Mấy người nói chen vào phụ họa có cả nam lẫn nữ, Minh Bảo Yến quan sát lời nói cử chỉ của bọn họ với nhau, ánh mắt truyền tải khi nói chuyện, còn có dáng vẻ vóc người, mơ hồ nhận ra trong đó hình như có hai hộ gia đình, ai với ai là vợ chồng, ai với ai là anh em.
Trong đó có một người đàn ông nửa dưới khuôn mặt trông khá ngắn và hẹp, vẻ mặt cũng không thoải mái như những người khác, cau mày.
Minh Bảo Yến vừa liếc mắt thấy anh ta, liền nắm chặt một hòn đá lung lay trên tường, bởi vì tên chuột nhắt to gan dám vào nhà tối qua có cùng một cái miệng diều hâu môi trên bao bọc môi dưới với anh ta.
Bọn họ nói hăng say, thấy cô nương trong sân yếu đuối im lặng, không khỏi đắc ý.
“Mẹ và chị gái của cô lúc nào cũng che che giấu giấu, không dám gặp người, gọi bọn họ ra đây!” Vệ đại tẩu làm ra vẻ tay vịn nón che mặt, lại nhìn đám người, cười ha hả, nếp nhăn khóe môi càng thêm rõ ràng, giống như con rắn đang chui vào miệng.
Minh Bảo Yến thấy bà ta vênh váo như vậy, chắc cũng là cảm thấy đã hả giận chuyện hôm đó không lấy được d.a.o phay, lại nhớ tới lời Mạnh lão phu nhân nói, bà ấy bảo Vệ đại tẩu ở bên ngoài nói lung tung về nhà các nàng, trong lòng lập tức hiểu ra tại sao tối hôm qua lại gặp chuyện như vậy.
Các nàng đều là nữ nhi, nước bẩn hắt xuống, ai cũng dính bẩn.
Thánh nhân nổi trận lôi đình, các nàng không thể phản kháng, chỉ có thể nhận tội và chờ xử lý.
Nhưng Vệ đại tẩu này không những thích chiếm tiện nghi, còn đi gây chuyện thị phi, dẫn dụ kẻ gian đến cửa, bây giờ lại đổ lỗi cho người khác, lẽ nào còn phải ngoan ngoãn chịu c.h.ế.t hay sao?
Minh Bảo Yến cắn răng, đột nhiên lên tiếng: “Tối qua có bọn cướp định vào nhà, bị chị em chúng tôi đồng loạt đánh lui, mẹ và chị cả sợ đối phương ghi hận trong lòng, sẽ quay lại, cho nên đã đi báo án ở nha môn huyện thành.”
Nụ cười trên mặt Vệ đại tẩu cứng đờ, chưa kịp nói gì, Minh Bảo Yến lại nói: “Chu Đại Lang và Chung Nương Tử vợ chồng ông ấy có thể làm chứng! Chuyện này không chỉ liên quan đến chúng tôi, mà còn liên quan đến sự an toàn của bà con lối xóm, mong lý trưởng để tâm.”
Ánh mắt Minh Bảo Yến lướt qua người đàn ông miệng diều hâu kia, quả nhiên thấy sắc mặt anh ta biến đổi, trừng mắt nhìn Vệ đại tẩu.
Vệ đại tẩu chột dạ, vội vàng nói: “Bớt ở đây lôi thôi lằng nhằng đi, hôm nay chính là muốn đám tội nô nhà cô cút xéo.”
“Sao dám nhục mạ như vậy?” Minh Bảo Yến càng tức giận càng bình tĩnh, “Thân phận của chúng tôi đã được ghi rõ ràng trong hộ tịch, lý trưởng trong lòng rõ ràng.”
Nhưng lý trưởng tuy rằng còn biết phân biệt phải trái, nhưng lại là họ hàng xa với nhà họ Viên.
Vệ đại tẩu vì lắm mồm bịa đặt, chọc cho Viên Nhị Lang tối đó chạy đến đây, về nhà m.á.u me bê bết, qua một đêm, càng thêm tím bầm sưng vù, trông chẳng ra hình người.
Nhà họ Viên không muốn nuốt cục tức này, nhưng Viên Nhị Lang tự mình hành động bất chính, lại không dám vạch trần chuyện này, chỉ đi tìm Vệ đại tẩu gây phiền phức.
Nhà họ Vệ có sáu anh em trai, nhà họ Viên tuy rằng không có nhiều trai tráng như nhà anh ta, nhưng những lời đồn thổi bẩn thỉu ‘cả nhà nữ nhi đều phóng đãng’ kia quả thật là do Vệ đại tẩu truyền ra, hai nhà giằng co, cuối cùng thương lượng cùng nhau ra mặt, để lý trưởng đuổi cả nhà các nàng đi, coi như là một lời giải thích.
Đám trai tráng này hò hét với một tiểu thư như Minh Bảo Yến, có phần quá ỷ đông h.i.ế.p yếu.