Chu Di đi tiểu đêm về, thấy nàng đang khóc “hu hu”, liền hạ giọng nói: “Khóc khóc khóc, khóc cái gì?!”
“Ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây, dì ơi, con thật sự chịu không nổi nữa, người con chỗ nào cũng bầm tím, đau c.h.ế.t đi được.”
Những lời Minh Bảo San nói đều là sự thật, da thịt nàng mỏng manh, sinh ra đã được ngủ trên giường cao gối mềm, làm sao chịu nổi chiếu rách!
“Ai bảo tỷ tỷ con giả thanh cao,” Chu Di ôm Minh Bảo San vào lòng, nói: “Xin người ta cũng không biết cách xin, ngày thường con bé giao thiệp rộng rãi, sao đến lúc này lại chẳng có ai giúp đỡ!? Làm hại chúng ta cũng phải chịu khổ theo!”
“Nhà chúng ta gặp chuyện như vậy, người ta đều tránh còn không kịp, những bằng hữu ngày thường con giao thiệp cũng không dám giúp đỡ, Tháo nhị nương tử mà đại tỷ giao hảo, không phải còn phái người đến báo tin cho nhị ca, tiểu đệ sao.”
Nghe Minh Bảo San nói vậy, Chu Di đẩy nàng một cái, nói: “Con còn trung thành với nó nữa à? Bản thân còn lo chưa xong, tin tức của mấy huynh đệ kia ngoài việc khiến người ta bực mình ra thì còn có tác dụng gì? Có thể no bụng à?”
“Tính toán? Con còn hỏi ta có tính toán gì? Ở nhà lúc nào cũng nghe theo đại tỷ con, bao giờ nghe theo ý kiến của ta? Bây giờ lại hỏi ta có tính toán gì.” Chu Di có chút hận, nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ của mình, bèn nói: “Sao ta lại không có tính toán? Cả đời ta đều tính toán cho con, Cầm thị trước kia mắt cao hơn đầu, khinh thường con, c.h.ế.t sớm lại đổi người khác đến, cũng là loại không biết kiếm tiền, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do tỷ tỷ con nắm giữ, nếu không có ta vắt óc moi bạc từ cha con cho con, nửa đời trước con có thể sống sung sướng như vậy sao? Kim nhũ tô muốn ăn là có thể ăn, tam muội, tứ muội toàn nhặt đồ con ăn thừa.”
Minh Bảo San vẫn thút thít, Chu Di thở dài, xoa xoa vai nàng, nói: “Đừng khóc nữa, chịu đựng thêm mấy ngày nữa đi.”
“Dì ơi, có tính toán gì thì nói ra để con yên tâm.” Minh Bảo San nín khóc, vội hỏi.
Chu Di sờ sờ mặt nàng, nói: “Con có vốn liếng đấy. Đừng có học theo cái vẻ thanh cao giả tạo của tỷ tỷ con, đến nước này rồi còn giữ giá chờ lang quân tốt đến tìm, nếu ta là nó, đã sớm cầu xin nhà họ Cầm tìm cho một mối hôn sự tốt, đáng tin cậy rồi.”
Minh Bảo San vẫn nhịn không được nói đỡ cho Minh Bảo Thanh: “Tỷ tỷ là vì luyến tiếc Lâm tam lang, bọn họ là thanh mai trúc mã, đính ước từ nhỏ mà.”
“Luyến tiếc thì bám lấy người ta đi!” Chu Di nói: “Lá thư của Lâm tam lang nó còn không thèm hồi âm, xem xong liền đốt, thế là sao? Tỷ tỷ con có dung mạo, Lâm tam lang cũng thích vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của nó, nhưng nó tự cao tự đại đến mức chẳng chịu tỏ ra yếu đuối cầu xin chút nào, chẳng phải ngu ngốc sao?”
Minh Bảo San suy nghĩ lời Chu Di nói, cảm thấy dường như rất có lý, nhưng nghĩ lại, nàng hỏi: “Nhưng cho dù tỷ tỷ làm vậy, hôn sự của tỷ ấy với Lâm tam lang cũng không thành.”
“Hôn sự không thành, còn tình cảm mà.” Chu Di nói.
Minh Bảo San cứng người, nói: “Làm thiếp? Tỷ tỷ nhất định sẽ không làm thiếp đâu.”