• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung nhan tiều tụy không khiến Minh Bảo Thanh bất ngờ, chỉ là đôi mắt kia, nàng chưa từng thấy mình hoang mang như vậy.

 

 

 

Trên đường dài, xe ngựa qua lại ngang ngược, huống chi đó là một cỗ xe ngựa bốn bánh, cửa sổ bằng thuỷ tinh trong suốt như gợn sóng lăn tăn.

 

 

 

Minh Bảo Thanh bị tiếng bánh xe kéo về thực tại, không cần nhìn huy hiệu trên xe ngựa cũng biết là của nhà quyền quý, người ngồi trong xe không phải công chúa thì cũng là hầu tước.

 

 

 

Nàng có chút luống cuống rẽ vào con hẻm, vội vàng tránh né, nào ngờ bị người trong xe nhìn thấy rõ ràng.

 

 

 

Cửa sổ thuỷ tinh này từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài.

 

 

 

“Đôi mắt của tiểu nương tử kia giống hệt Cầm Yên Du.” Giọng nói này chậm rãi, mang theo một tia hứng thú.

 

 

 

Nữ quan ngồi ở vị trí thấp hơn lập tức nhìn sang, tuy chỉ nhìn thấy sườn mặt và bóng lưng của Minh Bảo Thanh khi nàng quay đi, nhưng nữ lang này sinh ra đã có vẻ đẹp thanh lệ, tuyệt đối không phải người tầm thường, nếu đã từng gặp qua, nhất định sẽ không quên.

 



 

 

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là trưởng nữ của Cầm nương tử.”

 

 

 

“Vẫn chưa rời khỏi Trường An sao?” Người nói khẽ nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống, che khuất đuôi mắt với những nếp nhăn nhỏ, không thể che giấu vẻ uy nghiêm và rực rỡ trong ánh mắt.

 

 

 

“Cầm Thạch Đường đã có ý sắp xếp cho các nàng ấy rời đi, nhưng nàng không muốn. Bây giờ vẫn ở lại huyện Trường An, dẫn theo một đám tỷ muội sống ở trong ngôi nhà cũ của kế mẫu Lam thị ở ngoại ô.” Nữ quan rõ ràng đã chú ý đến nơi ở của Minh Bảo Thanh.

 

 

 

Người kia dường như không còn hứng thú tìm hiểu nữa, chỉ dựa vào gối mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, mái tóc dài đen nhánh như gấm vóc bao bọc lấy nàng, trâm cài hoa san hô trên trán rủ xuống như giọt máu, giống như một con mắt có thể nhìn thấu mọi việc trên đời.

 

 

 

Mãi cho đến khi đi ra khỏi đầu kia của con hẻm, Minh Bảo Thanh mới bình tĩnh lại, nàng có chút khó hiểu nhìn dọc theo con hẻm, cảm thấy bản thân mình quá hoảng loạn.

 

 

 

Đầu kia của con hẻm là sân sau của một cửa hàng son phấn, sân này được dùng làm xưởng, cửa mở một nửa, để lộ ra bóng dáng của vài người đang nấu hoa nghiền bột, trong mùi hương hoa còn có thêm một chút mùi ngấy của mỡ heo mỡ dê.

 

 



 

Minh Bảo Thanh hứng thú nhìn một lúc, rồi đi tiếp dọc theo con đường.

 

 

 

Con đường nhỏ phía sau chợ bị bức tường cao và hàng rào chặn lại rất hẹp, nếu Minh Bảo Thanh vẫn là quý nữ ngồi xe ngựa như trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không đi đến nơi này.

 

 

 

Một cửa hàng hai cánh cửa, trước sau khác xa nhau, phía sau ngoài việc dùng làm xưởng, còn có chỗ dùng làm kho. Hơn nữa, nhiều chủ tiệm dắt díu cả nhà sống trong tiệm, phía trước bán hàng, phía sau sinh hoạt.

 

 

 

Trời dần nóng lên, không ít nhà mở cửa sau để hóng mát.

 

 

 

Minh Bảo Thanh nhấc váy tránh con ch.ó trắng bị xích ở cửa sau, lại ngẩng đầu nhìn cây hành xanh trồng trên tường.

 

 

 

Khung cửa như một bức tranh, mỗi khi nàng đi qua một nhà, đều là những con người và cảnh vật khác nhau.

 

 

 

Minh Bảo Thanh thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc nhưng không nhớ ra tên, nhìn bọn họ cười mắng con cái, mới nhận ra rằng thì ra họ không chỉ là Thẩm nhị lang bán trái cây, Tô bà bán màn che, Lý Cửu Nương bán nước uống, mà là từng con người sống động hơn thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK