Dạ Thiên đặt cô lên giường, động tác rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cô đau.
" Tôi không sao"
" Nói thừa."
Nhìn vết thương trên cơ thể nhiều như vậy, còn nói là không sao, chưa kể trước khi anh tới, cô còn đi một đoạn đường dài như vậy.
Dạ Thiên tỉ mỉ xem lại vết thương lần nữa, trong lòng vô cùng khó chịu. Đợi một lát, Lục quản gia đã đưa hộp thuốc tới. Mặc dù là hộp sơ cứu nhưng dụng cụ rất đầy đủ, không thiếu một thứ gì: bông, nước sát trùng, băng gạc,.....Lục quản gia giúp Dạ Thiên dọn một vài dụng cụ cần thiết, sau đó liền xin phép rời khỏi. Quả thật, khi nhìn thấy vết thương trên người Tử Uyên, đến ông cũng hoảng sợ. Cô chỉ ra ngoài một lát, liền thương tích đầy người trở về.
May mắn, thiếu gia của ông chắc chắn đã xử lí ổn thoả.
Dạ Thiên gấp tay áo sơ mi lên, sát trùng tay sạch sẽ rồi mới sơ cứu vết thương cho cô. Mỗi động tác, mỗi hành động đều rất dịu dàng, rất thuần thục
" Anh từng chăm sóc ai như vậy?"
" Em là người đầu tiên."
" Vậy sao?"
" Nghi ngờ tôi?"
" Không có."
" Tại sao không tiếp tục, em nghi ngờ tôi chứng minh em quan tâm tôi, chịu ghen vì tôi."
"...."- Tử Uyên bất ngờ, hôm nay anh làm sao vậy, tâm trạng không tốt
" Không vui?"
"....."- Dạ Thiên vẫn tiếp tục sơ cứu vết thương cho cô, chỉ có điều anh không trả lời. Có lẽ, là không biết câu trả lời
Tử Uyên thấy tâm trạng anh bất thường, cô khó chịu, nhưng không nói nhiều.
Sau khi xử lí vết thương giúp Tử Uyên, anh thu dọn đồ đạc rời khỏi.
" Ăn tối chưa?"
" Chưa."
" Ừm."
Dạ Thiên rời đi, bỏ lại Tử Uyên đen mặt nhìn mình. Chắc chắn có chuyện giấu cô, Tử Uyên âm thầm khẳng định. Nếu là bình thường, anh sẽ hỏi cô tại sao không ăn, tức giận giáo huấn cô một trận. Nhưng hôm nay, lại có phần thờ ơ.
Đợi Tử Uyên suy nghĩ linh tinh xong, Dạ Thiên cũng mang đồ ăn lên cho cô, một bát cháo gà. Vừa nhìn là biết, bát cháo này mới nấu, hơi ấm dày đặc toả ra, mùi hương ngọt ngào lan khắp căn phòng, kích thích cái bụng nhỏ bị bỏ đói của Tử Uyên.
Dạ Thiên không nói chuyện, anh im lặng đưa từng muỗng cháo vào miệng cô. Tử Uyên rất hợp tác, chủ động ăn cháo, cô thật sự muốn xem, anh còn lạnh nhạt với cô đến bao giờ.
Sau khi no bụng, Tử Uyên mệt mỏi buồn ngủ. Nhưng, người cô còn dơ. Khi nãy lăn lộn trên cát, quần áo bẩn đã thay ra, vết thương cũng băng bó gọn gàng nhưng mồ hôi trên cơ thể vẫn còn. Để mồ hôi đi ngủ, Tử Uyên không chịu được, cô cố gắng bước từng bước nặng nề vào phòng tắm, ít nhất, cô phải xử lí sạch sẽ
Khó khăn đi về phòng tắm nhưng chưa tới nơi, rốt cuộc cuối cùng vẫn để Dạ Thiên ra tay. Anh dọn chén bát đi, vừa mở cửa vào phòng, liền thấy cô chạy lung tung. Thật không biết coi trọng bản thân, Dạ Thiên thở dài, anh nhanh chân đến phía cô, một giây bế cô lên
" Khoan đã...."
" Hửm?"
" Tôi muốn đi.....tắm."
" Tắm? Thật sự muốn đi tắm?"
" Ơh"
Trong tình trạng cơ thể mới bị thương này mà muốn đi tắm, quả thật có chút khó khăn. Nhưng nếu không tắm, sẽ rất khó chịu
" Tôi sẽ cố gắng không đụng vào vết thương."
" Chắc?"
" Ừm."
" Được rồi."
Dạ Thiên bất đắc dĩ đồng ý, thật sự không chịu nổi cái thái độ kiên quyết này của cô. Anh bế cô vào phòng tắm, xả nước ấm, đưa khăn bông cho cô, giúp cô cột tóc lên
" Được rồi, lát nữa gọi tôi."
"....."
Dạ Thiên nhắc nhở cẩn thận liền rời khỏi phòng. Nếu bình thường, không phải anh thừa nước đục thả câu, nhưng lần này nhất quyết rời đi. Cái thái độ lạnh lùng này khiến cô có cảm giác thất vọng.
Danh Sách Chương: