" Chồng?"- Dạ Thiên hỏi lại một lần nữa
" Không phải?"- Tử Uyên lườm anh, cô nói sai chỗ nào sao?
"....."
" Nếu chồng tôi không ở đây, vậy xin phép cáo từ."
Tử Uyên với lấy điện thoại, chuẩn bị rời đi.
" Khoan đã."- Dạ Thiên hoảng, có khi nào cô muốn đi thật
Làm nhanh hơn nghĩ, lập tức, Dạ Thiên ôm chặt lấy eo cô, dùng sức kéo vào lòng.
" Đừng đi."
"....."
Dạ Thiên thấy cô không phản kháng, lập tức bế cô lên, một mạch đi thẳng với phòng làm việc. Mỗi động tác, mỗi cử chỉ đều rất nhanh gọn, dường như sợ cô một giây biến mất.
Hai người quan trọng đã rời khỏi, Trương Đình vừa chạy xuống đã thấy đại sảnh trống không, chỉ còn một lũ người mắt trợn tròn, miệng chữ O đang kinh hãi. Anh thở dài nhắc nhở
" Làm việc đi."- Chuyện ân ân ái ái của chủ tịch nhất định phải luyện cho tâm trí vững mạnh, nếu không sẽ bị cẩu lương ngập chết.
Dạ Thiên đưa cô lên bằng thang máy chuyên dụng, cả quãng đường đều hai tay ôm cô, không hề buông xuống. Đến trước cửa văn phòng, anh vẫn ôm chặt cô, một chân mạnh mẽ đạp cửa mà bước vào.
Sau khi khoá cửa phòng, anh mới từ từ để cô xuống, hoàn toàn thả lỏng
" Tại sao lại đến đây?"
" Tại sao lại đột nhiên đi Anh công tác?"
" Có việc."
" Anh có chuyện gì phải giữ bí mật như vậy?"
" Sợ tôi ngoại tình?"
" Không có."
" Chắc chắn vậy sao?"- Dạ Thiên có chút thất vọng nhưng nhiều hơn là vui vẻ, cô thật sự hiểu anh. Trên thế giới này, cô là người phụ nữ đầu tiên anh chủ động tiếp xúc và gần gũi, ngoại trừ mẹ. Nhưng, trái tim của cô....
" Không đúng?"- Tử Uyên gặng hỏi lại
"....."
" Anh thật sự có chuyện?"
" Em....từng yêu tôi không?"
" Tôi?"- Tử Uyên kinh ngạc, lần thứ hai anh hỏi vậy nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng trả lời.
" Từng yêu không?"
" Sao lại hỏi vậy?"
" Không có, chỉ là tò mò."
" Không trả lời được không?"
" Không."
"....."
" Không muốn trả lời đến vậy sao? Em không yêu tôi, tôi biết. Chỉ cần ở cạnh tôi hết thời gian trong bản hợp đồng, tôi sẽ ly hôn, trả cho em tự do, thực hiện điều kiện không còn bất kì một mối quan hệ nào với em. Tùy em yêu người mình thích. Nhưng, trước khi bản hợp đồng kết thúc, em không được rời xa tôi....."- Dạ Thiên nói đều đều. Biết được giây phút khó xử này sẽ tới, anh cũng chuẩn bị từ lâu, phòng trường hợp tồi tệ nhất xảy ra. Nhưng, không hiểu sao, trái tim anh vẫn đau như vậy. Rất khó thở
" Muốn tôi đi? Muốn không có bất kì quan hệ nào sau cuộc hôn nhân này?"- Tử Uyên đau lòng
"....."- Dạ Thiên không nói, hay đúng hơn là anh không biết phải nói gì. Từ lâu, người con gái này đã bước vào cuộc đời anh, phá bỏ toàn bộ lớp phòng bị mà anh tạo ra. Nhưng, cuối cùng, cô vẫn không thuộc về anh
"Không nói?"
" Tôi....không có."
" Tại sao biết tôi không yêu anh?"
"....."- Anh chưa từng nghĩ cô sẽ hỏi anh như vậy. Đứng trước mặt cô, anh không có đủ dũng cảm để đối mặt, tất cả sự tự tin của anh đều biến mất không chút dấu vết
"....."
" Trở về, được không?"
" Muốn gọi thì tới, muốn đuổi phải đi?"
" Xin lỗi..."
" Dạ Thiên, trước lúc anh đi công tác, anh nói với Lục quản gia dặn tôi cái gì?"
" Phải tự chăm sóc cho bản thân."- Dạ Thiên thì thầm, cảm giác khó chịu vô cùng. Anh không đủ tự tin để trực tiếp nói với cô, vì vậy, đành nhờ Lục quản gia chuyển lời giúp
" Muốn tôi tự chăm sóc bản thân?"
"...."
" Tôi không làm. Muốn chăm sóc, tự anh đi mà làm."- Tử Uyên mạnh mẽ. Người đàn ông của cô, từ bao giờ lại trở nên dễ tổn thương như vậy. Nhất định phải lưu tâm dạy dỗ thêm
Danh Sách Chương: