Dạ Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khoé môi bất giác cong lên thành một một đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt hoa đào nhu hoà nhìn cô.
" Ghế sofa không thoải mái."
Không thoải mái sao?
Ha
Hôm qua, Tử Uyên cô đã rộng lượng bỏ qua chuyện anh cưỡng hôn cô, vậy mà anh còn một bụng ủy khuất.Có phải, cô tốt bụng quá rồi không.
" Đơn giản thôi, ngày mai ngủ anh phòng khác."
" Không được, chúng ta là vợ chồng a, không lẽ,em muốn mưu sát chồng."
" Mưu sát, mưu sát chỗ nào.?"
" Ở riêng phòng sẽ cô đơn đến chết mất."
Tử Uyên cạn lời, cô đơn sao, nói đến cô đơn đâu thể không nhắc đến Dạ Tổng băng lãnh, cấm dục nổi tiếng nhiều năm nay. Tử Uyên cười thầm, anh đang tự nói mình sao.
Dạ Thiên tò mò, cô nghĩ gì mà vui vẻ vậy. Không phải nghĩ đến người đàn ông khác đấy chứ.
" Nghĩ gì thế?" - Dạ Thiên có chút khó chịu.
Giọng điệu này, biểu cảm này. Đừng nói anh ta đang ghen nha.Quả thật là một bình dấm chua lớn mà, đại dấm chua.
Tử Uyên xoay mặt, tránh ánh mắt của anh, lặng lẽ bụm miệng cười. Tiếng cười thanh lệ, tràn đầy nhã ý.
Dạ Thiên vẫn không hiểu, anh cũng chẳng quan tâm nữa, một lòng một dạ si ngốc ngắm nụ cười của cô. Mọi ngày, Tử Uyên luôn lạnh lùng, cao quý, luôn sát phạt,quyết đoán, tư thái cao cao tại thượng, tôn quý bẩm sinh khiến người khác không dám lại gần.Không dễ gì,cô lại thoải mái cười như vậy. Vì vậy, anh luôn trân trọng từng giây từng phút gần bên cô.
"Reng...reng...reng."
Đồng hồ báo thức reo lên.
Dạ Thiên nhìn đồng hồ bằng ánh mắt hình viên đạn, có cần phải trùng hợp phá tan bầu không khí lãng mạn khó khăn lắm mới thấy này không.
...
Mặc dù, đồng hồ là do anh đặt. Đúng là lấy đá tự đập chân mình.
7h sáng rồi.
Đêm qua, trước khi ngủ anh có cài báo thức để sáng nay dậy chuẩn bị bữa sáng cho cô.Vậy mà,cô còn dậy trước anh
" Để anh đi nấu cơm."
" Uh.."
Cô cũng không phản đối.
" Để tôi giúp anh."
" Được."
Hai người rời giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng bước vào bếp. Mặc dù nói là cùng chuẩn bị bữa sáng,tuy nhiên Dạ Thiên cũng mới học nấu ăn,anh chỉ biết nấu vài món đơn giản, còn Tử Uyên từ nhỏ đã vô duyên với chuyện nấu nướng nên hai người cũng không biết bắt đầu từ đâu.Dạ Thiên nhìn một bàn thực phẩm.Tất cả đều là nguyên liệu tươi, toàn bộ rau xanh đều được hái từ lúc sáng sớm, lá còn đọng sương trong suốt.Thịt bò mỹ được vận chuyển bằng đường hàng không, chất thịt vừa tươi, vừa mềm.
Nấu gì bây giờ? Ngoài những món đó, anh cũng hết cách rồi.Nhưng cô không thể ăn mãi một món được, rất nhàm chán.
Đột nhiên, Dạ Thiên rút điện thoại ra, bấm số gọi điện.
Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên, có lẽ ông là người ngoại quốc, toàn bộ cuộc trò chuyện đều nói bằng tiếng Anh.
" Dạy tôi cách nấu cơm."
" Vâng, ngài Dạ không cần khách sáo.Ngài muốn nấu món gì?"
" Cơm rang trứng."
Cơm...cơm rang trứng.
Ông nghe nhầm không vậy, là cơm rang sao, Dạ Tổng lãnh huyết vô tình từ bao giờ lại có hứng thú với nấu cơm,lại là cơm rang trứng. Lúc đầu, nghe anh bảo dạy nấu ăn, ông đã ngạc nhiên nhưng điều đó hoàn toàn có khả năng. Dạ Thiên sống độc lập từ nhỏ, anh muốn học nấu ăn, không bất ngờ.Tuy nhiên, Dạ Thiên là người cầu toàn, thập toàn thập mỹ, cho dù một hạt bụi nhỏ cũng không thể lọt vào mắt anh. Vậy mà anh lại muốn học làm cơm rang trứng, vừa nhanh, vừa tiện. Vậy có vô lí không.
Dạ Thiên đứng trong bếp, anh hỏi nhưng đầu dây bên kia vẫn bất thanh, không hề có phản ứng.
" Rosen."
Giọng nói nhàn nhạt đầy từ tính, có chút không kiên nhẫn lạnh lùng đưa ông trở về hiện thực.
Rosen nhất thời quên mất vẫn đang nói chuyện với Dạ Thiên. Rosen giật mình, khí lạnh từ đâu lan tỏa khắp sống lưng.
Danh Sách Chương: