- Đêm nay quả là thú vị! Cực kỳ thú vị! Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác! Dịch Quân rồi bây giờ cả Thịnh Mỹ Kỳ cô cũng còn sống mà quay về tìm tôi!
- Cái đêm mày đẩy tao xuống vực, tao những tưởng mình chết đến nơi rồi nào ngờ khi mở mắt ra, tao biết mình vẫn còn sống. Một cô gái tự xưng là Anna Vu đã cứu tao, cô ta nói rằng suốt hai năm qua luôn cho kẻ theo dõi Tiêu Chấn Nam cho nên tối ấy mới biết hắn định giết người diệt khẩu, vì vậy đã kịp thời cứu tao! Sau đó thì tao phát hiện, cô ta chính là em gái của tên bác sĩ Cao Tuấn Vỹ.
Nếu không phải đang bị thương, Tiêu Chấn Nam sẽ cười thêm một trận nữa. Laura, đứa con gái này quả nhiên là “khắc tinh” đáng gờm nhất cuộc đời anh ta! Ngay cả Thịnh Mỹ Kỳ cũng được cô ả đó cứu sống. Tự dưng anh ta hiểu ra một điều:
- Có phải chính cô đã nói cho Laura biết nơi chôn xác của Cao Tuấn Vỹ?
- Đúng thế! - Thịnh Mỹ Kỳ nhếch mép - Năm xưa khi mày cứu tao, để tao ở lại nhà riêng thì tao từng gặp qua Cao Tuấn Vỹ một lần. Đáng ra tao cũng chẳng để ý hắn ta làm gì, nhưng vì một lần vô tình tao lại chứng kiến cảnh mày giết hắn, rồi đem đi chôn xác! Tao nghe Laura nói theo dõi mày để tìm tung tích anh trai, khi cô ta đưa tấm hình của hắn ra thì tao lập tức biết đó là Cao Tuấn Vỹ. Để trả ơn cứu mạng, tao đã cho cô ta biết thi thể của người anh trai tội nghiệp ấy nằm ở đâu.
Thật là, vòng tới vòng lui, sau cùng những mảnh ghép sự thật lại gặp nhau, kết nối với nhau. Có phải là ý trời không? Tiêu Chấn Nam buồn cười:
- Thế bây giờ, cô muốn làm gì tôi? Trả thù tôi vì đã giết cô à?
Tới lượt Thịnh Mỹ Kỳ cười lên, âm thanh của điệu cười rờn rợn tới sởn gai ốc.
- Phải, tao đang rất muốn trả thù mày, không chỉ vì mày từng giết tao! - Ả họ Thịnh nhích từng bước lại gần, sự giận dữ khiến vết sẹo co giật - Mà là trả thù cho Ruby đáng thương của tao! Ông trời thật trêu ngươi, Cao Tuấn Vỹ trực tiếp giết chết Ruby, nhưng em gái hắn ta lại cứu tao một mạng!
- Và còn cái kẻ cầm thú đứng phía sau mua chuộc Cao Tuấn Vỹ lại chính là Tiêu Chấn Nam mày, người cứu tao năm xưa, cũng lợi dụng tao như một con chó! Tao hận Dịch Quân và Hâm Đình, nhưng bản thân lại ngu tới mức tin tưởng và tiếp tay cho kẻ thù hại chết con gái mình!
- Đúng rồi! Chính tôi thuê người giết Ruby ngay trên bàn mổ, rồi lợi dụng cô trả thù Dịch Quân! Đồ đàn bà ngu si! Nào, tới giết tôi đi, trả thù cho con gái cô!
Bị Tiêu Chấn Nam chửi ngu, lại còn ra vẻ thách thức khiến Thịnh Mỹ Kỳ không kìm được uất hận, liền lập tức xông tới. Nhanh như cắt, Chấn Nam rút súng ra bắn một phát vào bụng của đối phương!
Mỹ Kỳ cắn răng ôm bụng, máu tuôn xối xả, thế nhưng vào giây phút cuối cùng đó, nỗi căm hận to lớn đã tiếp thêm sức mạnh cho cô ta, thế là ả đàn bà ghê gớm ấy đã kịp hất một thứ chất lỏng vào mặt của tên bác sĩ bất lương.
- A! A! A! A! A! A! A! A! A! Đau quá!!!!!!!!!
Tiêu Chấn Nam buông súng, hai tay đưa lên ôm chặt khuôn mặt đang bốc khói. Hóa ra, thứ mà Thịnh Mỹ Kỳ đã chuẩn bị cho anh ta lại chính là một chai axit! Cô ta biết rằng, đối với gã họ Tiêu mưu mô này thì dùng dao hay súng vẫn chưa chắc thành công thế nhưng nếu một chai axit vung lên thật nhanh thì nhất định sẽ khiến gã ta lãnh hậu quả nặng nề! Và đây cũng là chiêu báo thù đáng sợ nhất mà cô làm vì Ruby!
- A! A! A! A! A! A!
Tiếng gào la thê thảm, Tiêu Chấn Nam nằm lăn qua lăn lại trên nền cỏ, miệng rú lên đau đớn. Axit đốt cháy và ăn mòn da thịt, nỗi đau kinh khủng đó ngấm tận vào xương tủy, khiến người ta như bị thiêu sống!
Chứng kiến gã họ Tiêu đau đến chết đi sống lại, khuôn mặt đẹp đẽ của hắn kể từ giây phút này vĩnh viễn bị hủy hoại, Thịnh Mỹ Kỳ ngửa cổ cười lớn, tiếp theo thì gục xuống đất. Trước khi chết, cô ta chỉ kịp nói một câu: “Ruby… chờ mẹ nhé…”.
***
- Thật không ngờ, toàn bộ sự việc là như vậy! - Lăng Giang buông một lời cảm thán sau khi nghe Laura kể lại diễn biến cảnh truy bắt Tiêu Chấn Nam.
Kể từ đêm đó tới nay cũng đã một tuần trôi qua. Sau khi Dịch Quân và nhóm vệ sĩ vào trong rừng đuổi theo Tiêu Chấn Nam, họ nghe tiếng súng nổ, tiếp theo là âm thanh la hét gào rú dữ dội của anh ta, liền lập tức chạy đến đó.
Tới nơi, Dịch Quân trông cảnh Thịnh Mỹ Kỳ nằm chết dưới đất với một phát súng ngay bụng, kế bên là những mảnh vỡ thủy tinh cùng dòng axit nóng. Còn Tiêu Chấn Nam thì thê thảm vô cùng, quằn quại gào thét đau đớn, hai phần ba gương mặt bị bỏng nặng nề! Ngay tiếp theo cảnh sát liền đưa anh ta vào bệnh viện gấp!
Sau khi mọi chuyện đã êm xuôi, Laura vào tù thăm Lăng Giang, nửa muốn báo tình hình cho anh biết nửa cũng muốn xem anh ra sao rồi.
- Tiêu Chấn Nam bây giờ thế nào?. Ngôn Tình Sủng
Laura ngồi ở phía đối diện, nhìn Lăng Giang qua tấm kính, từ tốn trả lời:
- Vụ đường dây buôn bán trẻ em đã được phá, đám vệ sĩ của Tiêu Chấn Nam đã khai hết rồi! Cảnh sát đang điều tra lại cái chết của Hâm Nhi, Ruby và cả anh trai em Cao Tuấn Vỹ, thêm việc ra tay bắn chết nhóm người Hải Vương, giết Thịnh Mỹ Kỳ nữa, với bao nhiêu tội danh đó, anh ta sẽ phải lãnh án tử hình. Dù bị tạt axit tới vậy mà anh ta vẫn sống, bây giờ hiện tại còn đang điều trị trong bệnh viện, vô cùng đau đớn! Đã thế, anh ta còn bị ảnh hưởng bởi thuốc cho chị Đình rắc lên người mỗi đêm, nên tinh thần không tỉnh táo, thường xuyên sinh ra ảo giác, la hét cả ngày. Nói chung, Tiêu Chấn Nam như vậy quá là thê thảm, cũng xem như ác giả ác báo!
- Thật đúng là nghiệp báo chẳng chừa một ai! Dù sao thì cái chết của anh trai em cũng được sáng tỏ, không uổng phí tâm tư của em. - Lăng Giang hạ giọng - Vụ việc của anh vừa xét xử xong, anh sẽ phải ở tù bốn năm...
- Anh đừng buồn, bốn năm trôi qua nhanh thôi. Tiêu Chấn Nam đã bị buộc tội nên tài sản mà anh từng giao cho anh ta cũng sẽ được trả lại cho Lăng gia. Cứ xem như một lần vấp ngã, sau đó đứng dậy bước tiếp, khi nào anh ra tù thì hãy bắt đầu lại.
Lắng nghe những lời an ủi chân tình từ Laura, trong lòng Lăng Giang thấy nhẹ nhõm hơn. Đúng lúc hết giờ thăm tù, anh toan đứng dậy thì nghe cô hỏi nhanh:
- Anh không muốn biết về tình hình của chị Đình sao?
Im lặng vài giây xong thì chàng trai trẻ ấy mỉm cười lắc đầu:
- Trải qua nhiều chuyện, anh học được bài học rằng phải biết trân trọng bản thân. Hâm Đình và anh, cả hai đều không có lỗi với nhau, chỉ là kiếp này vô duyên vô phận. Đời người được mất, cái gì cần buông thì phải buông! Cô ấy là Hâm Đình, vợ của Dịch tổng, có một đứa con gái Yên Yên, đó mới là gia đình thực sự của cô ấy. Vả lại, người anh yêu là “Đạm Nhã” không phải Hâm Đình. Kể từ khi cô ấy quay trở về làm Dịch phu nhân thì “Đạm Nhã” cũng đã chết rồi! Chỉ cần Hâm Đình sống tốt cuộc đời của cô ấy, và anh sống tốt cuộc đời của anh, thế đủ rồi! Kể từ giờ, chuyện của cô ấy đối với anh đã không còn quan trọng nữa.
Đứng trước mặt Laura bây giờ không phải một Lăng Giang yếu đuối, tự ti mặc cảm, mà là một Lăng Giang đã bình yên, trưởng thành sau thất bại của tình yêu lẫn sự nghiệp. Vui mừng, đôi mắt ngấn lệ khi cô nói thật rõ ràng:
- Em sẽ chờ anh ra tù, cùng anh làm lại từ đầu. Dù cho anh có khiếm khuyết gì đi chăng nữa thì em cũng không chê bai, vẫn luôn luôn đợi anh!
Trông nụ cười rạng rỡ của Laura thì Lăng Giang bất chợt hiểu rằng: Dù anh mất đi “Đạm Nhã” nhưng chỉ cần bản thân biết buông bỏ, biết nhìn về phía trước thì sẽ có một người con gái toàn tâm toàn ý nguyện ở bên cạnh anh cả đời! Trước khi rời đi, anh liền mỉm cười gật đầu như một lời đáp lại tình cảm của cô.