• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Tiểu Lang giơ cào lên hai cái, thấy mặt Minh Bảo Yến trắng bệch, liền nản lòng thoái chí, buông tay xuống nhỏ giọng nói với Vệ đại tẩu: “Thôi đi, chúng ta làm khó cô ấy một mình làm gì chứ. Đại tẩu, lời đồn đại của người quả thật khó nghe, cả nhà nữ nhi đều trong sạch, làm sao nghe được những lời này, thỏ khôn còn cắn người khi bị dồn vào đường cùng, người xin lỗi nhà họ Viên một tiếng, coi như xong.”

 

 

 

Vệ đại tẩu ngày thường ghét nhất đứa em chồng được cha mẹ chồng yêu chiều này, nghiến răng nói nhỏ: “Cậu biết cái gì!? Ta đây là lo trước tính sau! Hôm nay không dồn ép nhà bọn họ đến chết, đợi bọn họ đứng vững gót chân, lập tức sẽ giơ tay đòi nợ nhà chúng ta!”

 

 

 

“Chút lúa mì của Văn tiên sinh ấy à?” Vệ Tiểu Lang không để ý, nói: “Nhà chúng ta đâu phải không trả nổi.”

 

 

 

“Nói thì dễ nghe! Hai năm thu hoạch tính ra được bao nhiêu đấu? Tiêu ra thì dễ, đòi lại mới khó!” Vệ đại tẩu nghe vậy cảm thấy như tức nghẹn ở ngực, nghiến răng nghiến lợi, “Đồ đầu heo! Cậu tự về nhà xem thử đi, năm ngoái Liễu thị vừa vào cửa đã tiêu hết bao nhiêu tích trữ, năm nay tứ ca của cậu cũng sắp thành thân! Đứa con thứ ba của Nhị Lang cũng sắp chào đời, từng cái miệng chỉ biết ăn không biết làm, lấy đâu ra lương thực dư thừa!? Chờ đến lượt Ngũ Lang, rồi đến lượt cậu thành thân, đừng mong ta lo liệu, ta thà cậu bóp c.h.ế.t ta còn hơn!”



 

 

 

Vệ Tiểu Lang bực bội không nói nữa, ánh mắt lại nhìn Minh Bảo Yến, cảm thấy khuôn mặt của nàng thật giống như cái khung thêu nhỏ xinh mà tam tẩu của hắn cầm trong tay, lụa trắng căng ra, thêu lên đôi mày liễu và đôi môi anh đào.

 

Minh Bảo Cẩm và lão Miêu Di vòng từ sân sau đi vào, bên ngoài ồn ào như vậy, Chu Di và Minh Bảo San lại yên lặng ở trong phòng không ra ngoài.

 

 

 

Mẹ con liền tâm, Minh Bảo San vừa bệnh, Chu Di liền cái gì cũng không muốn để ý, bà ta thà để đám người kia được toại nguyện, phá nát cái ổ này không cho các nàng trú ngụ, dù sao cũng có thể ép Minh Bảo Thanh, Lam Phán Hiểu vứt bỏ mặt mũi đi tìm đường sống cho các nàng, một người là chủ mẫu, một người là đích nữ, dù sao cũng có nhiều con đường hơn bà ta - một tiểu thiếp.

 


 

 



Nhưng hiện tại, cuộc sống này vẫn có thể kéo dài, bọn họ vẫn còn che giấu khuôn mặt nhếch nhác, khiến Minh Bảo San phải chịu đựng đau đớn trong lúc bệnh tật!

 

 

 

Minh Bảo Yến nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy một già một trẻ, liền vẫy tay bảo hai người mau quay về.

 

 

 

Vệ đại tẩu vẫn đang nói: “Thanh Hoài hương chúng ta cũng coi như là nơi tốt, đi về phía Đông, Nam, Bắc, đều là ruộng đất của vị quan này, trang viên của vị vương hầu kia, đâu đâu cũng là quý nhân trên trời, ta không biết mấy vị này trước kia phong quang thế nào, ta chỉ biết bọn họ bị Thánh nhân ghét bỏ, cả nhà lang quân đều sống c.h.ế.t không rõ, chỉ còn lại mấy nữ nhi này. Nếu như có ẩn tình, thù oán gì mà chúng ta không biết, sơ suất một chút, khó bảo đảm sẽ không liên lụy đến chúng ta.”

 

 

 

Minh Bảo Yến thật sự xem thường Vệ đại tẩu, một phen bịa đặt vu oan, lại còn bị bà ta nói thành lo trước tính sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK