• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96 - Thủy Linh tinh quáng mạch. (2)

Dương Lỗi cũng nói không ra lời, không có nghĩ tới nơi đây rõ ràng nhiều Thủy Linh tinh như vậy, lại là một mạch khoáng.

- Không đúng, không đúng, đó là. . .

Dương Lỗi vốn định qua, nhưng mà có một vật, lại để cho hắn ngừng lại. Tinh tế xem xét, không khỏi ngược lại hút miệng khí lạnh.

- Làm sao vậy?

- Linh thú thủ hộ.

Dương Lỗi ngăn cản hai nữ.

Theo cánh tay Dương Lỗi, hai nữ cũng rốt cục thấy được dị thú ở phía trước Thủy Linh tinh quáng mạch trông coi, đó là một hung thú hình thể cực lớn, có con mắt thứ ba, trên trán mọc ra một cái sừng thú trong suốt như thủy tinh, thoạt nhìn giống như Sư như Hổ.

Giám Định Thuật.

Tam Nhãn thủy tinh Độc Giác Thú Vương, cường đại vô cùng, đẳng cấp không rõ, tính nguy hiểm thật lớn, đề nghị tránh lui.

- Đi, chúng ta đi, đi mau, đừng đánh thức nó, bằng không thì chúng ta đều phải chết ở chỗ này.

Dương Lỗi rõ ràng tính nghiêm trọng cảu chuyện này, thằng này dùng cao cấp Giám Định Thuật của mình cũng xem xét không đi ra, có thể thấy được nó khủng bố, mình hôm nay Giám Định Thuật đã đạt đến cao cấp, coi như là Võ Thánh Đại viên mãn cũng có thể xem xét được đi ra, mà Tam Nhãn thủy tinh Độc Giác Thú Vương này lại là đẳng cấp không rõ, có thể thấy được thằng này biến thái.

Thấy vẻ mặt Dương Lỗi như thế, hai nữ cũng biết sự tình nghiêm trọng, cũng không có hỏi nhiều, đi theo Dương Lỗi lui trở về.

Rất nhanh ba người về tới chỗ cũ, hai nữ đều hơi có chút thở dốc, dù sao một đường chạy vội, khoảng cách cũng có chút xa, tiêu hao còn là rất lớn.

- Đó là ma thú gì, thoạt nhìn cũng rất khả ái, nếu như nhỏ một chút mà nói, làm sủng vật rất tốt.

Sau khi bình tĩnh, Dương Nguyệt hỏi.

- Đúng vậy, đầu ma thú kia thoạt nhìn cũng không phải rất lợi hại, tựa hồ còn không có hung mãnh như Thiết Bối Cự Tích trước kia ah.

Dương Thanh Thủy cũng hỏi.

- Các ngươi chứng kiến chính là hiện tượng mặt ngoài, không nhất định ma thú bề ngoài lớn lên hung hãn sẽ đặc biệt lợi hại, mà ma thú lớn lên so sánh đẹp mắt, so sánh ôn hòa sẽ không lợi hại, đây là cách nhìn của nữ hài tử các ngươi, kỳ thật những ma thú cường đại kia, thoạt nhìn bộ dạng đều là cả người lẫn vật vô hại, nhưng cường hãn vô cùng, chém giết chiến đấu mà nói, sẽ cực kỳ khủng bố, tàn nhẫn.

Dương Lỗi lắc đầu nói.

- Mà ma thú này, tuy thoạt nhìn bộ dạng rất ôn hòa, nhưng trên thực tế nó cường đại vô cùng.

- Đầu ma thú này ta biết đến cũng không nhiều, hẳn là gọi Tam Nhãn thủy tinh Độc Giác Thú Vương, tối thiểu nhất là cửu cấp đỉnh phong, thậm chí là thập cấp ma thú, thực lực khủng bố vô cùng, nếu như chúng ta bị nó phát hiện mà nói, hậu quả không thể lường được.

- Cửu cấp đỉnh phong, thậm chí là thập cấp?

Hai nữ không khỏi ngược lại hút miệng khí lạnh, nếu như thằng này nổi giận mà nói, như vậy ba người cũng không đủ nó nhét kẽ răng đấy.

- Cho nên ta mới khẩn trương như vậy.

Dương Lỗi nói.

- Cái kia chúng ta hiện tại đi nhanh đi, bằng không thì tên kia đuổi theo, sẽ rất phiền toái.

Lúc này Dương Thanh Thủy nói ra.

Dương Lỗi nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, Thủy Linh tinh này, đợi về sau chúng ta có thực lực lại đến lấy, dù sao ở chỗ này người khác cũng cầm không đi.

Dương Nguyệt cũng nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý.

...

Ra Minh Thủy Hồ, ba người đều nhẹ nhàng thở ra, dù sao bên trong con ma thú kia thật lợi hại.

Lúc này sắc trời cũng không sớm, mắt thấy muốn trời tối, cho nên ba người chuẩn bị nghỉ ngơi cả đêm, ngày mai hồi trình.

Rống, rống, rống.

Dương Lỗi ngừng lại, nhíu mày nói:

- Tiếng rống này là của ma thú gì, sao khủng bố như thế.

- Không đúng, đây là. . . Đây là tiếng hô của Trường Tí Ma Hầu, cường đại như vậy, chẳng lẽ là. . . Chẳng lẽ là Trường Tí Ma Hầu Hoàng?

Nghĩ tới đây sắc mặt Dương Lỗi đại biến, nếu như Trường Tí Ma Hầu Hoàng mà nói, cái kia liền phiền toái. Mình là diệt đi hậu thế của Trường Tí Ma Hầu Hoàng, nhất định là vì tìm mình, cho nên mới gào thét như thế.

- Làm sao vậy?

Nhìn xem sắc mặt Dương Lỗi đột nhiên trắng bệch, Dương Nguyệt lo lắng hỏi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Nhị tỷ, chúng ta nhất định phải đi, hiện tại không đi, phiền toái sẽ rất lớn.

Dương Lỗi nghiêm túc nói.

- Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cùng tiếng hô kia có quan hệ?

Dương Nguyệt hỏi.

Dương Thanh Thủy ngược lại là nghĩ tới, tiếng hô này chẳng phải cùng tiếng hô của những Trường Tí Ma Hầu ngày đó tương tự sao, bất quá tiếng hô này so với ngày đó càng cường liệt, có thể thấy được đầu Trường Tí Ma Hầu này càng cường đại hơn.

- Đúng vậy, nếu như ta không có đoán sai mà nói, đây là thanh âm của Trường Tí Ma Hầu Hoàng, ta giết nhiều Trường Tí Ma Hầu như vậy đã khiến nó thù hận rồi, nếu như không phải có kết giới mà nói, chỉ sợ nó sớm đã xông vào, bây giờ nghe đến thanh âm, hiển nhiên thằng này đã xông vào, nếu như chúng ta không đi, bị nó đuổi theo thì phiền toái lớn rồi, tên kia thực lực tuyệt đối không phải chúng ta có thể chống lại, đã đạt đến cấp bậc Thánh thú, gặp được, chúng ta tuyệt đối là chỉ còn đường chết.

Dương Lỗi giải thích nói.

Tuy không muốn, nhưng Dương Nguyệt cũng biết chuyện nghiêm trọng.

- Tốt, hiện tại chúng ta nhanh đi, nhanh chạy đi, chỉ cần về tới lối vào thì không cần lo lắng rồi.

- Ân.

Ba người lập tức thu dọn đồ đạc, hướng đường về tiến đến.

Một canh giờ sau, sắc trời đã đen lại, Dương Lỗi lấy ra hai dạng đồ vật, là Dạ Minh Châu mình ở trong động phủ của Điền Thi Vận lấy được, thứ này không có hiệu quả thực tế gì, chỉ có một ít giá trị xem xét, còn có thể dùng để lấy niềm vui của nữ hài tử mà thôi. Nhưng hiện tại ngược lại là chút công dụng rồi.

- Đây là Dạ Minh Châu, cái này. . . Đệ đệ, ngươi tại sao có thể có Dạ Minh Châu?

Dương Nguyệt giật mình nhìn xem hắn, Dạ Minh Châu này tuy Uy Vũ Vương phủ cũng có, nhưng mà gần kề chỉ có mấy khỏa mà thôi, rất trân quý, hôm nay Dương Lỗi một cầm là hai khỏa, làm nàng như thế nào không kinh ngạc.

- Bất kể thế nào đến, chúng ta vẫn là trước chạy đi, các ngươi mỗi người một khỏa, tặng cho các ngươi a.

Dương Lỗi đem hai khỏa Dạ Minh Châu, một người một khỏa bỏ vào trong tay hai nữ.

- Cái này ta không thể nhận, quá quý trọng rồi.

Dương Thanh Thủy cự tuyệt nói.

- Cầm, hiện tại đừng nói nhiều như vậy, chờ chúng ta về tới khu vực an toàn nói sau, cho dù ngươi không nhận, hiện tại cũng phải cầm.

Dương Lỗi nói ra.

- Đúng vậy a, hiện tại trời đã tối rồi, chúng ta muốn chạy đi, cho nên ngươi cầm sẽ dễ dàng một chút.

Dương Nguyệt lôi kéo tay Dương Thanh Thủy nói ra.

- Cái kia. . . Vậy được rồi, chờ đến địa phương an toàn, ta trả lại cho Dương đại ca.

Dương Thanh Thủy nói.

Ba người một đường chạy vội, một mực không có dừng lại, gặp được một ít ma thú cấp thấp cũng không để ý tới, về phần lục cấp ma thú, Dương Lỗi lợi dụng thủ đoạn lôi đình gạt bỏ, không chút nào nương tay, còn gặp được thất cấp ma thú, Dương Lỗi chính mình ngăn chặn, để cho hai nữ đi trước, sau đó đợi thoát khỏi liền đuổi theo mau.
Chương 97 - Tao ngộ Dương Thiên Lôi. (1)

Sáng sớm hôm sau, lúc này ba người mới chậm lại, một đêm bôn ba, đã đi mấy trăm dặm, đi tới biên giới cửa vào phía sau núi Dương gia, đến nơi đây gần không cần lo lắng, nếu như Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia dám đến mà nói, Dương gia Dương Vô Địch các đỉnh phong cao thủ, tất nhiên sẽ cảm nhận được khí tức của nó, cho nên Dương Lỗi cũng không hề lo lắng.

- Rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút, lần này thật sự là mệt chết ta.

Dương Nguyệt không hề có phong phạm thục nữ tùy ý ngồi xuống.

Dương Thanh Thủy cũng đồng dạng không cố được rất nhiều, cả đêm bôn ba, thật sự là mệt mỏi tới cực điểm, không chỉ là hai nữ, ngay cả Dương Lỗi tu luyện Thiết Bố Sam, đạt đến Vũ Vương cảnh cũng chịu không được rồi, chỉ có Tiểu Lang mới lộ ra thập phần tinh thần.

Nghỉ ngơi nửa ngày sau, ba người chuẩn bị tiếp tục lên đường, dù sao hiện tại đã là ngày thứ chín rồi, tiếp qua một ngày là kỳ hạn cuối cùng.

Đi ước chừng chừng mười phút đồng hồ liền gặp một người, người nọ đúng là Dương Thiên Lôi cùng Dương Lỗi từng có quá tiết, lúc này hắn trên mặt dáng tươi cười, có lẽ hẳn là thu hoạch thật lớn, theo Dương Lỗi suy đoán, thằng này đã cùng Dương Thiên Phong bình thường có thể nói là một trong thiên tài xuất sắc nhất Dương gia, cái kia khẳng định cũng có lá bài tẩy của mình, Dương Thiên Phong có ma sủng, như vậy Dương Thiên Lôi như thế nào sẽ không? Cho dù hắn có một bát cấp ma sủng Dương Lỗi cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.

- Ơ, đây không phải Uy Vũ Vương Tam Thiếu cùng Nhị tiểu thư sao?

Chứng kiến ba người Dương Lỗi, Dương Thiên Lôi cũng hơi sững sờ, sau đó vui vẻ đi tới.

- Dương Thiên Lôi, ngươi tránh ra.

Dương Lỗi lạnh lùng quát to một tiếng.

Dương Thiên Lôi y nguyên vui vẻ hoà thuận, nhưng lại không có ý tứ tránh ra chút nào:

- Đừng bất cận nhân tình như vậy a, tốt xấu chúng ta cũng là người một nhà.

- Ai cùng ngươi là người một nhà, ngươi đừng tưởng rằng mình đạt đến Vũ Vương cảnh giới có thể muốn làm gì thì làm rồi.

Đối với Dương Thiên Lôi này, Dương Nguyệt là rất chán ghét, cùng Dương Thiên Long kia một dạng, đều là cặn bã làm cho người ta chán ghét, vô cùng chán ghét nhất là một bộ sắc mặt như vậy. Cho nên đối với Dương Thiên Lôi không có chút sắc mặt tốt nào.

- Dương Nguyệt ngươi đừng cho mặt không biết xấu hổ, hừ, hiện tại đem bọn ngươi đoạt được điểm tích lũy đều giao ra đây cho ta a.

Sắc mặt Dương Thiên Lôi lập tức biến đổi, thay đổi sắc mặt.

- Ngươi vô sỉ.

Dương Nguyệt khí đến sắc mặt đỏ bừng.

- Vô sỉ thì thế nào, lấy ra đi, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.

Dương Thiên Lôi cười nói.

Ởbên trong Dương gia thí luyện như vậy, điểm tích lũy cũng là có thể đoạt, chỉ cần không làm cho tai nạn chết người, các trưởng lão là sẽ không để ý tới, điểm này Dương Thiên Lôi rất rõ ràng, cho nên ở trên đường đi, ngoại trừ ba người Dương Lỗi, Dương Thiên Phong cùng Dương Thiên Long còn có Dương Tú Nhất ra, đều bị hắn đoạt rồi.

Nhưng Dương Lỗi lại cười lạnh một tiếng:

- Ngươi muốn cướp, cái kia cũng phải nhìn ngươi có bổn sự kia hay không.

Dương Thiên Lôi nghe vậy cười ha ha:

- Dương Lỗi, Dương Tam Thiếu, ngươi cái phế vật này, đừng tưởng rằng có mấy cái phù triện thì cho mình là vô địch thiên hạ rồi, nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có nhiều phù triện hơn nữa, ta cũng không sợ.

- Vậy ngươi thử xem.

Dương Lỗi lấy ra vài phù triện, đều là Băng Hỏa phù.

Dương Thiên Lôi lui ra phía sau một bước, vung tay lên, bầu trời xuất hiện một con Huyền Ưng, Dương Lỗi nhướng mày, con Huyền Ưng này so với mình bắn chết kia còn muốn cao hơn một cấp, cái kia chẳng qua là lục cấp, mà Huyền Ưng này hiển nhiên muốn lợi hại rất nhiều, là một thất cấp Huyền Ưng.

- Huyền Ưng, không nghĩ tới ngươi rõ ràng có một Huyền Ưng với tư cách ma sủng, xem ra Dương Vô Hối đối với ngươi rất sủng ái ah.

Nhưng Dương Lỗi lại tuyệt không sợ hãi, một thất cấp Huyền Ưng, mình vẫn có thể ứng phó được, huống chi mình còn có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Bạo Vũ Lê Hoa Châm vừa ra, Huyền Ưng của tiểu tử này, còn không phải dễ như trở bàn tay.

- Lớn mật, ngươi cái phế vật này rõ ràng dám gọi thẳng danh tự ông nội của ta.

Nghe được Dương Lỗi trực tiếp gọi danh tự gia gia của mình, Dương Thiên Lôi lập tức giận dữ.

- Ta muốn phế ngươi.

Chỉ thấy hắn vung tay lên, Huyền Ưng kia liền hướng phía Dương Lỗi công kích xuống, Dương Lỗi nheo con mắt lại.

- Tiểu Lang, cuốn lấy hắn cho ta.

Tiểu Lang bên người rất nhanh đã minh bạch ý tứ của Dương Lỗi, hôm nay thực lực Tiểu Lang đã đạt đến lục cấp đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá, cho nên cuốn lấy Dương Thiên Lôi vẫn là không có chút vấn đề nào đấy.

- Chết cười ta rồi, một lục cấp Ma Lang mà thôi, rõ ràng vọng tưởng cùng Huyền Ưng của ta đấu, quá ngây thơ rồi.

Thấy Dương Lỗi gọi ra một Tiểu Lang, Dương Thiên Lôi không khỏi cuồng tiếu.

- Vậy ngươi nhìn xem.

Dương Lỗi duỗi tay ra, lấy ra Truy Hồn của mình, Trường Cung kéo thành trăng rằm.

- Một Vũ Sư nho nhỏ, cũng muốn bắn trúng Huyền Ưng của ta, chuyện cười.

Dương Thiên Lôi bị Tiểu Lang cuốn lấy, có chút cố hết sức, nhưng ngoài miệng lại tràn đầy chế nhạo.

Mắt thấy Huyền Ưng kia muốn đến trước mắt, Dương Lỗi chợt quát một tiếng:

- Súc sinh nho nhỏ cũng dám đến trước mặt ta làm càn, truy hồn đoạt mệnh, đi cho ta.

Theo Dương Lỗi vừa mới nói xong, tay phải Dương Lỗi vđể xuống, một đạo hắc mang lập tức hướng phía cái con Huyền Ưng kia phi qua, tốc độ cực nhanh để cho người líu lưỡi.

Phốc.

Huyền Ưng kia bị Dương Lỗi bắn thủng cánh, cong vẹo muốn rơi xuống.

- Không, làm sao có thể.

Chứng kiến Huyền Ưng của mình bị thương, Dương Thiên Lôi như thế nào cũng không tin, lấy ra một tờ phù triện, đối với Tiểu Lang để xuống, sau đó hướng phía bên Huyền Ưng kia chạy vội qua.

Nhưng Dương Lỗi há có thể dễ dàng bỏ qua con Huyền Ưng kia như vậy, toàn thân chân khí quán chú, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, lại là một mũi tên bắn ra. Không hề có độ lệch, một mũi tên này bắn trúng chỗ hiểm của Huyền Ưng, con Huyền Ưng kia lập tức ngã rơi xuống.

- Đinh, chúc mừng người chơi đánh chết thất cấp Huyền Ưng, điểm kinh nghiệm EXP +1000000, khí công giá trị +10000, điểm tích lũy giá trị +10000.

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được Huyền Ưng chi khí.

Huyền Ưng chi khí, như thế lại để cho Dương Lỗi sững sờ, Huyền Ưng chi khí, trước kia hắn cũng giết chết qua một Huyền Ưng, bất quá đây chẳng qua là lục cấp Huyền Ưng mà thôi, lại không có xuất hiện Huyền Ưng chi khí gì.

Dương Lỗi còn chưa kịp xem xét Huyền Ưng chi khí kia rốt cuộc là cái gì, chợt nghe đến một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế.

- Huyền Ưng của ta, Huyền Ưng của ta ah.

Dương Lỗi xoay người nhìn lại, thấy Tiểu Lang rõ ràng còn muốn cùng qua, Dương Lỗi liền quát to một tiếng, đem Tiểu Lang hoán trở về.

- Dương Lỗi, ngươi. . . ngươi rõ ràng giết chết Huyền Ưng của ta, ngươi. . . Ta muốn ngươi chết.

Dương Thiên Lôi quay đầu, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy cừu hận trừng mắt nhìn Dương Lỗi, oán hận nói.
Chương 98 - Tao ngộ Dương Thiên Lôi. (2)

- Khẩu khí thật là lớn, ta xem ngươi như thế nào để cho ta chết.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, khí thế cường đại phóng ra ngoài, không chút nào thu liễm lại.

Dương Thiên Lôi lập tức biến sắc:

- Vũ Vương cảnh giới, làm sao có thể, ngươi làm sao có thể tiến vào Vũ Vương cảnh giới, điều đó không có khả năng, không có khả năng.

- Hừ, ngươi là một tôm tép nhãi nhép mà thôi, giết ngươi dễ như trở bàn tay, không muốn chết, ngươi liền đem ngươi thu hoạch được tất cả điểm tích lũy giao ra đây cho ta.

Dương Lỗi lạnh lùng nhìn xem hắn, đối với loại người này, Dương Lỗi vốn muốn cứ như vậy tiêu diệt hắn, nhưng lại cảm nhận được một cỗ khí thế như có như không, cho nên Dương Lỗi cải biến chủ ý.

- Muốn điểm tích lũy của ta, nằm mơ.

Trong mắt Dương Thiên Lôi mang theo hận ý, chính mình lớn nhất cậy vào bị Dương Lỗi giết chết, để cho hắn đối với Dương Lỗi đã hận thấu xương, nhìn xem tới Dương Lỗi chậm rãi đi, trong tay duỗi ra, cầm ra một vật, nhìn xem sắc mặt Dương Lỗi dữ tợn mà nở nụ cười, giống như nổi điên, hướng phía Dương Lỗi ném tới:

- Ngươi chết đi cho ta, ngươi giết Huyền Ưng của ta, ta hôm nay muốn cho ngươi theo nó chôn cùng.

Cái gì đó, bản năng Dương Lỗi cảm thấy thứ này nguy hiểm, lập tức triển khai hai cánh, phi thân lui về phía sau mấy trăm bước.

Ầm ầm, ầm ầm.

Sau đó liền truyền đến tiếng nổ mạnh cực lớn, vị trí Dương Lỗi đứng nhấc lên một đóa mây hình nấm cực lớn.

- Đây là. . . Chẳng lẽ là hạch tạc đạn?

Dương Lỗi giật mình không thôi, nhìn trước mắt bạo tạc nổ tung hình thành hố to, nếu như mình lại chậm hơn một giây đồng hồ, xác định vững chắc sẽ bị nổ thành cặn bã, dù cho mình tránh mau ra sao, đều bị liên lụy, quần áo khắp nơi đều là lỗ nhỏ, trở nên rách mướp, nếu như không phải tu luyện Thiết Bố Sam mà nói, chỉ sợ còn chịu lấy tổn thương.

Uy lực như vậy, lực phá hoại như vậy, để cho Dương Lỗi nghĩ mà sợ không thôi, nếu như mình bị tạc mà nói, tuyệt đối là chỉ còn đường chết, như thế Dương Lỗi hoàn toàn bị chọc giận, rõ ràng thật sự muốn giết chết mình, thằng này không thể lưu, tuyệt đối không thể lưu, dù cho không thể giết hắn đi, cũng muốn phế bỏ hắn.

Thời điểm Dương Lỗi lần nữa hiện ra ở trước mắt Dương Thiên Lôi, hắn không thể tin nhìn xem Dương Lỗi.

- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi như thế nào không chết?

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng.

- Muốn ta chết, ngươi còn không có năng lực kia, hiện tại đến phiên ta rồi, ngươi cái mạng nhỏ này, ta nhận.

- Không. . . Không. . .

Dương Thiên Lôi gặp Dương Lỗi ở Thiên Lôi oanh hạ rõ ràng không việc gì chút nào, trong nội tâm lập tức sợ không thôi, giống như chó nhà có tang cầu xin tha thứ nói.

- Không, ngươi đừng giết ta, không thể giết ta, ta đem ma hạch điểm tích lũy lấy được toàn bộ đều cho ngươi, ngươi không phải muốn sao, ta toàn bộ cho ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta.

Nói xong Dương Thiên Lôi luống cuống tay chân đem tất cả ma hạch đều đổ ra.

- Không giết ngươi, ngươi quá ngây thơ rồi, ta người này, đều đem uy hiếp bóp chết trong trứng nước, ngươi đã đối với ta nổi lên sát ý, còn vọng tưởng nổ chết ta, ta làm sao có thể thả ngươi.

Dương Lỗi không nhúc nhích chút nào, từng bước một đi qua.

Tiếng bước chân kia, tiếng tiếng đạp ở trong nội tâm Dương Thiên Lôi, để cho hắn sợ hãi không thôi, chính hắn tuy cũng là Vũ Vương cảnh giới, nhưng Dương Lỗi trước kia ở dưới Oanh Thiên Lôi của mình, không có chút bị thương nào, cái này đã đánh nát tự tin của hắn, đã mất đi dũng khí đối kháng, không ngừng bò lui về phía sau, không ngừng cầu xin tha thứ.

- Không. . . Không. . . Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta mà nói, ông nội của ta là sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi không thể giết ta.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng:

- Lại để cho ta buông tha ngươi là không thể nào.

Ngay thời điểm Dương Lỗi muốn động thủ, lần nữa cảm nhận được vẻ khí thế như có như không kia, thân thể Dương Lỗi lần nữa ngừng lại, biết rõ người nọ là cảnh cáo chính mình, muốn có chừng có mực.

Dương Lỗi bất đắc dĩ, biết rõ nếu mình cứng rắn muốn giết thằng này mà nói, chỉ sợ cũng sẽ không sống khá giả, bất quá tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, mình không thể giết hắn, thu thập hắn một chút vẫn là có thể đấy.

Dương Lỗi đi qua, lập tức phong bế đan điền của hắn, sau đó một bạt tai phiến ở trên mặt Dương Thiên Lôi, nắm chặt cổ áo của hắn:

- Ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Hừ, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, vừa rồi chẳng qua là dọa dọa ngươi mà thôi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta sẽ cho ngươi biết kết cục đắc tội ta là cái gì.

Nói xong Dương Lỗi đánh nát tứ chi của hắn, sau đó theo tay vung lên, đem hắn ném tới trên một cây đại thụ, cách không bổ ra vài đạo đao khí, đem y phục trên người hắn khiến cho nát bấy. Trong đó một đao cũng cắt đứt trứng của hắn, để cho hắn trở thành một thái giám.

Sau đó Dương Lỗi quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn hắn, thu hồi này nọ, hướng phía hai nữ đi đến.

Làm xong đây hết thảy, Dương Lỗi cảm giác được, cổ khí tức như có như không kia cuối cùng biến mất. Dương Lỗi nhẹ nhàng thở ra, bất quá lần này cùng Dương Thiên Lôi, Dương Vô Hối xem như kết xuống cừu oán rồi.

- Đệ đệ ngươi không sao chớ, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.

Trong tích tắc Dương Nguyệt thấy Dương Thiên Lôi lấy ra Oanh Thiên Lôi kia, tâm đều nhanh muốn nhảy ra ngoài.

Dương Lỗi nói:

- Không có việc gì, chúng ta đi.

- Ngươi không phải là giết hắn đi chứ?

Dương Nguyệt thấy Dương Lỗi hoàn toàn chính xác không có việc gì, lại hỏi, trong nội tâm nàng tinh tường, nếu như đem Dương Thiên Lôi giết mà nói, như vậy Dương Vô Hối nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ nổi giận làm bừa, dù sao Dương Thiên Lôi là niềm kiêu ngạo của hắn, là một Tôn Tử có thể đi vào Vũ Thần cảnh giới.

Dương Lỗi lắc đầu nói:

- Như thế nào sẽ, ta làm sao có thể giết hắn đi, bất quá hắn đời này cũng đừng muốn làm nam nhân.

- Có ý tứ gì?

Dương Nguyệt không rõ ý tứ trong lời nói, không khỏi hỏi.

- Là không làm được nam nhân.

- Ah. . .

Lúc này Dương Nguyệt mới kịp phản ứng.

- Ngươi thật sự đem cái kia của hắn. . .

- Đúng vậy, muốn giết ta, ta không giết hắn đã là rất nhân từ với hắn rồi.

Dương Lỗi lạnh lùng nói.

Dương Nguyệt nghe vậy cười khổ, trong nội tâm nàng tinh tường, chuyện này ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa, đây đối với một nam nhân mà nói đó là so với giết hắn đi còn khó chịu hơn, hơn nữa thù như vậy, không thể bảo là không bất cộng đái thiên ah, cái này nhìn xem phải như thế nào mới có thể giải trừ một đoạn ân oán này rồi, bất quá đáng được ăn mừng chính là tu vị Dương Lỗi đã đột phá, đạt đến Vũ Vương cảnh giới, tu vi như vậy, thiên tư như vậy, tại Dương gia mà nói là điên cuồng đấy, coi như là cha mình Uy Vũ Vương được công nhận có khả năng đột phá Vũ Thần nhất, ở cái tuổi này cũng không có đạt tới Vũ Vương cảnh giới.
Chương 99 - Trường Tí Ma Hầu Hoàng. (1)

NGAO...OOO. . .

Nghe được thanh âm này, sắc mặt Dương Lỗi đại biến.

- Không tốt, Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia rõ ràng đã truy tới.

Như thế nào cũng thật không ngờ, đến nơi này, Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia vẫn đuổi đi theo, xem ra Trường Tí Ma Hầu Hoàng này là muốn liều mạng vì tử tôn của mình báo thù rồi.

- Đi mau, đi mau.

Dương Lỗi không ngừng thúc giục.

- Các ngươi đi trước, nhanh lên, chỉ cần các trưởng lão chạy tới liền không có việc gì rồi.

Ba người chạy như điên, nhưng Trường Tí Ma Hầu Hoàng lại càng ngày càng gần.

Không còn kịp rồi, Dương Lỗi âm thầm kêu khổ, Trường Tí Ma Hầu Hoàng này tốc độ rõ ràng nhanh như vậy, không nghĩ tới ở chỗ này chậm trễ một lát, tên kia liền đuổi theo rồi.

- Nhị tỷ, các ngươi đi trước, ta ở lại kéo dài thời gian, nhanh lên.

Dương Lỗi biết rõ nếu như lại tiếp tục xuống dưới, ba người đều bị đuổi kịp, còn không bằng mình chặn đường một lát.

- Thế nhưng mà. . .

- Không có nhưng nhị gì hết, không có thời gian rồi, Thanh Thủy, ngươi kéo Nhị tỷ ta đi mau, không cần nói nhiều, các ngươi lưu lại sẽ chỉ làm cho ta vướng víu.

Dương Lỗi quát lớn.

- Nguyệt Nhi tỷ, chúng ta đi.

Dương Thanh Thủy cũng biết, hai người mình tu vị quá yếu.

Nhưng Dương Nguyệt lại mạnh mẽ lắc đầu, lấy ra Tiên khí Thủy Tiên các kia nói:

- Không được, ta có Tiên khí, còn có thể hỗ trợ ngăn cản một chút, ngươi đi trước.

Dương Lỗi tinh tường, Tiên khí tuy lợi hại, nhưng hôm nay Dương Nguyệt căn bản không có thực lực thúc dục nó, cường hành sử dụng là không có bất kỳ chỗ tốt, liền lắc đầu cự tuyệt.

- Nhị tỷ, ngươi đi mau, ta có biện pháp, chẳng lẽ ngươi quên ta lúc đầu là như thế nào giết chết Thiết Bối Cự Tích kia sao?

Dương Nguyệt thấy Dương Lỗi như thế, nhẹ gật đầu:

- Ngươi cẩn thận một chút, không nên cùng nó cứng đối cứng, hướng gia tộc chạy là được, đợi các trưởng lão chạy đến liền không có việc gì rồi.

. . .

Vài phút sau, Dương Lỗi đã thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia, Trường Tí Ma Hầu Hoàng này cùng Trường Tí Ma Hầu Vương bất đồng chính là, thân hình hắn càng lớn, trên đầu có một dúm Kim Mao.

Khí thế cường hãn không thôi, để cho Dương Lỗi cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, Thánh thú, đây mới là Thánh thú.

- Là ngươi giết tử tôn của ta?

Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia miệng phun tiếng người nói.

Dương Lỗi một tay cầm lấy Phong Ẩn Đao, một tay cầm Bạo Vũ Lê Hoa Châm, trong nội tâm Dương Lỗi rất rõ ràng, Bạo Vũ Lê Hoa Châm này tuy lợi hại, nhưng căn bản là giết không chết Võ Thánh cấp cường giả, mà Trường Tí Ma Hầu Hoàng này là Võ Thánh hàng thật giá thật.

- Là ta giết ngươi, ngươi muốn như thế nào, đây chính là địa vực của Dương thị nhất tộc, ngươi rõ ràng đơn thương độc mã truy tới, ta xem ngươi là không muốn sống nữa, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ, bằng không thì Dương gia trưởng lão ta vừa đến, ngươi chỉ còn một con đường chết.

- Ngươi giết tử tôn của ta, diệt đi Trường Tí Ma Hầu nhất tộc ta, thù này bất cộng đái thiên, không giết ngươi khó tiêu hận trong lòng ta, cho dù chết, ta cũng muốn trước hết giết ngươi.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng thét dài một tiếng, toàn bộ thân hình cực lớn liền hướng phía Dương Lỗi lao đến, bàn tay giống như quạt hương bồ, khí kình cương mãnh vô cùng.

Dương Lỗi kinh hãi, khí thế như vậy căn bản không phải mình có thể chống lại, nếu như mình có thể có Oanh Thiên Lôi kia mà nói, thật là tốt, hiện tại Dương Lỗi ngược lại là cực kỳ hâm mộ Dương Thiên Lôi sử xuất Oanh Thiên Lôi, cái uy lực kia cực lớn, tuy không thể diệt sát một Võ Thánh, nhưng có thể ngăn cản một chốc, sau đó mình tái sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà nói, liền có thể để cho nó trúng mục tiêu, một khi trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, tuy Võ Thánh khó có thể giết chết, nhưng mà có thể để cho nó trúng độc.

Cho nên Bạo Vũ Lê Hoa Châm cần ở thời điểm mấu chốt sử dụng, bằng không thì căn bản là phá không mở phòng ngự của nó.

- Một kích trí mạng.

- Phong Đao Thất Sát, Tứ Sát Hợp Nhất.

Trường Đao trong tay Dương Lỗi hóa thành một đạo ánh đao thật dài, kích ở trên bàn tay Trường Tí Ma Hầu Hoàng.

Phanh.

Một kích này lực đạo thật lớn, nhưng tu vị chênh lệch quá xa, khó có thể đền bù, mà bàn tay của Trường Tí Ma Hầu Hoàng giống như sắt thép, không thương chút nào, Dương Lỗi cũng bị một cái tát đập bay, xa xa ngã trên mặt đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, nội phủ chấn động nghiêm trọng.

Chậm rãi đứng lên, trong nội tâm Dương Lỗi tràn đầy đắng chát, mình cùng thằng này, thực lực chênh lệch quá xa, mắt thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng xông lại lần nữa, Dương Lỗi lấy ra tấm Lôi Phù kia.

Một tay véo toái, lập tức hóa thành từng đạo Thiên Lôi, kích ở trên đầu Trường Tí Ma Hầu Hoàng. Bất quá tên kia lại không chút nào để ý tới , mặc kệ Thiên Lôi đả kích.

Bàn tay cực lớn kia lần nữa hướng phía Dương Lỗi phiến đi qua.

Hai cánh lên.

Dương Lỗi bay lên.

- Muốn chạy trốn sao? Không dễ dàng như vậy.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng với tư cách Thánh thú cấp cường giả, sớm đã thoát ly lực hút hạn chế, mình có thể ngự không phi hành, tuy không thể bền bỉ, nhưng mà thật sự có thể dừng lại trên không trung.

Bình thường mà nói, Võ Thánh cũng sẽ không ngự không phi hành, dù sao như vậy tiêu hao quá khổng lồ, nhưng Trường Tí Ma Hầu Hoàng này cũng không để ý nhiều như vậy, mục đích của nó chính là muốn giết chết Dương Lỗi, vì giết chết hắn không từ thủ đoạn, liều lĩnh, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm phi hành mang đến tiêu hao.

- Hừ.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, hai cánh nhanh chóng, lập tức lòe ra một khoảng cách, sau đó Trường Cung nơi tay.

- Truy Hồn, đi.

Vèo.

Tỉ lệ chính xác cực cao, một mũi tên hướng con mắt Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia vọt tới.

Chỉ thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng thò tay một trảo.

Mũi tên bị hắn bắt trúng, tùy ý nhắm phía Dương Lỗi vung đi qua.

Trốn.

Dương Lỗi bứt ra né tránh, mũi tên từ bên tai bay qua.

Dương Lỗi kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa bị mũi tên chính mình bắn đi ra đánh trúng.

Lại đến một mũi tên.

Vèo.

Lần này, Trường Tí Ma Hầu Hoàng dứt khoát không hề trốn tránh.

Đinh.

Mũi tên đụng vào hộ thể cương khí của hắn, lập tức rơi xuống dưới.

Dương Lỗi không khỏi hút miệng khí lạnh.

Muốn sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao? Trong nội tâm Dương Lỗi phiền muộn không thôi ah, Bạo Vũ Lê Hoa Châm này hết sức lợi hại, hối đoái một cái cần rất nhiều điểm tích lũy, nhưng Dương Lỗi cũng nguyện ý dự trữ nhiều mấy cái, bất quá để cho Dương Lỗi phiền muộn chính là, Bạo Vũ Lê Hoa Châm một ngày chỉ có thể hối đoái một lần, hơn nữa chỉ có thể có được một cái, nói cách khác, nếu như ngươi đổi một cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm, như vậy không thể hối đoái cái thứ hai, trừ khi ngươi đem cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm này tiêu hao hết.

Mắt thấy sẽ bị đuổi theo, chân khí bản thân mình cũng tiêu hao cực lớn, Dương Lỗi cười khổ không thôi.

Mình lúc này đã là lâm vào tuyệt cảnh rồi, át chủ bài mạnh nhất là Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhưng vấn đề là hiện tại Bạo Vũ Lê Hoa Châm đối với Võ Thánh cấp tác dụng không lớn, phá không được hộ thể cương khí của hắn.
Chương 100 - Trường Tí Ma Hầu Hoàng. (2)

Hôm nay chỉ có liều chết đánh cược một lần, hy vọng Phong Ẩn Đao có thể kích phát ra Nhất Kích Tất Sát, chỉ cần kích phát Nhất Kích Tất Sát, như vậy cho dù Thánh thú thì như thế nào? Nhưng tỷ lệ như vậy thật sự là quá xa vời, tỷ lệ một phần vạn, quá nhỏ.

- Phong Đao Thất Sát, Tứ Sát Hợp Nhất.

- Phá, phá cho ta.

Dương Lỗi gào thét.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng mang trên mặt biểu lộ trêu tức.

- Tiểu côn trùng, lại giãy dụa cũng vô dụng, Bạo Liệt Quyền.

Bành bành bành.

Dương Lỗi lần nữa bị đánh bay, đụng ngã vài cây đại thụ, lúc này mới ngừng lại được. Nếu như không phải tu luyện Thiết Bố Sam Quyển 2 mà nói, lúc này Dương Lỗi sớm bị đánh chết. Bất quá mặc dù như thế, lúc này kinh mạch Dương Lỗi tổn hại, xương sườn đứt gãy, bị thương nghiêm trọng, giá trị khí công trong cơ thể cũng tiêu hao hầu như không còn, đã là nỏ mạnh hết đà.

Chẳng lẽ mình hôm nay phải chết ở chỗ này sao? Không, tuyệt không, trong nội tâm Dương Lỗi quát.

Mắt thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia lần nữa bay tới, duỗi ra nắm đấm cực lớn, hướng phía Dương Lỗi công kích tới, muốn đem đầu Dương Lỗi đạp nát.

- Nghiệt súc, muốn chết!

Ngay khi Dương Lỗi cảm giác tuyệt vọng, liền nghe được một tiếng quát lớn.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia nghe được thanh âm nhưng lại không có chút dấu hiệu nào dừng tay, ngược lại nhanh hơn vài phần.

Dương Vô Địch tức giận không thôi, súc sinh này lại muốn ở trước mắt mình đánh chết Dương Lỗi, đây quả thực là đối với hắn khiêu khích, một cái là Võ Thánh Đại viên mãn, mà Trường Tí Ma Hầu Hoàng chỉ là Võ Thánh tứ giai, làm hắn như thế nào không phẫn nộ.

- Dương gia thương pháp, Thương Long Xuất Hải.

Dương Vô Địch đối với nắm đấm của Trường Tí Ma Hầu Hoàng bắn một phát.

Phanh.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng bị đánh lui, mà Dương Lỗi bị tức kình đánh bay lần nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Đáng chết, ngươi cái súc sinh, thật đáng chết, rõ ràng dám xâm nhập Dương thị nhất tộc ta, đả thương đệ tử Dương gia ta thí luyện, quả thực không thể tha thứ.

Dương Vô Địch nộ quát một tiếng, tiến lên trước một bước, như Súc Địa Thành Thốn, lập tức đi tới trước mặt Trường Tí Ma Hầu Hoàng.

- Dương gia thương pháp, Bạch Xà Thổ Tín.

- Phong Ma Quyền Pháp, Cuồng Ma Chiến Thiên.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng cũng biết Dương Vô Địch lợi hại, cũng tinh tường mình quyết không phải là đối thủ của hắn, nhưng mối thù giết con, mối hận diệt tộc lại không thể không báo.

- Tới tốt.

Dương Vô Địch trường thương khẽ múa, nổi lên đóa đóa thương hoa.

Hai người tranh đấu gay gắt, khí kình tán loạn, bốn phía lập tức bị phá hư không thành bộ dáng.

Bành bành bành.

Liên tục mấy lần giao thủ, Trường Tí Ma Hầu Hoàng nương theo thể chất cường hãn của mình, không sợ Sinh Tử điên cuồng, vậy mà cùng Dương Vô Địch đánh thành ngang tay.

- Tốt, tốt, không tệ, rõ ràng có thể ngăn trở ta mấy chiêu.

Dương Vô Địch xa xa mà nhìn xem Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia, trên mặt mang một tia hưng phấn, mình ở vào Võ Thánh Đại viên mãn cảnh giới, có thể tìm được đối thủ không nhiều lắm, cho dù có, cũng sẽ không Sinh Tử tương bác, hôm nay Trường Tí Ma Hầu Hoàng này vừa vặn cho hắn cơ hội luyện tập.

- Mục tiêu của ta là hắn, ngươi tránh ra.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng biết rõ mình muốn hơn hắn gần như là không thể nào, cho nên mới có một câu này.

- Không có khả năng, ngươi muốn giết chết Dương Lỗi, hừ, hắn là thiên tài của Dương gia ta, là hi vọng của Dương gia ta, há lại cho ngươi làm càn.

Dương Vô Địch biến sắc.

- Giết tử tôn ta, diệt toàn tộc ta, không giết hắn, ta không cam lòng. Cho dù liều cái mạng này, ta cũng muốn giết hắn, ngươi ngăn cản ta, ngươi cũng muốn chết, Phong Ma Quyền Pháp, Phong Ma Giải Thể.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng Triều nộ rống, tròng mắt đỏ thẫm càng phát ra quỷ dị.

Dương Vô Địch thầm nghĩ không tốt, thằng này sinh cơ không ngừng yếu bớt, nhưng khí thế lại đang không ngừng tăng cường, lập tức liền từ Võ Thánh trung kỳ đạt đến Võ Thánh hậu kỳ, nhưng lại đang không ngừng tăng lên, rất nhanh thì đến được Võ Thánh Đại viên mãn, còn đang tiêu thăng.

- Súc sinh mà thôi, diệt toàn tộc ngươi thì như thế nào.

Dương Vô Địch nổi giận, chính mình chưa từng bị người khiêu khích qua.

- Chết, chết, chết.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng thi triển Phong Ma Giải Thể thân hình biến lớn, khiến cho thân hình vốn cũng rất cao lớn trở nên như là một tòa núi nhỏ, bước chân đất rung núi chuyển, cùng hắn so sánh với, Dương Vô Địch giống như là một con kiến, nhỏ yếu vô cùng, chỉ thấy hắn hướng phía trước vài bước, bàn chân cực lớn tới gần Dương Vô Địch, hướng phía Dương Vô Địch một cước đạp xuống dưới.

- Dương gia thương pháp, Phượng Hoàng Điểm Đầu.

Dương Vô Địch phi thân lên, trường thương trong tay huyễn hóa ra một Phượng Hoàng hỏa hồng, rực rỡ vô cùng, sau một tiếng phượng lệ, hướng hai mắt Trường Tí Ma Hầu Hoàng mổ đi.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng nâng lên bàn tay lớn, chặn một kích này.

Bành, bành, bành.

Liên tiếp công kích, đánh vào trên cổ tay Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia.

Bất quá lúc này thân hình Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia gần như cương cân thiết cốt, điểm công kích này căn bản là tổn thương hắn không được.

Dương Lỗi xa xa nhìn xem mà kinh hãi lạnh mình, Trường Tí Ma Hầu Hoàng này quá kinh khủng, ngay cả Dương Vô Địch tu vị đã đạt đến Võ Thánh Đại viên mãn cũng không phải đối thủ, khủng bố, quả thực khủng bố.

- Đại ca, ta đến giúp ngươi.

Lúc này lại tới một người, là Dương gia Dương Vô Ngân.

- Trận pháp, Tứ Tượng trận lên cho ta.

Dương Vô Ngân run tay lên, một bộ kỳ trận lập tức bố trí, đem Trường Tí Ma Hầu Hoàng cao lớn uy mãnh kia vây ở trong trận.

- Đông Phương Thanh Long, trở về vị trí cũ.

- Tây Phương Bạch Hổ, trở về vị trí cũ.

- Nam Phương Chu Tước, trở về vị trí cũ.

- Bắc Phương Huyền Vũ, trở về vị trí cũ.

- Tứ Tượng Phong Ma, phong cho ta.

Trong tay Dương Vô Ngân không ngừng biến hóa lấy các loại ấn pháp, ở trên thoáng hiện lấy Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hư ảnh, uy thế lăng nhiên.

Dương Lỗi nhìn xem không khỏi tinh thần đại chấn, trận pháp chi đạo, Tứ Tượng Phong Ma Trận, rõ ràng đem Trường Tí Ma Hầu Hoàng vô cùng cường hoành kia vây ở trong đó, để cho hắn không cách nào giãy giụa.

NGAO, NGAO, NGAO.

Trường Tí Ma Hầu Hoàng ở bên trong trận pháp điên cuồng vung vẩy lấy nắm đấm, không có kết cấu gì, nhưng lại uy lực mười phần, lực đạo quá mãnh liệt, mọi nơi Không Gian không ngừng chấn động. Dương Vô Ngân bố trí xuống bốn cây trận kỳ, không ngừng lắc lư.

Bành, bành, bành.

PHỐC.

Lúc này Dương Vô Ngân phun ra một búng máu, trong nội tâm khẩn trương:

- Không xong, đại ca, thằng này quá cường hãn, ta chịu không được rồi.

Dương Vô Ngân không có nghĩ tới tên này rõ ràng lợi hại như vậy, coi như là Võ Thánh Đại viên mãn cũng không có khả năng lợi hại như thế, không có thể làm cho mình ở trong thời gian ngắn như vậy bị thương, trận pháp phá vỡ quá nhanh, như vậy hiện tại giải thích duy nhất là tu vị thằng này cực kỳ khủng bố, đã vượt qua cấp độ Võ Thánh.

- Ngũ đệ, ngươi thả ta đi vào, ta đi thu thập hắn.

Dương Vô Địch sắc mặt ngưng trọng, trường thương nhảy lên, nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK