta cùng ai quen biết cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi xem là cái gì?
Dương Thiên Phong nghe vậy trong nội tâm dị thường phẫn nộ, Dương Nguyệt rõ ràng không chút nào nể tình, vì một Tiểu Bạch kiểm mà làm thấp đi mình như thế, trong ánh mắt hiện lên một đạo âm tàn.
- Nguyệt Nhi tiểu thư nói đùa, ta bất quá là không muốn để Nguyệt Nhi tiểu thư bị người lừa mà thôi.
Tuy trong nội tâm Dương Thiên Phong dị thường phẫn nộ, nhưng trên mặt vẫn là treo vẻ mĩm cười, bất quá một tia âm tàn kia lại không có tránh được con mắt của Dương Lỗi.
- Bị lừa thì đã có sao, liên quan gì tới ngươi.
Đối với Dương Thiên Phong, cái gọi là thiên tài này, Dương Nguyệt là càng xem càng chán ghét.
- Tránh ra, chớ cản đường.
- Ngươi... Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi sống khá giả.
Dương Thiên Phong tức giận nói.
Dương Lỗi lạnh lùng cười cười:
- Gia tộc Đại tỷ thí, ta sẽ giết ngươi.
- Khẩu khí thật là lớn, ta chờ.
Dương Thiên Phong hất tay lên, đi nhanh ra.
- Nhị tỷ, thằng này giống như thích ngươi đây này?
Dương Lỗi vừa cười vừa nói.
- Hắn là cái thiên tài, mười chín tuổi Vũ Vương cấp hai ah, chẳng lẽ Nhị tỷ ngươi không suy nghĩ một chút?
- Tốt, tiểu tử ngươi ngứa da phải hay không, rõ ràng dám cầm tỷ tỷ ta nói giỡn rồi.
Dương Nguyệt tức giận nói.
Dương Lỗi cùng Dương Nguyệt hai người cãi nhau, rất nhanh đi tới cửa hàng điêu khắc kia.
- Tại đây tượng điêu khắc gỗ thật nhiều, cả đám đều trông rất sống động, giống như sống lại vậy.
Dương Nguyệt đánh giá tượng điêu khắc gỗ trong tiệm, miệng tán dương.
- Sư phó.
Dương Lỗi đi đến trước mặt Trương Dật cung kính hô.
- Ân, đến rồi.
Trương Dật ở Dương Lỗi vừa tiến đến cũng cảm giác được rồi, để cho hắn giật mình chính là, đồ đệ của mình tu vị rõ ràng liên tục đột phá, vài ngày không thấy sinh sinh đột phá lưỡng giai, làm hắn cảm thấy khiếp sợ.
- Sư phó, đệ đệ, hắn là sư tôn của ngươi?
Dương Nguyệt kinh ngạc nhìn xem Trương Dật nói ra.
Dương Lỗi gật đầu nói:
- Sư phó dạy ta học tập điêu khắc.
- Tiền bối ngươi tốt, ta là Nhị tỷ của Dương Lỗi.
Dương Nguyệt cung kính hành lễ nói.
- Tiểu cô nương rất không tồi.
Trương Dật nhẹ gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra được Dương Nguyệt tư chất phi phàm, căn cốt đạt đến 8 tinh, là một Thủy thuộc tính thiên tài khó được.
- Tiền bối quá khen.
Trương Dật là sư tôn của Dương Lỗi, Dương Nguyệt tự nhiên phải tôn kính, hơn nữa sư tôn của Dương Lỗi thoạt nhìn tu vi cực cao, những tượng điêu khắc gỗ này thoạt nhìn rất sống động, xem lướt qua cũng không có gì, nhưng tinh tế xem lại có Huyền Cơ, từng cái tượng điêu khắc gỗ đều có khí thế của mình, tượng điêu khắc gỗ đẳng cấp càng cao, khí thế càng cường đại, thậm chí có cửu cấp Thánh thú, cái uy áp kia để cho người không thở nổi, dị thường khủng bố, có thể thấy đệ đệ mình bái vị sư phó này tu vi cực cao.
- Dương Lỗi, ngươi mấy ngày nay không có tới, là làm chuyện gì?
- Đệ tử bởi vì tu vi có vấn đề, cho nên mới không tới chỗ lão sư nghe giảng học tập.
Dương Lỗi cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra sự thật.
- Ngoại trừ điêu khắc ra, vấn đề trên việc tu luyện, nếu có cái gì không hiểu, vi sư cũng có thể thay ngươi giải đáp.
Trương Dật đối với đồ đệ này là càng ngày càng hài lòng, không nghĩ tới lần này du lịch sẽ có cơ duyên như vậy, làm cho Trương Dật mừng rỡ dị thường, vốn nhiều năm tìm kiếm, không có tìm được một vị đệ tử thích hợp, hắn đã đối với cái này hết hy vọng, không nghĩ tới cố tình trồng hoa hoa không thắm, vô tình cắm liễu liễu xanh tươi.
- Cảm ơn sư tôn.
Dương Lỗi nghe vậy mừng rỡ trong lòng, lời này kỳ thật là tự nói với mình, không chỉ sẽ dạy mình điêu khắc, ở phương diện võ đạo cũng sẽ bồi dưỡng mình, nói cách khác, mình trên cơ bản đã trở thành đệ tử chính thức của hắn.
- Tiểu cô nương, nếu có cái gì khó hiểu, cũng có thể tới hỏi.
Sau đó Trương Dật lại nhìn về phía Dương Nguyệt nói ra.
Dương Nguyệt nghe vậy đại hỉ, có thể có được một cao thủ tối thiểu nhất là Võ Thánh cấp chỉ điểm, đó là một sự tình thập phần mừng rỡ, vội nói:
- Cảm ơn tiền bối.
Trương Dật cười cười, lại nói:
- Xem ngươi rất ưa thích những tượng điêu khắc gỗ này, nếu như nhìn trúng, ta có thể tặng cho ngươi.
Những tượng điêu khắc gỗ này đối với người có ý chí mà nói, đều là vật báu vô giá, nhưng đối với một ít người đến nói, không đáng một xu, Dương Nguyệt nghe được Trương Dật nói, mừng rỡ trong lòng, nàng tự nhiên tinh tường giá trị những tượng điêu khắc gỗ này, không chỉ là bởi vì những tượng điêu khắc gỗ này điêu khắc rất tốt, mà là vì phía trên tượng điêu khắc gỗ này, ẩn chứa võ đạo ý niệm, những ý niệm này có thể tôi luyện tinh thần lực của mình, để cho mình không ngừng nâng cao.
Chương 68 - Đại tỷ thí bắt đầu. (1)
- Thật sự có thể chứ?
- Đương nhiên, những tượng điêu khắc gỗ này đều là lúc rỗi rãnh làm, cũng không coi vật phẩm quý trọng, huống chi qua ít ngày nữa ta sẽ rời đi, để ở chỗ này cũng lãng phí, không bằng đưa cho người ưa thích bọn nó.
Trương Dật nói ra.
- Sư tôn phải đi, lúc nào?
Dương Lỗi nghe vậy vội hỏi.
Trương Dật tự nhiên tinh tường cách nghĩ của Dương Lỗi, nhìn xem hắn nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta lúc rời đi sẽ thông báo cho ngươi.
Càn Nguyên lịch năm 3820, ngày hai mươi mốt tháng sáu.
Dương thị dòng họ, gia tộc thí luyện chính thức bắt đầu.
Hạng thứ nhất, gia tộc khảo thí, phàm là qua tuổi 16 đều phải tiến hành khảo thí, nếu như có không tiến vào Võ giả, sắp bị đuổi ra gia tộc, tiến hành tự lực cánh sinh, gia tộc không dưỡng phế vật, đây là tộc quy của Dương gia mấy ngàn năm qua.
Mà Dương Lỗi với tư cách Uy Vũ Vương phủ Dương Tam Thiếu, trong tộc nổi danh phế vật, mười lăm tuổi cả Luyện Khí nhất giai cũng không có tiến vào, lúc này thật nhiều người chờ mong vị phế vật này, là như thế nào bị đuổi ra gia tộc, như thế nào bị đuổi ra Uy Vũ Vương phủ.
- Lần này gia tộc Đại tỷ thí, Uy Vũ Vương Dương Hữu rõ ràng bế quan không tới.
Một người nói.
- Đương nhiên sẽ không tới, nếu như ngươi có một nhi tử ngay cả Luyện Khí nhất giai cũng không đạt được như vậy, ngươi sẽ đến mất mặt sao?
Tên còn lại nói.
- Cũng thế, nếu như ta có một nhi tử như vậy, đã sớm đánh chết, như thế nào sẽ lưu lại mất mặt xấu hổ.
Người nọ nhẹ gật đầu.
Dương Nguyệt nghe xong sắc mặt tái nhợt, muốn đi cho bọn hắn điểm nhan sắc nhìn xem, lại bị Dương Lỗi giữ chặt.
- Xem phế vật đến rồi, không sai ah, ngươi không phải nói hắn không có đột phá Luyện Khí nhất giai sao? Người ta là Luyện Khí nhất giai thật sự ah.
Dương Lỗi đem Liễm Tức Giới Chỉ điều đến Luyện Khí nhất giai, chỉ cần tu vi không có đạt tới Võ Thánh Đại viên mãn, như vậy sẽ nhìn không thấu tu vi chính thức của Dương Lỗi.
- Thật đúng là đạt đến Luyện Khí nhất giai, chẳng lẽ cây vạn tuế ra hoa rồi hả?
- Ha ha, rất có thể a, nói không chừng người ta cố ý che dấu tu vi đây này?
Lúc này khảo thí muốn bắt đầu, người khảo thí là Dương Chấn, tu vi Vũ Đế Đại viên mãn.
Quét mắt nhìn bốn phía, Dương Chấn nói:
- Yên tĩnh, hiện tại gia tộc khảo thí bắt đầu, phàm là người niên kỷ đã đủ mười sáu tuổi đều phải khảo thí, người khảo thí không hợp cách sẽ bị đuổi ra gia tộc, tự lực cánh sinh.
- Cái thứ nhất, Dương Thiên Lệ, niên kỷ mười sáu tuổi.
Một lục y nữ tử nghe vậy, nhẹ nhàng đi tới, một quyền kích ở trên đá khảo thí, lưu lại một dấu quyền nhẹ nhàng.
- Võ giả cửu giai, hợp cách.
- Thứ hai, Dương Thiên Sơn, niên kỷ mười sáu tuổi.
Dương Thiên Sơn là một thiếu niên thanh tú, đi đến phía trước, cũng là một quyền.
- Dương Thiên Sơn, Võ giả bát giai, hợp cách.
- Dương Thiên Vũ, niên kỷ 16, Võ giả cấp hai, hợp cách.
. . .
- Dương Thiên Thành, niên kỷ 16, Võ giả nhất giai, hợp cách.
- Kế tiếp, Dương Lỗi, niên kỷ 16.
Thời điểm đọc đến Dương Lỗi, Dương Chấn ngẩng đầu lên, hơi có chút lo lắng, dù sao Dương Lỗi là nổi danh phế vật, nếu như không đạt được tiêu chuẩn, sẽ bị đuổi ra gia tộc, đây chính là một trừng phạt phi thường tàn khốc, tuổi còn trẻ bị đuổi ra khỏi gia tộc, trên cơ bản khó có năng lực sinh tồn.
Nhìn xem Dương Lỗi đi lên trước đài, hạ diện lập tức âm thanh thổn thức một mảnh, Dương Lỗi này danh khí quá lớn, con thứ ba của một đời thiên tài Uy Vũ Vương Dương Hữu, hôm nay mọi người đều biết là phế vật.
- Dương Lỗi cố gắng lên, đệ đệ cố gắng lên.
Dương Nguyệt ở một bên hô.
Mà mọi người khác nghe được tiếng la của Dương Nguyệt, đều mang theo khinh thường, một cái là Dương Thiên Phong, phát hiện ngày ấy gặp được người lại là Dương Lỗi, Dương Nguyệt đệ đệ, Uy Vũ Vương phủ phế vật Tam Thiếu gia, cũng ăn hết kinh hãi.
Dương Lỗi hít sâu một hơi, mình đã muốn ở bên trong gia tộc Đại tỷ thí giương tài năng trẻ, như vậy bạo lộ thực lực là tất nhiên, ở chỗ này cũng không có tất yếu ẩn dấu thực lực rồi.
- Phế vật là phế vật, cho dù lại chuẩn bị cũng vẫn là phế vật.
- Đoán chừng một quyền đánh đi ra ngoài sẽ đem tay làm gãy rồi.
- Mất mặt xấu hổ, nếu ta mà nói, sẽ không tới tham gia khảo nghiệm.
Đối với những lời này, Dương Lỗi không chút nào để ý, bản thân mình đã đạt đến Vũ Sư thất giai, làm gì quan tâm.
Vận khí, đột nhiên ra tay, cương mãnh, cuồng bạo, bốn phía khí kình nhấc lên.
Phanh.
Một quyền trùng trùng điệp điệp đánh vào trên khảo thí đá.
Toàn trường lập tức im ắng.
- Làm sao có thể, điều này sao có thể, hắn làm sao có thể không phải phế vật.
Cả đám đều không tin sự thật trước mắt.
- Dương Lỗi, niên kỷ 16, Vũ Sư thất giai, hợp cách.
Dương Chấn cũng kinh ngạc không thôi, không có nghĩ đến cái này từng đã là phế vật rõ ràng lợi hại như vậy, mới mười sáu tuổi đã đạt đến Vũ Sư thất giai, đây tuyệt đối là thiên tài bên trong thiên tài.
- Làm sao có thể, điều đó không có khả năng, hắn ăn gian, nhất định là ăn gian rồi.
Cả đám đều không tin lỗ tai của mình, điên cuồng hô.
- Câm miệng, chẳng lẽ các ngươi coi ta là mù lòa sao?
Dương Chấn hét lớn một tiếng nói.
Tràng diện lập tức an tĩnh.
Dương Thiên Phong cũng giật mình không thôi, không nghĩ tới Dương Lỗi này rõ ràng đạt đến Vũ Sư thất giai, hắn mới mười sáu tuổi ah, mình thời điểm mười sáu tuổi cũng chưa đạt tới Võ giả thất giai, hơn nữa quan trọng là ... mình căn bản nhìn không thấu tu vị đối phương. Chẳng lẽ hắn còn có che dấu? Bằng không thì hắn làm sao dám khiêu khích mình, phải biết ở bên trong gia tộc Đại tỷ thí, coi như là phế bỏ đối phương, cũng có thể nói là ngoài ý muốn đấy.
- Kế tiếp. . .
Đối với Dương Lỗi biểu hiện rất nhiều người đều là giật mình không thôi, không nghĩ tới Uy Vũ Vương hai nam một nữ. Thiên tư cao nhất là đứa con thứ ba vẫn bị gọi phế vật, tuổi còn trẻ thì đến được Vũ Sư thất giai, tiền đồ bất khả hạn lượng, là thiên tài rất có thể trở thành Uy Vũ Vương thứ hai.
Mà bọn người Dương Thiên, Dương Nguyệt là rõ ràng nhất, ở nửa năm trước Dương Lỗi còn bất quá là một phế vật ngay cả Luyện Khí kỳ cũng không có tiến vào mà thôi, hôm nay nửa năm sau, hắn liền không ngừng đột phá, đạt đến Vũ Sư thất giai, lại nói tiếp so với Uy Vũ Vương Dương Hữu còn muốn khủng bố, nếu như tiếp tục như vậy phát triển xuống dưới mà nói, cái kia sẽ là tồn tại khủng bố hạng gì.
Hiện tại Dương Thiên đã hối hận, hối hận mình như thế nào ngu như vậy, như thế nào một mực tìm hắn phiền toái, mình dầu gì cũng là đại ca của hắn, nếu như mình đối với hắn tốt một chút mà nói, như vậy mình nhất định sẽ đạt được chiếu cố của hắn, hiện tại hắn không báo phục mình chính là chuyện tốt rồi. Nghĩ tới đây, Dương Thiên làm một cái quyết định, cái kia chính là bế quan tu luyện, không đạt tới Vũ Vương cảnh giới thề không xuất quan.
- Đệ đệ, ngươi vậy mới tốt chứ.
Dương Lỗi trổ tài, Dương Nguyệt cao hứng giơ ngón tay cái lên.
Chương 69 - Đại tỷ thí bắt đầu. (2)
- Tỷ, ngày mai là gia tộc Đại tỷ thí rồi, ngươi có lòng tin hay không?
Dương Lỗi cười nói.
- Tỷ của ngươi là ai, làm sao có thể không có lòng tin chứ? Ngươi cho ta nhiều phù triện, còn có nhiều đan dược như vậy, nếu ta giết không tiến Top 3 mà nói, cái kia làm sao có thể.
Dương Nguyệt nói.
- Có lòng tin vậy là tốt rồi.
Dương Lỗi cười cười nói.
- Bất quá cho dù bọn hắn có phù triện, cũng không cần lo lắng, nếu như ta trước gặp được Dương Thiên Lôi cùng Dương Thiên Phong mà nói, sẽ đánh bọn chúng thành tàn phế, như vậy Nhị tỷ ngươi sẽ không có gặp nguy hiểm rồi.
- Huênh hoang, đến lúc đó gặp được bọn hắn, ngươi cũng phải cẩn thận, hai người bọn họ cũng không phải vật gì tốt.
Dương Nguyệt nhắc nhở.
Dương Lỗi đối với cái này không chút nào để ý, lấy ra một quả Thiên Lôi phù kia:
- Nhị tỷ, cái Thiên Lôi phù này cho ngươi.
- Nhất Tinh linh phù, cái này. . . Đây mới thực là linh phù, đệ đệ, ngươi có thể chế tạo ra linh phù rồi hả?
Dương Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn đệ đệ mình, nếu như có thể chế tạo ra linh phù mà nói, vậy thì quá biến thái rồi, mới mười sáu tuổi ah.
Dương Lỗi lắc đầu nói:
- Đây không phải ta chế tác, là trong lúc vô tình lấy được, chỉ một quả này, ngươi trước thu lấy, cái linh phù này uy lực cực lớn, có thể đối với Vũ Hoàng sơ kỳ hoặc là dưới Vũ Hoàng tạo thành lực sát thương cực lớn, nếu như ngươi thực chống lại bọn hắn, nếu đánh không lại, vậy thì tế ra Thiên Lôi phù này.
- Chỉ có một quả?
- Chỉ có một quả.
- Ta đây không lấy rồi.
Dương Nguyệt đem Thiên Lôi Phù thả lại trong tay Dương Lỗi.
- Vì cái gì?
Dương Lỗi hỏi.
- Bởi vì đệ đệ ngươi so với ta càng cần nó nữa, ta dùng mà nói, như vậy đệ đệ ngươi sẽ không có.
Dương Nguyệt nói ra.
Dương Lỗi nghe vậy cười cười:
- Nhị tỷ, ngươi cầm a, ta có tính toán của mình, chẳng lẽ ngươi quên, ta là một chiêu đập chết Vũ Hoàng.
Lúc này Dương Nguyệt mới nhớ tới, ngày ấy thời điểm dạo phố gặp được Tam hoàng tử Càn Vũ Dũng, Dương Lỗi đích thật là một chiêu đem Vũ Hoàng lục giai Hỏa Vân giết chết.
- Vậy được rồi, cái Thiên Lôi phù này ta thu.
Dương Nguyệt miễn cưỡng thu miếng Thiên Lôi phù kia.
Gia tộc Đại tỷ thí trước top 3 ban thưởng phong phú, bất quá đại đa số mọi người là không có tư cách, bởi vì ở trong đó có hai cái thiên tư kỳ cao, là Dương Thiên Lôi cùng Dương Thiên Phong, hai người này đều đã đạt đến Vũ Vương cảnh giới, bất quá gia tộc Đại tỷ thí này cũng là một cơ hội bày ra thực lực của mình, biểu hiện càng tốt lại càng có khả năng bị gia tộc Trưởng lão nhìn trúng, một khi bị gia tộc Trưởng lão nhìn trúng, thu làm đệ tử mà nói, như vậy liền có thể một bước lên trời, cho nên người tham dự gia tộc Đại tỷ thí cả đám đều dồn hết sức lực.
. . .
Càn Nguyên lịch năm 3820, ngày hai mươi hai tháng sáu.
Càn Nguyên quốc Dương gia, gia tộc thí luyện hạng thứ hai, gia tộc Đại tỷ thí.
Tham gia thí luyện tổng cộng ba trăm năm mươi hai người, trong đó dòng chính đệ tử 158 người, chi thứ đệ tử một trăm chín mươi bốn người.
Vòng thứ nhất, đấu vòng loại.
Tổng cộng mười cái lôi đài.
Lôi đài số một, trận chiến đầu tiên, Dương Thiên Tinh đối chiến Dương Nguyên Vũ.
Dương Thiên Tinh Vũ Sư nhất giai, Dương Nguyên Vũ Võ giả Đại viên mãn.
- Xin chỉ giáo.
Dương Nguyên Vũ với tư cách chi thứ đệ tử, tư chất cũng coi như xuất chúng, năm nay 17 tuổi, võ giả Đại viên mãn, nhưng thực lực không thể khinh thường, căn cơ hùng hậu, đủ so sánh với Vũ Sư nhất giai.
- Ngươi nhận thua đi.
Dương Thiên Tinh cực kỳ tự tin, bảo kiếm nơi tay, ngữ khí khinh miệt.
Dương Nguyên Vũ nghe vậy nhướng mày, tay cầm trường thương.
- Thứ cho khó tòng mệnh.
- Tốt, ngươi đã không tự biết, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Nói xong trường kiếm vung lên, liền hướng Dương Nguyên Vũ công qua.
- Thiên Tinh kiếm pháp, Phồn Tinh Điểm Điểm.
Mà Dương Nguyên Vũ lại ra ngoài ý định, từng chiêu từng thức cực kỳ đơn giản, nhưng lại hoàn toàn phá giải Dương Thiên Tinh Thiên Tinh kiếm pháp, làm Dương Thiên Tinh thập phần căm tức. Thiên Tinh kiếm pháp mình cho là kiêu ngạo rõ ràng bị người dùng chiêu thức đơn giản nhất phá giải, như thế nào không phẫn nộ, con mắt đỏ thẫm nhìn xem Dương Nguyên Vũ nói:
- Tốt. . . Tốt, ngươi thành công chọc giận ta rồi.
Hắn ăn vào một viên đan dược.
- Hồi Khí Đan, lại là Hồi Khí Đan?
Dưới đài tự nhiên có người nhận thức.
Thấy Dương Thiên Tinh ăn vào đan dược, nội lực tiêu hao hết toàn bộ khôi phục, sắc mặt Dương Nguyên Vũ ngưng trọng.
- Bàn Long Thương Pháp, Bàn Long ra Hải.
- Thiên Tinh kiếm pháp, Nhất kiếm hóa tinh.
Phanh, phanh, phanh.
Dương Nguyên Vũ rút lui ba bước, phun ra một búng máu, dù sao trước kia tiêu hao khá nhiều, mà Dương Thiên Tinh bởi vì có Hồi Khí Đan bổ sung, cho nên Dương Nguyên Vũ rơi xuống hạ phong.
Dương Thiên Tinh sẽ không như vậy bỏ qua, mà là thừa thắng xông lên.
- Thiên Tinh kiếm pháp, Phồn Tinh Điểm Điểm.
Trường kiếm trong tay hóa thành bầu trời đầy sao, hướng phía Dương Nguyên Vũ công qua.
- Bàn Long Thương Pháp, Bàn Long vẫy đuôi.
Sau một kích, Dương Nguyên Vũ bị đánh ra lôi đài.
- Dương Thiên Tinh chiến thắng.
Dương Lỗi nâng Dương Nguyên Vũ dậy, cho hắn một quả Bổ Khí Đan.
- Ăn vào a, hảo hảo khôi phục, ta xem trọng ngươi. Có thể đột phá cảnh giới Võ giả, tiến vào Vũ Sư rồi, đừng quá mức thất vọng.
Dương Lỗi vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.
- Tam Thiếu.
Dương Nguyên Vũ cảm kích nhìn Dương Lỗi, trong lòng của hắn tinh tường mình vừa mới ăn vào viên đan dược kia, khẳng định bất phàm, bởi vì dược lực rất nhanh tán đến toàn thân, không ngừng chữa trị lấy thân thể bị thương.
- Không cần khách khí, gọi ta Dương Lỗi là được.
Dương Lỗi cười cười nói.
- Tam Thiếu, cám ơn ngươi, phân ân tình này Dương Nguyên Vũ ta về sau lại báo.
Nói xong quay người ly khai, không chút nào dây dưa dài dòng.
. . .
Lôi đài số 3.
Dương Thiên Lôi đối chiến Dương Chấn Vũ.
Một chiêu, chỉ ra một chiêu, Dương Thiên Lôi rất nhanh đánh bại đối thủ Võ giả cửu giai.
Lôi đài Số 5.
Dương Nguyệt đối chiến Dương Khánh.
Dương Nguyệt Vũ Sư ngũ giai, đối thủ Võ giả bát giai mà thôi, tự nhiên nhẹ nhõm chiến thắng.
Lôi đài số 2.
Dương Lỗi Vũ Sư thất giai đối chiến Vũ Sư nhất giai Dương Liễu.
- Xin chỉ giáo.
- Mời.
Dương Liễu biết thực lực của mình chênh lệch rất lớn, không có hi vọng quá lớn, chỉ là hy vọng có thể biểu hiện ra thực lực chân chính của bản thân là đủ.
Mà Dương Lỗi cũng không nóng nảy, áp chế tu vi của mình, cùng Dương Liễu đánh cho khó phân thắng bại, dị thường đặc sắc, cuối cùng Dương Liễu sử xuất một chiêu mạnh nhất, sau khi đánh xong liền nhận thua.
Năm ngày sau, thập cường tranh đoạt chiến.
Trận chiến đầu tiên, Dương Lỗi đối chiến Dương Thiên Tinh.
- Ngươi nhận thua đi, nhận thua mà nói, có lẽ có thể bảo trụ một mạng.
Dương Lỗi híp mắt nói.
- Muốn giết ta, cái kia phải xem ngươi có bổn sự kia hay không rồi.
Nói xong Dương Thiên Tinh xuất ra một khỏa dược hoàn màu đỏ, nuốt xuống.
Chương 70 - Tấn cấp thập cường. (1)
- Vốn ta là chuẩn bị cuối cùng sử dụng đấy, không nghĩ tới rõ ràng ở thời điểm này lại gặp ngươi.
- Cuồng Bạo đan, lại là Địa giai Cuồng Bạo đan, phách lực thật lớn, rõ ràng ngay cả cả Cuồng Bạo đan cũng có thể có, bất quá như vậy thì như thế nào, cho dù ngươi phục dụng Cuồng Bạo đan y nguyên không phải đối thủ của ta, thực lực của ta không phải ngươi có thể tưởng tượng.
Thời điểm Dương Thiên Tinh lấy ra đan dược, hắn cũng đã giám định, kết quả xem xét để cho Dương Lỗi giật mình không thôi.
Cuồng Bạo đan:
Địa giai Tam phẩm đan dược, saukhi phục dụng, có thể để cho thực lực người dung nhanh chóng tăng lên bốn mươi lần. Mà di chứng chính là dược lực qua đi, một ngày suy yếu vô cùng, công lực hoàn toàn biến mất.
- Ngươi chết, hẳn phải chết.
Con mắt Dương Thiên Tinh trở nên đỏ thẫm, thực lực nguyên vốn là Vũ Sư nhất giai, bởi vì phục dụng Cuồng Bạo đan, thực lực tăng vọt bốn mươi lần, tuyệt đối đạt đến Vũ Vương cảnh giới.
- Hẳn phải chết, ha ha, chỉ bằng ngươi, quá ngây thơ rồi, cắn dược mà thôi.
Dương Lỗi cười lấy ra một tờ phù triện, tiện tay xé mở,
- Băng Hỏa phù, đi cho ta.
Một cổ năng lượng cuồng bạo phóng lên trời, một băng một hỏa lập tức hướng phía Dương Thiên Tinh xông qua, không chút nào cho hắn cơ hội phản ứng.
- Đáng chết, lại là phù triện.
Dương Thiên Tinh không khỏi mắng.
- Thiên Tinh kiếm pháp, Lưu Tinh đoạt mệnh.
Bành, bành, bành.
Sau từng đợt nổ mạnh, con mắt Dương Thiên Tinh đỏ thẫm nhìn qua Dương Lỗi, hắn lúc này lộ ra chật vật không thôi.
- Ta muốn giết ngươi, chết tiệt.
- Giết ta, ha ha, ngươi có năng lực kia sao?
Dương Lỗi lần nữa lấy ra một tấm Băng Hỏa phù, cười tủm tỉm nhìn xem Dương Thiên Tinh.
- Ngươi cắn dược ah, lại cắn dược ah, ta còn có, tư vị không tệ a, lại đến một tấm.
Oanh, oanh, oanh.
Lại tế ra một tấm Băng Hỏa phù, tiếng nổ mạnh không ngừng.
Người ở dưới đài xem, cả đám đều trợn tròn mắt, đây là cái phù triện gì, uy lực to lớn như thế, khẳng định không đơn giản, giá cả không thấp.
- Ah ah ah, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.
Lúc này Dương Thiên Tinh cùng với tên ăn mày không sai biệt lắm, điên cuồng gầm thét, đáng tiếc chỉ có thể bị đánh, căn bản là ngay cả quần áo của Dương Lỗi cũng không có đụng phải.
- Ơ, kháng đả kích lực, còn coi như không tệ nha, lại đến ah, ta còn có.
Dương Lỗi lấy ra một đống Băng Hỏa phù, ước chừng có bốn năm tấm, mọi người thấy mà một hồi run rẩy, thằng này đem phù triện làm thành cái gì vậy, cái này đều là tiền ah, cũng không biết thằng này tại sao có thể có nhiều cao cấp phù triện như vậy.
Dương Thiên Lôi cùng Dương Thiên Phong đều cảm thấy thập phần khó giải quyết, thằng này, nếu như ngay từ đầu lấy ra nhiều phù triện như vậy, như vậy mình cũng gánh không được ah.
- Đáng chết, đáng chết, ngươi như thế nào có nhiều phù triện như vậy, làm sao có thể, là giả dối, nhất định là giả dối, hắc hắc, giả dối, xem ta như thế nào thu thập ngươi.
Dương Thiên Tinh diện mục dữ tợn nhìn xem Dương Lỗi.
- Thiên Tinh kiếm pháp, Phồn Tinh Điểm Điểm.
- Đi, Băng Hỏa phù, Băng Hỏa lưỡng trọng thiên ah, xem ra ngươi còn không có thoải mái đủ, lại tới một lần ah, lần này thêm lượng, cho ngươi hai tấm, ha ha. . . Ha ha. . .
Dương Lỗi lần nữa bóp nát một tấm phù triện, năng lượng băng cùng hỏa lần nữa phóng ra ngoài.
Lại là một tiếng vang thật lớn, lần này Dương Thiên Tinh bị tạc té xuống đất, trong miệng xịt máu .
Lại để cho Dương Lỗi thập phần kinh ngạc, thằng này rõ ràng còn không chết, bất quá tuyệt đối cũng là bị thương không nhẹ, muốn tiếp tục chiến đấu, trên cơ bản rất không có khả năng rồi.
- Khục khục, ngươi. . . ta. . . Dương Lỗi, có giỏi thì giết ta.
Dương Thiên Tinh chậm rãi bò lên, trong mắt tràn đầy oán hận.
- Vậy sao, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Trường Đao của Dương Lỗi ra khỏi vỏ, Phong Ẩn Đao.
Từng bước một, thanh âm rõ ràng vô cùng, như đạp ở trên trái tim của hắn.
- Dừng tay, Dương Lỗi ngươi dừng tay cho ta.
Lúc này trên đài hội nghị, một trung niên nhân hô, người nọ là phụ thân của Dương Thiên Tinh, Dương Binh.
- Ân.
Dương Lỗi xoay đầu lại.
- Coi chừng, đệ đệ coi chừng.
Dương Nguyệt hô to, thì ra thừa dịp Dương Lỗi quay người một sát na kia, Dương Thiên Tinh đã phát động ra công kích.
Sắc mặt Dương Lỗi tái nhợt.
- Đã chính ngươi muốn chết, cái kia cũng đừng trách ta. Phong Đao Thất Sát Chi Phong Ẩn Sát.
Dương Lỗi quay người lại, Trường Đao trong tay bay bổng vung lên, đầu người rơi xuống đất.
- Đinh, chúc mừng người chơi chém giết Vũ Sư nhất giai Dương Thiên Tinh, điểm kinh nghiệm EXP +7000, khí công giá trị +70, điểm tích lũy giá trị +70.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi vậy mà giết hắn đi, ngươi vậy mà giết con ta.
Dương Binh giận dữ, một chưởng liền vung đi lên.
Nguy hiểm, lui, lui, lui nữa.
Dương Lỗi lập tức lui về phía sau, Dương Binh là cao thủ, cao thủ tuyệt đối, Vũ Đế Đại viên mãn.
Bành. . .
Một chưởng bị chặn lại rồi, Dương Chấn, là Dương Chấn.
- Dương Binh, ngươi làm gì?
Dương Chấn phẫn nộ quát.
- Hắn đã giết Thiên Tinh, hắn đã giết nhi tử Thiên Tinh của ta.
Dương Binh rít gào nói.
- Giết hắn đi, đó là bởi vì hắn đáng chết, phụ tử các ngươi không có một đồ tốt, rõ ràng hùn vốn, một cái làm ta phân tâm, một cái sau lưng ám toán, muốn đưa ta vào chỗ chết, chẳng lẽ ta còn muốn đứng đấy để cho hắn giết sao.
Dương Lỗi cười lạnh nói.
- Đáng chết, ta muốn giết ngươi tên súc sinh này.
Dương Binh lần nữa đánh úp lại.
- Dừng tay cho ta.
Lúc này Dương Vô Địch quát.
- Khốn kiếp, ngươi dừng tay cho ta, đã nghe chưa, động thủ lần nữa, ta liền tiêu diệt ngươi.
Bị Dương Vô Địch rống như vậy, mọi người an tĩnh, Dương Binh cũng không dám lại làm càn, Dương Vô Địch là ai? Nhân vật số hai Dương gia ngoại trừ Dương Hữu ra, lại nói tiếp bối phận vẫn là thúc thúc của Dương Hữu, tu vi thâm bất khả trắc, đạt đến Võ Thánh Đại viên mãn, như thế nào Dương Binh có thể kháng cự.
Dương Binh tuy không động thủ lần nữa, nhưng mà hai mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi, không chút nào che dấu sát ý của mình.
Dương Lỗi không them để ý, thầm nghĩ trong lòng, trừng cái gì trừng, lại trừng mắt cũng trừng không chết người.
- Tốt rồi, ta tuyên bố lần này Dương Lỗi thắng, tấn cấp thập cường, hừ, nếu như ta phát hiện ai dám trả thù mà nói, ta liền phế hắn đi.
Dương Vô Địch liếc nhìn Dương Binh, cái này rất rõ ràng là giữ gìn Dương Lỗi, Dương Vô Địch đối với tiểu tử trước mắt này cảm thấy rất hứng thú, Vũ Sư thất giai, mới mười sáu tuổi, thực lực mạnh mẽ như thế, căn cơ hùng hồn, giá trị khí công tuyệt đối có thể so sánh với Vũ Vương cảnh, thiên tài như vậy, có thể nào mai một, có thể nào để cho Dương Binh giết chết, một khi Dương Lỗi lớn lên, đó chính là Dương gia trợ lực, huống hồ Dương Lỗi này trước kia vẫn là một phế vật, một phế vật hôm nay biến thành thiên tài, đủ để chứng minh hắn có Đại Khí Vận, đại cơ duyên, người như thế nếu như Dương gia không hảo hảo bảo hộ, ngược lại chèn ép mà nói, như vậy Dương gia cũng không đi được bao xa rồi.