" Tại sao?"- Dạ Thiên hỏi lại, anh thật sự đang rất rối. Vơi cô, anh không đáng tin đến vậy sao?
" Em..."- Tử Uyên do dự, cô không biết phải mở lời từ đâu.
"...."
"Em..."
" Anh không muốn làm em khó xử, khi nào em muốn nói, cứ gọi cho anh."- Dạ Thiên nhìn cô, vừa yêu vừa đau lòng, cảm xúc hỗn độn khiến anh thấy khó chịu. Anh cần có không gian tiêng tư để giữ lại bình tĩnh, nếu không, sẽ thật sự làm tổn thương cô.
" Dạ Thiên, khoan đã..."- Tử Uyên gọi anh nhưng Dạ Thiên nhất quyết rời đi. Bóng đen trầm mặc, cô đơn hoà với màn đêm, từ từ biến mất.
Tử Uyên đứng trong phòng, lặng lẽ nhìn ra ngoài, đôi mắt vô hồn long lanh, dường như đang giam cầm một cái gì đó chỉ chờ thời cơ là trào xuống.
Đau lòng
Cô rất đau lòng
Trước đây là vì cô vô tâm, không để ý đến cảm nhận của anh.
" Dạ Thiên, những việc em làm, là sai sao?"
Giọng nói run run thủ thỉ vang lên trong phòng dội vào nội tâm đang dậy sóng của cô.
Cả đêm hôm đó, Tử Uyên không thể nào chợp mắt được. Ánh mắt đau lòng của anh nhìn cô khi nãy khiến tim cô đau thắt lại, không thể thở nổi. Trong tình huống mất bình tĩnh như vậy, Dạ Thiên lại chọn cách rời đi. Làm sao cô không biết anh đang kìm nén bản thân, không cho mình tổn thương cô?
***
Sáng hôm sau...
" Đại tiểu thư, mời cô tới dùng bữa."- Một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa phòng của Tử Uyên. Bà đứng đây đã lâu nhưng bên trong vẫn không hề có động tĩnh.
" Đại tiểu thư, cô có ở trong đó không?"
.....
" Đại tiểu thư...."
......
" Đại tiểu thư, thất lễ rồi."- Bà lo lắng, bước chân do dự tiến lên, định mở cửa phòng.
Soạt soạt
" Đại...đại tiểu thư."- Hù chết tôi rồi. Tay bà còn chưa kịp chạm vào cửa thì Tử Uyên xuất hiện. Cánh cửa gỗ bị kéo mạnh, trượt dài trên đường ray gây ra tiếng động lớn khiến tim bà thắt lại.
" Ừm, đi thôi."
" Vâng."
Đợi Tử Uyên đi trước một lúc, bà mới nặng nề thở dài, bàn tay đưa lên vuốt ngực trấn an rồi mới nhanh chóng đuổi theo phía sau.
" Tiểu Uyên, tới rồi, nhanh, ngồi xuống ghế dùng bữa đi."- Lão gia chủ vui vẻ.
" Vâng."- Cô khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ông. Tâm trạng hôm nay của cô thật sự rất tệ.
" Tiểu Uyên, nó đâu rồi?"- Nhận ra sự kì lạ của cháu gái, lão gia chủ lo lắng hỏi.
" Anh ấy...đi rồi."- Cô nghẹn ngào
" Đi rồi? Nó biết rồi đúng không?"- Lão gia chủ nói nhỏ, âm thầm hỏi lại.
Tử Uyên gật đầu.
"Hôm qua nó có đến tìm cháu không?"
" Có."
" Haiz.."- Lão gia chủ trút được gánh nặng, ông thở dài trấn an." Không sao, thằng bé này tính tình rất tốt, rất nhanh hai đứa sẽ làm lành lại thôi."- Ông động viên cháu gái. Lần này, Tiểu Uyên của ông thực sự động lòng, nếu nó cứ khăng khăng muốn giữ bí mật với thằng bé thì sớm muộn gì cũng sẽ rạn nứt. Chi bằng để ông đóng vai xấu một lần, dứt khoát để thằng bé biết thân phận của Tiểu Uyên.
" Tiểu Uyên, cháu đi tìm nó đi."
" Không được, hiện tại cháu không thể rời khỏi đây."- Tử Uyên nhất quyết, chuyện riêng tư của cô, cô sẽ tìm cách xử lí thoả đáng, tuyệt đối không thể để liên lụy đến kế hoạch gây nguy hiểm đến người xung quanh, đặc biệt là người cô muốn bảo vệ nhất.
" Nghe lời ta, đi đi. Cháu biết thằng bé rất cô độc, hiện tại lại bị cháu làm cho tổn thương, chắc chắn rất khó chịu. Ta biết cháu lo lắng chuyện ở đây, nhưng ta có thể giải quyết. Gia gia tuổi đã cao nhưng phong độ thời đỉnh phong vẫn còn một chút, chẳng lẽ không đủ cầm chân lão ta nửa ngày?"
"Tuyệt đối không được."
" Tiểu Uyên, thằng bé nó nhường nhịn cháu rất nhiều, nó luôn là người chủ động làm hoà với cháu. Một trượng phu như vậy cháu còn không biết trân trọng. Lần này, đến lượt cháu làm những chuyện mà nó đã làm. Yên tâm đi, cháu đi nửa ngày, không có chuyện gì xảy ra đâu."
" Ông nội,..."
" Đi đi."
Danh Sách Chương: