" Dạ Thiên, ngươi biết cha có ý định liên hôn với Nam Cung gia, nhưng khi nãy ngươi nói đã kết hôn rồi đúng không. Tốt, ta một lần tác thành cho ngươi. Chỉ cần ngươi đưa em dâu về nhà cũ, gặp mặt cha, ta lập tức giúp ngươi thoái thác hôn sự."
" Và sau đó, ngươi cũng lợi dụng thời cơ, tự mình liên hôn với Nam Cung gia, lừa gạt đại tiểu thư Nam Cung để đoạt lấy Nam Dạ, phải không?"
"....." - Dạ Tuyệt có chút khó chịu, đột nhiên bị đối thủ hung hăng nói ra kế hoạch mình mất công bày tính bao lâu nay, không tức giận sao được. Nhưng trong lòng Dạ Tuyệt, đại sự quan trọng hơn, lúc mấu chốt, anh phải nhịn.
" Không sai, đó không phải ý ngươi muốn sao, bình bình an an làm chủ tịch Thiên Hoàng, cưới vợ sinh con."
" Ha ha ha....Dạ Tuyệt, anh vẫn tự coi mình là thông minh."
" Dạ Thiên, ngươi rượi mời không uống, muốn uống rượi phạt?"- Ân Ngọc bóp chặt tách trà trong tay.
" Không phải sao? Không rảnh nói chuyện, xin cáo từ."- Dạ Thiên dứt khoát rời khỏi, anh cũng chẳng muốn nói chuyện với " hai mẹ con" này lâu.
Nói như vậy, nhưng Dạ Tuyệt không phải do Ân Ngọc sinh ra, mà là do phu nhân Vân Thành sinh ra, cũng tức là Dạ Tuyệt là anh ruột của Dạ Thiên. Tuy nhiên, dã tâm của anh ta không nhỏ, thủ đoạn lạnh lùng, độc ác, bất chấp mọi chuyện phi nghĩa cũng có thể làm để hoàn thành mục đích. Khi gia chủ Dạ gia hiện tại lấy Ân Ngọc về, anh ta không hề phản đối. Ngược lại, khi Ân Ngọc lên làm chính thất, anh ta còn hợp tác với Âu Ngọc lên kế hoạch tước bỏ quyền thừa kế của Dạ Thiên.
***
" Tại sao?"
" Dạ Thiên, cậu còn nhỏ, khi lớn lên, cậu sẽ biết quyền lực quan trọng như thế nào."
" Chúng ta là anh em ruột."
" Không sai, nhưng bà ấy quá nhu nhược, quá yếu đuối, không thích hợp với cuộc sống giả dối này"
" Dạ Tuyệt, ngươi biết ngươi đang nói ai không?"- Dạ Thiên ghét bỏ nhìn Dạ Tuyệt, ánh mắt băng lãnh, hàn ý lạnh thấu xương.
" Dạ Thiên, nể tình chúng ta là anh em ruột, từ bỏ đi, ta sẽ nương tay tha cho ngươi."
" Dạ Tuyệt...."
"......"
" Ngươi biết người ngươi đang gọi là cha kia là một người đàn ông độc ác, chính hắn đã ra tay giết mẹ ruột của ngươi, hủy đi hạnh phúc duy nhất của ngươi. Còn người phụ nữ đi cũng không phải người tốt, tâm ý thâm sâu, có dã tâm rất lớn...."
"......"
" Ngươi đừng quên, gia nghiệp Dạ gia là một phần xương máu của mẹ ngươi, là hạnh phúc cả đời của bà."
" Nhiều lời. Người đâu, đưa nhị thiếu gia xuống "- Dạ Tuyệt mất kiên nhẫn, lạnh lùng ra lệnh.
Khi âm thanh băng lãnh vừa dứt, lập tức có mấy tên thị vệ ngoài cửa bước vào, không hề do dự kéo Dạ Thiên xuống.
*****
Sau khi Dạ Thiên rời khỏi quán cà phê đó, anh lập tức lái xe về biệt thự. Tâm trạng hiện tại của anh rất tồi tệ, anh nhớ ánh mắt lạnh nhạt của cô, nhớ mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô. Không biết vì lí do gì, giờ khắc này anh rất muốn gặp cô.
Lái xe một mạch về biệt thự, Dạ Thiên nhanh chóng lên phòng tìm cô, anh đi từ sáng, giờ đã quá trưa, không biết cô còn thức hay không? Dạ Thiên gõ cửa phòng, chưa thấy ai trả lời, chưa bao giờ anh trở nên nóng nảy như vậy. Dạ Thiên lập tức lùi lại, lấy đà chuẩn bị phá cửa.
Cạch.
Trong giây phút ấy, cửa phòng bật mở, một thân mĩ nhân tuyệt sắc, rung động lòng người. Có lẽ buổi sáng cô có công việc, lúc trưa vội vàng trở về vì sợ anh lo lắng, ai ngờ, anh cũng chưa về, vì vậy, cô trực tiếp lên phòng đi ngủ, cô rất mệt.
Danh Sách Chương: