Hộp nhung nhỏ nhắn,chế tạo cầu kì, tinh xảo, chắc chắn nó có lai lịch không hề tầm thường. Quả nhiên, nắp hộp vừa mở,để lộ một tuyệt phẩm phía bên trong.
Một sợi dây chuyền
Sợi dây chuyền này được thiết kế theo cấu trúc mắt xích nhỏ, nối liền bằng nhiều sợi tơ vàng xe mỏng. Chính giữa sợi dây có đính một viên đá quý tám cạnh đỏ rực.Là đá quý a. Loại đá này còn trân quý hơn kim cương ngàn lần. Nhìn màu sắc, độ sáng của đá có thể nhận ra nguồn gốc không tầm thường của nó.Viên đá này rất nhỏ nhưng được thợ gia công thành hình tám cạnh chứng tỏ sợi dây truyền này có giá trị không nhỏ.
Khoan đã.
Hình như, bên trong viên đá quý có một vật. Không sai, chính giữa trung tâm của đá có hoạ một bức hình. Nhìn góc độ và độ phản chiếu,bức hình này,là ảo ảnh. Có lẽ,người thợ làm ra sợi dây chuyền này đã khảm thủ công bức hoạ bên trong đá, không những vậy còn khắc chế bốn góc để tạo ra ảo giác.
Còn về thứ trong viên đá, đó là một bức hình kì lạ,hoạ một trang mĩ nhân tuyệt sắc. Cô gái rất trẻ,khoảng chừng đôi mươi, mái tóc dài mượt xoã sau lưng. Khuôn mặt thiên sứ, làn da trắng nõn mềm mại, ngũ quan tinh tế,gợi cảm nhưng thập phần ôn hoà, lương thiện.Đặc biệt là đôi mắt trong sáng không hề vương tạp chất. Nó quá sạch sẽ.
Cô gái này là...
Tử Uyên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Dạ Thiên hiểu ý cô, chậm rãi giải thích
" Bà ấy là mẹ anh. "
Nà ní
Mẹ của Dạ Thiên... có khả năng,nếu cô đoán không sai bức hình này được vẽ khi bà còn trẻ. Không hổ là tuyệt sắc mĩ nhân, xinh đẹp động lòng người.
" Bà ấy..."
" Bà ấy mất rồi."
"...."
" Khi anh tròn năm tuổi, kẻ đó đã mang bà đi."
Kẻ đó???
Người Dạ Thiên nhắc đến là ai, có quan hệ gì với anh? Theo cô được biết, anh xuất thân trong một gia tộc cường đại, có thể nói là không ai sánh bằng, chắc chắn,từ nhỏ gia đình anh được bảo vệ rất tốt,không có chuyện người ngoài vào nội thất để hãm hại Dạ phu nhân ngày ấy. Chỉ có một khả năng duy nhất: người mà Dạ Thiên nói tới, là người của gia tộc, rất gần gũi với anh và có quyền lực không nhỏ mới có thể ra tay hại người mà không bị toàn tộc truy sát.
Dạ Thiên nhìn cô, ánh mắt anh dịu đi vài phần
" Không sai, kẻ đó là người của gia tộc, thuộc dòng chính."
Tử Uyên đăm chiêu suy nghĩ, Dạ Thiên là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Dạ gia, chắc chắn,anh cũng là dòng chính. Nhưng, theo thông tin,dòng chính khi ấy là gia đình của đại thiếu Dạ Sâm cùng phu nhân Vân Thành và hai tiểu thiếu gia. Lần đầu tiên cô nghe thấy người quản gia nọ gọi anh là " nhị thiếu gia",chắc hẳn, huynh trưởng của anh là Dạ Tuyệt. Một gia đình lớn tưởng như hạnh phúc nhưng không may sau đó Vân Thành phu nhân qua đời. Đại thiếu không hề bi khuất, không lâu sau ông lấy Ân Ngọc,đại tiểu thư hệ phụ của Ân gia. Nghe đồn, bà rất đẹp,
là một mĩ nhân sắc nước hương trời nhưng đáng tiếc,bà là người có tâm cơ, không hề lương thiện như phu nhân Vân Thành.
Nếu vậy, người anh nói chỉ có hai người:một là đại thiếu Dạ Sâm hoặc là Dạ phu nhân bây giờ, Ân Ngọc.
Không bất ngờ, sinh ra trong gia tộc lớn, chuyện đấu tranh giành quyền lực là chuyện bình thường, cuộc chiến đó, không dành cho người lương thiện như phu nhân Vân Thành.
Tử Uyên ngầm hiểu,tuy nhiên, cô không muốn thấy bộ dạng bi thương của Dạ Thiên lúc này. Một nam tử mĩ lệ nhưng đơn độc, toàn thân là hơi thở chết chóc
" An tâm, mọi chuyện rồi sẽ qua..."
Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Danh Sách Chương: