• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nào có dễ dàng như vậy?” Lão Miêu Di và Minh Bảo Cẩm cởi giày, xắn ống quần trên bờ ruộng, chỉ vào những đám cỏ mọc lẫn lộn, nói: “Toàn là cỏ dại, nếu không nhổ bỏ, cỏ bấc cũng không thể lớn lên được.”

 

 

 

Minh Bảo Cẩm đi mấy bước trên đất bùn mềm nhũn, cảm thấy rất thú vị, nhưng sau khi ngồi xổm xuống nhổ cỏ một lúc, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, làm sao phân biệt được cây nào là cỏ bấc, cây nào là cỏ dại?

 

 

 

“A!” Minh Bảo Cẩm vội vàng nhét gốc cỏ bấc trở lại đất bùn, lẩm bẩm: “Nhổ nhầm rồi!”

 

 

 

“Hôm nay chúng ta nhổ được bao nhiêu thì nhổ, đợi đến gần Thanh minh, cỏ bấc sẽ cao hơn cỏ dại, lúc đó có thể mượn đàn vịt của Tiểu Thanh Điểu đến ruộng ăn cỏ hai lần.”

 

 

 

Lão Miêu Di ngồi bên bờ ruộng ngẩng đầu nhìn trời, nói với Minh Bảo Cẩm.

 

 

 

Thực ra, một già một trẻ cũng chẳng làm được bao nhiêu việc đồng áng, làm một chút lại nghỉ một lát. Minh Bảo Cẩm thích đào rau dại ven đường, gặp phải loại nào không biết thì lại mang về hỏi lão Miêu Di, bà ấy chắc chắn sẽ biết.

 

 

 

Lão Miêu Di thì thích tìm một chỗ đất khô cứng, tốt nhất là có cây dựa vào, dựa vào đó ngắm trời, ngắm mây, ngắm núi, ngắm chim chóc.

 



 

 

Trong khoảnh khắc ấy, Minh Bảo Cẩm sẽ có cảm giác như bà ấy và cái cây kia hòa làm một, rễ bám sâu, cành lá vươn cao.

 

 

 

“Những người kia, là đang đến nhà chúng ta sao?” Minh Bảo Cẩm ngồi xổm đó xem giun đất đào bới say sưa, ngẩng đầu lên thì bỗng thấy bảy tám người cầm cào cầm cuốc đang men theo con đường đi về phía tiểu viện.

 

 

 

Nhà chúng ta, sân chúng ta, về nhà thôi, về nhà thôi.

 

 

 

Minh Bảo Cẩm là người trong số các tiểu thư nói những câu này trôi chảy nhất.

 

 

 

Nàng rất dễ dàng chấp nhận ngôi nhà mới này, điều này kỳ thực khá kỳ quái.

 

 

 

Lão Miêu Di quay người dựa vào cây nhìn về phía đó, vội vàng đứng dậy dẫn Minh Bảo Cẩm vòng ra sau lưng quay về.

 

 



 

Trong sân lúc này chỉ còn một mình Minh Bảo Yến, tiếng bảy tám người ồn ào đi tới rất lớn, Minh Bảo Yến biết lại có phiền toái đến rồi, nàng cố nén trái tim đang đập loạn xạ, bước ra đứng ở bậc thềm đá, nhìn đám người ngoài hàng rào.

 

 

 

Người đàn ông dẫn đầu trông chừng bốn mươi tuổi, nhìn vẻ mặt có vẻ không tình nguyện lắm, bị người ta xô đẩy mới đến đây.

 

 

 

Vừa thấy Minh Bảo Yến lộ diện, Vệ đại tẩu liền vội vàng chỉ vào các nàng nói: “Cả nhà bọn họ, già có, trẻ có, đều là tội nhân phạm tội, sao có thể ở đây với chúng ta được? Nếu ngày nào đó quý nhân trên kia nhớ đến bọn họ, quay lại trách chúng ta chứa chấp bọn họ, chẳng phải tự nhiên rước họa vào thân hay sao!?”

 

 

 

Lam Phán Hiểu mấy năm trước lúc đến tuần tra ruộng đất của hồi môn đã từng gặp mặt lý trưởng, mấy ngày đầu mới đến cũng cố ý đến tìm ông ta, nói rõ lai lịch, cho nên lý trưởng mới dễ dàng cho phép các nàng ở lại.

 

 

 

Nếu như các nàng đã bị định tội, sao có thể xuất hiện ở đây? Hiển nhiên là không có lý.

 

 

 

Nhưng thế gian này vốn dĩ không phải là nơi đâu đâu cũng giảng đạo lý, hôm nay vô tội, ngày mai có thể thành có tội, tất cả đều dựa vào tâm tư của bậc bề trên.

 

 

 

“Đúng vậy, lý trưởng, cái sân này trước đây chẳng phải là của Văn tiên sinh sao? Ông ta về quê một chuyến, quay đầu lại có người đến, chỉ bằng một câu nói, ông đã tin lời nói dối đó rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK