Nghĩ đến chuyện này, Minh Bảo Thanh lại thấy nghẹn ứ trong lòng, nàng nói: “Vàng bạc tạm thời không dùng được, dùng sẽ rước họa vào thân, mẫu thân cứ cất kỹ đi.”
“Tơ vàng thì có thể mang ra tiệm vải, tiệm may thử vận may, vẫn là Nguyên Nương chu đáo.” Lam Phán Hiểu nhìn số tiền ít ỏi trải qua muôn vàn khó khăn mới mang ra được, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Nói xong, bà nhìn sang Chu di nương.
Chu di nương cúi đầu ăn, bát cháo như biến thành món ngon vô thượng, bà ta ăn ngon lành đến mức không ngẩng đầu lên.
Lam Phán Hiểu phải chịu đựng một chặng đường xóc nảy, sáng sớm đã dậy bận rộn, lúc mua gạo phải giấu giếm, lại phải đối phó với những người hàng xóm tò mò, giờ phút này bà thực sự chẳng muốn đôi co với Chu di nương. Minh Bảo Thanh liếc nhìn bà ta một cái, nói: “Chu di nương xưa nay giỏi xoay xở, sao? Không giấu được đồng nào sao?”
Minh Bảo San chột dạ, len lén nhìn Chu di nương, bị bà ta dẫm chân dưới gầm bàn, không dám lên tiếng, chỉ đỏ mặt.
“Hai mẹ con chúng ta là tiện dân, sao có thể được các bà v.ú kia thương xót, mặt mũi bị lột sạch rồi, còn giấu được tiền sao?”
Chu di nương húp cạn bát cháo, định đi lấy thêm, thấy mọi người đều nhìn mình, bà ta hậm hực rụt tay lại.
“Bản thân bà tự nhận là tiện dân thì đừng có kéo theo Nhị nương (Minh Bảo San).” Minh Bảo Thanh lạnh lùng nói: “Muội ấy họ Minh.”
Chu di nương co chân, dịch mông, thầm nghĩ, ‘Nói nghe oai phong lắm, giờ họ Minh còn là họ tốt sao?’
Minh Bảo Thanh cau mày nhìn sang, thấy Minh Bảo San gượng cười, đưa tay đặt hai đồng tiền vào đống tiền nhỏ.
Chu di nương liếc xéo một cái, dù sao cũng muốn dựa vào nhà ngoại của Minh Bảo Thanh để sống cho tốt, bèn ra vẻ khó xử, nói: “Chỉ còn từng này thôi, tay bà v.ú như kìm sắt, thật sự không giấu được gì.”
Ngoại trừ nắm châu vàng đậu bạc bà ta đã nuốt vào bụng.
Minh Bảo Yến đỏ mặt, nàng bận chăm sóc Lâm di nương đã hóa điên, một đồng cũng không giấu được.
Minh Bảo Thanh biết Minh Bảo Yến khó xử, không ép nàng, chỉ nhìn đống tiền nhỏ trên bàn, rồi nhìn từng người, không cần tính toán cũng biết không trụ được mấy ngày.
Ánh mắt Minh Bảo Thanh đảo qua mọi người, chỉ có Minh Bảo Cẩm còn đeo một lá bùa hộ mệnh bằng dây đỏ. Lá bùa này đã bị bà v.ú và người của nha môn Bất Lương sờ nắn nhiều lần, xác nhận bên trong chỉ có một tờ giấy phù.
Những người khác đều cài trâm gỗ, buộc dây vải làm dây buộc tóc, cổ tay trống trơn, cổ cũng trống trơn, bộ đồ che thân chỉ là quần áo cũ của hạ nhân.
Những bộ đồ cũ này tuy sạch sẽ, chất vải cũng tốt hơn nhiều so với quần áo của thường dân, nhưng Minh Bảo Thanh vẫn cảm thấy không thoải mái, cả người khó chịu. Chỉ là hiện giờ nàng không tiện mở miệng nói muốn tắm rửa.
“Thiên Hương trang ở phía Tây xã Thanh Hoài là trang viên của nhà ngoại ta, ta muốn đến đó thăm dò.”
Nghe nàng nói vậy, ngay cả Lam Phán Hiểu cũng chấn động tinh thần, huống chi là Chu di nương.
“Đúng rồi đúng rồi, cô chính là Bồ Tát sống của chúng ta, mau đi cầu xin Cầm tiên sinh đi, cô là tiên nữ giáng trần, sao có thể chịu được khổ cực như vậy chứ?!” Chu di nương liên tục nói.
“Có xa không?” Lam Phán Hiểu nhìn Minh Bảo Thanh, lo lắng hỏi.
Dung mạo nàng quá đẹp, trâm cài tóc bằng gỗ và váy áo vải thô cũng không che giấu được nhan sắc ấy.
Nàng thanh nhã hơn vẻ quyến rũ của Minh Bảo San, động lòng người hơn vẻ an tĩnh của Minh Bảo Yến, thành thục hơn vẻ non nớt của Minh Bảo Cẩm.