Tử Uyên sống với ông từ nhỏ, sao ông lại không hiểu thói quen của cô cơ chứ. Từ nhỏ Tử Uyên vốn dĩ không thích uống sữa, có lần do uống sữa bò để lạnh mà cô bị ốm suốt mấy hôm liền, từ đó về sau, số lần thấy cô dùng sữa còn rất ít. Vậy mà cháu rể của ông lại dễ dàng cho cô dùng sữa.
Khá, rất khá
Ít nhất cháu rể ông phải có bản lĩnh như vậy.
Nam Cung lão gia cười cười thoả mãn. Ông không hề bận tâm tới ý tứ sâu xa trong đôi mắt anh khi nãy.
Sau buổi sáng, Tử Uyên xin phép gia gia ra về, cô không muốn cùng Dạ Thiên lưu lại đây quá lâu, chỉ sợ gia gia lại bày mưu tính kế cô, ông ấy muốn bế cháu đến phát " điên" rồi. Ở lại đây một giây, lại thêm một phần nguy hiểm.
Nam Cung lão gia thấy cô nằng nặc đòi về, ông cũng không giữ lại nữa, đêm qua ông đã hoàn thành mục đích của bản thân, bây giờ cũng nên dành thời gian cho hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm. Ông không muốn làm kì đà cản mũi nha.
Dạ Thiên chào từ biệt ông, anh lái xe đưa Tử Uyên về biệt thự trước. Trong suốt quãng đường, Tử Uyên không nói một lời nào, yên lặng ngắm khung cảnh qua khung cửa kính nhỏ, đôi mắt trầm lắng suy tư.
" Nghĩ gì?"
" Chuyện công việc."
" Ừm."
"...."
" Bao giờ xuất phát?"
" Hửm? Đi đâu?"
" Em nghĩ chúng ta đi đâu?"
Trời, cô quên mất cô mới bị mắc bẫy tên gian thương này.
" Biết rồi."
Tiếng động cơ tăng tốc, chiếc xe hơi bản giới hạn lao vun vút, nhanh như một cơn gió trên đường quốc lộ. Năm phút, Dạ Thiên đã lái xe vào khu biệt thự, anh để lại xe ngoài cổng lớn, vòng sang bên giúp cô mở cửa, đỡ cô xuống xe.
Biết anh trở về, cổng lớn Dạ gia đã mở từ sớm, chào đón hai vị chủ nhân bước vào. Hai thân ảnh chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên liền xảy ra biến chuyển.
Có một bóng hình bé nhỏ chạy lại, quỳ rạp trước chân cô. Khoảng cách rất gần, Tử Uyên hoàn toàn nhận ra người đó là một thiếu nữ, một thiếu nữ rất trẻ, thân hình nhỏ nhắn, yếu đuối, gầy đến xanh xao. Do một thời gian khá dài lưu lạc khiến y phục cô rất lấm lem, có chỗ còn bục chỉ để lộ phần da thịt trắng nõn bên trong. Cô gái ngã quỵ trước mặt Tử Uyên, hai tay vừa gầy vừa nhỏ phủ đầy bụi, xuất hiện rất nhiều vết thương, dù rất nhỏ cũng đủ khiến người khác nhìn vào mà cảm thấy đau lòng.
Thấy Tử Uyên không có phản ứng, cô gái mới từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc dài bị rối, từng sợi tóc hỗn loạn rơi trên khuôn mặt nhỏ lấm lem nhưng không thể che giấu tư sắc xinh đẹp bẩm sinh.
" Thạch Nhu Nhi?"- Tử Uyên kinh ngạc. Mới hôm qua gặp cô ở trung tâm thương mại, không ngờ bây giờ cô lại trở thành bộ dạng như vậy. Chuyện xảy ra hôm qua Tử Uyên dĩ nhiên biết, chuyện Dạ Thiên hạ lệnh phong sát Thạch gia cô cũng nghe nói đôi chút.
Phong sát là gì, hậu quả Tử Uyên hiểu rất rõ,
nhưngThạch Nhu Nhi không hề liên quan tới chuyện này, Thạch Triết tâm cơ sâu rộng, làm nhiều chuyện ác nhưng cô ấy không tham gia. Tử Uyên cô công tư phân minh, há lại để người vô can liên lụy.
Dạ Thiên hiểu ý cô, anh cũng hạ lệnh nương tay với Thạch Nhu Nhi.
Nhưng không ngờ kết quả lại...thảm hại như vậy.
" Cô, cô...."- Thạch Nhu Nhi kinh sợ.
" Có chuyện gì?"- Tử Uyên nhíu mày liễu
" Thạch gia bị Dạ Thiếu phong sát, tất cả đều hủy hoại trong một đêm. Tôi may mắn không bị liên lụy nhưng khi Thạch gia sụp đổ, tôi không còn chốn nương thân, lưu lạc trên đường, bị....bị....mấy tên háo sắc bắt nạt. May sao thân thể này còn hữu dụng nên trốn thoát, nếu không hậu quả....?- Thạch Nhu Nhi mềm yếu khóc nấc. Dáng vẻ yểu điệu thục nữ, mềm mại trước gió nhưng đầy quật cường, kiên quyết khiến tâm người không động mà rung.
Danh Sách Chương: