Trận mưa mà Minh Bảo Thanh dự đoán bắt đầu rơi từ canh ba, rơi đến tận sáng vẫn chưa dứt, Minh Bảo Cẩm mơ mơ màng màng ngồi dậy, tưởng trời vẫn còn tối, lại ngã đầu ngủ tiếp, nhưng chỉ một lát sau nàng bỗng phát hiện Minh Bảo Thanh không có ở đó, bèn xuống giường đi ra ngoài xem, phát hiện Lam Phán Hiểu cũng không nằm nghỉ trên trường kỷ ở sảnh nữa.
Vì đặt nến ở sảnh có thể tỏa sáng sang hai bên, Lam Phán Hiểu còn có thể thêu thêm được vài mũi kim, cho nên bà ấy ngủ một mình ở sảnh, nhường Minh Bảo Thanh và Minh Bảo Cẩm ngủ trong phòng.
Đẩy cửa phòng ra, tiếng mưa ào ào ập đến, Lam Phán Hiểu và Minh Bảo Thanh đang làm việc dưới mái hiên, người thêu khăn tay, người đục mộng, tranh thủ chút ánh sáng le lói từ kẽ mây trong màn mưa.
Lũ gà con được thả vào trong nhà chính, đang thò đầu thò cổ mổ đám cỏ dại mới mọc lên từ kẽ đá, thỉnh thoảng có một giọt mưa rơi xuống đầu, làm chúng giật nảy mình.
Bên cạnh bàn vuông, tất cả ghế đều trống không, Minh Bảo Cẩm lại cầm một nắm cơm nắm rau chen chúc giữa Lam Phán Hiểu và Minh Bảo Thanh.
Cơm nắm rau là do Lam Phán Hiểu dậy sớm hấp, rau dền và đậu đũa đều được băm nhỏ, bọc bên ngoài một lớp bột mì thô mỏng.
Đậu đũa là do tự trồng, rau dền lại là mọc dại ven tường, nhổ mấy lần rồi, càng nhổ càng sum suê.
Minh Bảo Cẩm càng nhai cơm nắm rau càng thấy ngon, hỏi: “Mẹ có băm cả tôm tép con mà hôm qua con vớt được vào không?”
“Cái miệng nhỏ của con sao mà lanh thế?” Lam Phán Hiểu cười nói.
Lũ gà con vây quanh dưới cằm Minh Bảo Cẩm, chờ nàng há miệng làm rơi thức ăn xuống, nhưng tiếc là, miệng nàng không hề hở, một hạt rau cũng không rơi xuống đất.
Chúng vẫn bám riết lấy Minh Bảo Cẩm, mãi đến khi nàng chạy vào trong mưa mới chịu bỏ cuộc.
Giàn dưa leo uốn lượn bò khắp giàn, run rẩy dưới những hạt mưa, Minh Bảo Cẩm đội nón lá đi đếm dưa leo con, mỗi sáng sớm đều phải đếm một lần mới yên tâm.
Mưa dần tạnh, mặt trời cũng nhanh chóng lộ diện, hơi nước còn sót lại tan biến nhanh chóng, không biết là con gà con nào dũng cảm nhất thử một lần, rồi liền vui vẻ dẫn cả đàn nhảy vào ruộng tìm thức ăn.
Minh Bảo Cẩm cũng là một thành viên trong đàn gà con đó, nàng phải cùng Du Phi đi hái hoa hòe.
Ngoài cỏ lam, xưởng nhuộm nhà họ Đào còn thu mua hoa hòe, nụ hoa chưa nở có thể nhuộm ra màu xanh non, nếu là hoa đã nở, có thể ép ra màu xanh vàng.
“Mưa mới tạnh, trên núi trơn trượt, sao hái được?” Lam Phán Hiểu hỏi: “Hơn nữa hoa hòe đều ướt sũng, sẽ nặng cân, nếu nhà họ Đào không chịu nhận thì làm sao?”
“Chim Sẻ Nhỏ nói, mưa xuống hoa hòe sẽ không còn kiến nữa, trời nắng thì chùm hoa nào cũng đầy kiến, phủi mãi không hết. Vì trời mưa đường khó đi, chùm hoa hòe cũng sạch hơn so với trời nắng, cho nên nhà họ vẫn trả giá như cũ.” Minh Bảo Cẩm đi cùng Du Phi, ngược lại biến thành một nhà bác học.
Nhà họ Đào ngoài thu mua hoa hòe còn thu mua cỏ lam, núi đồi và ruộng đất nhà họ đều trồng cỏ lam vẫn chưa đủ, trong xã Thanh Hoài có không ít hộ gia đình trồng cỏ lam cho nhà họ.
Trồng cỏ lam cũng là một nghề không tồi, thu hoạch mười mẫu ruộng cỏ lam bằng cả khoảnh ruộng lúa, nhưng chăm sóc cỏ lam không hề đơn giản hơn trồng lúa, cũng cần phải cày bừa kỹ lưỡng, ngâm hạt giống vào tháng ba mới nảy mầm, sau cơn mưa tháng năm, cũng phải chia ra trồng lại, nếu mưa nhiều ngày thì màu sắc sẽ không đẹp, nếu hạn hán lâu ngày thì sẽ giảm thu hoạch, thậm chí mất trắng.