• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Bảo Thanh bỗng nhiên cảm thấy bản thân trước kia rất kiêu ngạo, nhưng sống những ngày tháng được người ta nâng niu như vậy, cho dù chỉ là nhìn xung quanh một cách bình thường, đối với những người khác mà nói, cũng là một kiểu cách ngạo mạn.

 

 

 

Vì trong Minh phủ có nuôi thợ thêu, nên Minh Bảo Thanh rất ít khi đặt chân đến tiệm may, cửa hàng tơ lụa, tiệm vải vóc,…, phần lớn thời gian là do chủ cửa hàng chọn những món hàng cao cấp tốt nhất đưa đến phủ cho các nàng lựa chọn.

 

 

 

Minh Bảo Thanh đã đi vào ngã ba đường, tiệm may này cách xa con phố lớn, cũng không bán quần áo đắt tiền, những chiếc váy áo treo trong sân bay theo gió cũng chỉ là vải lụa bình thường.

 

 

 

Hôm nay trời đẹp, vì vậy bàn cắt may và giá thêu đều được đặt trong sân.

 

 

 

Thợ thêu và thợ may vừa cười đùa vừa may vá, Minh Bảo Thanh đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu, lâu đến mức một phụ nữ lớn tuổi nhất trong số đó sinh nghi, đi tới dựa vào cửa hỏi: “Tiểu nương tử, nhìn gì vậy?”

 

 

 

Minh Bảo Thanh vội vàng hành lễ, nói: “Nhìn giá thêu trong sân của người, ta cũng muốn làm một cái cho mẫu thân của ta.”

 

 



 

“Vậy nàng đã nhìn kỹ chưa? Hay là vào trong xem đi.” Người phụ nữ lập tức buông lỏng cảnh giác, Minh Bảo Thanh mỉm cười lắc đầu, nói: “Đa tạ người, ta đã nhìn rõ rồi.”

 

 

 

Trên đường trở về, nàng cứ mãi suy nghĩ về cách làm giá thêu, giá thêu không xa lạ gì đối với nữ tử khuê các, chỉ là một chiếc khung trên bàn thấp, căng vải thêu lên.

 

 

 

Nhưng Minh Bảo Thanh nhớ đến dáng vẻ các thợ thêu thỉnh thoảng ngẩng đầu xoay cổ, lúc nói chuyện còn liên tục duỗi lưng xoa bóp cổ, nhận ra giá thêu thấp như vậy thực sự rất mệt mỏi.

 

 

 

‘Vậy thì, dựa theo chiều cao của mẫu thân, làm cao hơn một chút? Để người không phải khom lưng? ’

 

 

 

‘Nhưng khi đ.â.m kim nhất định phải nghiêng người, thẳng lưng thì không thêu được. Vậy thì làm cho trục của khung nối với chân giá có thể di chuyển? Có thể dựng đứng lên hoặc đặt nằm ngang? ’

 


 

 

‘Nhưng nếu làm như vậy, bộ phận trục phải dùng ổ trục bằng sắt, nếu dùng gỗ du, phải làm rất tinh xảo, và khó bền lâu. ’

 



 

 

Minh Bảo Thanh suy nghĩ chuyên chú, thỉnh thoảng lấy lại tinh thần để phân biệt đường đi.

 

 

 

‘Thực ra kỹ thuật thêu của mẫu thân không tinh xảo bằng thợ thêu, may mà hoa văn tre trúc mà người thêu rất có linh khí, mới được người mua yêu thích. Mẫu thân nên nắm bắt điểm này, chuyên tâm nghiên cứu hoa văn thì hơn. Nếu chỉ là khăn tay, thì không cần giá thêu lớn, ta chỉ cần làm một giá thêu hình vòng cung có thể cầm tay, giống như hình quạt, sau đó làm thêm một cái có thể đặt trên bàn, giống như giá cắm dùng để xem sách xem trục cuộn trong thư phòng. ’

 

 

 

Khi suy nghĩ càng đơn giản thì có thể càng chính xác, Minh Bảo Thanh nghĩ đến hưng phấn, cũng không cảm thấy mệt mỏi.

 

 

 

‘Trục cuộn, đúng rồi, trục cuộn, mẫu thân từng nói mua riêng khăn trắng giá đắt, chi bằng khâu trực tiếp lên lụa trắng, sau đó cắt may viền ủi là được, như vậy vừa giảm vốn, vừa lợi nhuận nhiều hơn. Lụa tơ trải ra như trục cuộn, giá cắm xem trục cuộn có thể vừa xem vừa cuộn lại, lụa tơ cũng có thể, chỉ cần hai giá đỡ hai bên cong về phía sau, đầu trên và đầu dưới của đường cong khoan lỗ, luồn thanh cuộn ngang qua là được. A, ta quả nhiên vẫn thông minh. ’

 

 

 

Minh Bảo Cẩm đứng ở cửa nhà, trơ mắt nhìn Minh Bảo Thanh đ.â.m vào cây, đây là lần đầu tiên nàng thấy Minh Bảo Thanh ngốc nghếch như vậy.

 

 

 

Minh Bảo Cẩm chạy tới còn chưa kịp nói một lời, đã thấy Minh Bảo Thanh đưa cho mình một gói giấy to bằng ngón tay cái, mở ra xem, bên trong là một viên đá màu trắng hơi mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK