- Tôi cứu cô không phải để cô cảm ơn, nhưng nếu cô đã có thành ý muốn mời thì tất nhiên tôi đồng ý thôi. Quả thật hôm nay, tôi cũng có chút tâm sự.
Đạm Nhã cùng Dịch Quân rời khỏi bàn làm việc, đến bên ghế sa lông ngồi xuống, trên chiếc bàn thủy tinh sang trọng đã có sẵn một chai rượu, cùng hai ly rượu đế cao.
- Vừa nãy khi tới gặp anh, tôi chuẩn bị những thứ này đem đến đây.
Đạm Nhã rót rượu cho Dịch Quân, hắn đón lấy ly rồi uống một ngụm. Quan sát cô đang uống rượu, hắn chợt nhiên hỏi một câu:
- Cô Đạm nghĩ thế nào về “tình yêu”?
- Sao tự nhiên Dịch tổng lại hỏi vậy? - Đang thưởng thức vị rượu trong miệng, Đạm Nhã thoáng nhíu mày trước câu hỏi đầy cảm xúc ấy.
- Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện gì khác ngoài công việc, và điều này đã xuất hiện trong đầu tôi thôi. Nếu cô khó chịu thì...
- Chẳng qua tôi hơi bất ngờ khi Dịch tổng lại hứng thú với chủ đề này.
- Cũng không hẳn là hứng thú, chỉ là tôi cảm thấy yêu một người thật không dễ dàng, thậm chí còn đau khổ nữa!
Dịch Quân hướng ánh mắt ý nhị vào Đạm Nhã, cô hiểu rõ hắn muốn ám chỉ điều gì, thế nhưng vẫn cố tình nói lãng đi:
- Bởi vì khi yêu, anh sẽ chỉ để ý tới một người thôi, cảm xúc của bản thân anh vui hay buồn, tất cả đều phụ thuộc vào người đó! Nếu họ đáp lại, anh sẽ vui, còn nếu không thì anh sẽ đau khổ. Yêu một người chẳng bao giờ là dễ dàng. Nhưng thiết nghĩ, Dịch tổng với phu nhân tâm đầu ý hợp, sớm tối bên nhau thì tại sao anh còn đau khổ?
- Sao cô lại nghĩ là tôi đang nói về mình?
- Khi nói về tình cảm, người ta thường là nói chuyện của chính mình.
Đạm Nhã không chỉ thiết kế nội thất giỏi mà còn nhạy bén về mặt tâm lý nữa, Dịch Quân phải thừa nhận điều này, liền buồn cười đáp:
- Cô Đạm hay như thế, vậy tôi có một chuyện muốn cô tư vấn. Giả sử như tôi luôn chờ đợi một người nhiều năm, nhưng khi người đó quay về thì tôi không có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại, một người xa lạ chỉ mới gặp mặt thế nhưng lại như thể từng gặp rất lâu rồi, và cũng đem đến cho tôi những cảm xúc mãnh liệt! Vậy thì là gì?
- Dịch tổng cần xem lại, đối với người mới đó, biết đâu là cảm xúc nhất thời?
- Tuyệt đối không phải! Từ lần đầu gặp mặt, tôi đã nhận ra chính là cô ấy, rung động vì cô ấy, cả ngày đêm không có thời khắc nào mà không nghĩ đến bóng dáng cô ấy, thậm chí tôi muốn cả hai mãi mãi ở bên nhau không rời! Thứ cảm xúc này chân thật tới mức, tôi gần như phát điên vì nó! Làm sao có thể chỉ là nhất thời?
Chẳng rõ có phải do men rượu mà Dịch Quân trong phút chốc hơi kích động, từng lời nói từng ánh mắt hướng vào Đạm Nhã vừa nồng nàn mãnh liệt vừa day dứt kìm nén, cứ như thể đem hết tâm tư trong lòng mà bày tỏ với cô vậy! Trông hắn đau khổ thế này, khiến người ta xót xa thay!
- Xin lỗi vì tôi đã thiếu suy xét khi nói vậy. - Đạm Nhã chớp nhẹ hàng mi - Tôi nghĩ đây chuyện riêng của Dịch tổng, có lẽ tôi không nên nói nhiều...
Cảm xúc đang theo đà tuôn ra liền bị ngăn lại, giống như dòng nước đang chảy ồ ạt thì bất ngờ bị bức tường lớn chắn ngang, không khỏi làm Dịch Quân hơi hụt hẫng. Nhận thấy thái độ lẩn tránh của Đạm Nhã, hắn chậm rãi rót rượu vào ly rồi uống, cứ thế cũng mấy chập. Bản thân hắn ấm ức bức bối vì cô cứ né tránh chuyện này.
Vốn dĩ tửu lượng rất cao, bình thường những kiểu rượu ngoại thế này Dịch Quân uống cũng phải mấy chai, nhưng không hiểu sao chỉ mới uống hơn phân nửa thì đầu óc đã chếnh choáng say, tới nỗi cả người nghiêng ngả trên ghế. Trông thế, Đạm Nhã liền bước qua ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi:
- Dịch tổng, anh ổn chứ? Hay là say rồi?
- Không biết nữa, tự nhiên thấy váng vất quá... - Dịch Quân lắc nhẹ đầu, theo đà dựa hờ mái đầu vào vai Đạm Nhã - Cô ngồi yên để tôi dựa một chút, được chứ?
Đạm Nhã không phản đối, quan sát Dịch Quân đang chống chọi với cơn say nặng nề. Mặc dù khá mệt mỏi thế nhưng vị tổng tài bất giác cảm nhận sự bình yên nhẹ nhàng, chẳng những về tâm trí mà còn cả trái tim đang chất chứa nhiều nỗi niềm khó giãi bày.
Có lẽ là bởi vì hắn đã tìm thấy một điểm tựa an yên nhất, bên cạnh Đạm Nhã. Dường như chỉ có cô mới an ủi vỗ về được những khổ tâm, nhung nhớ của hắn.
- Đạm Nhã... cô có trái tim rất lạnh lùng! Cô biết không...?
- Rõ ràng cô biết tình cảm của tôi nhưng cứ tỏ ra xa cách, thờ ơ.
- Cô khiến tôi khổ sở...
Bắt đầu không tự chủ được, một Dịch Quân cao ngạo như thế lại nói ra những lời trách cứ trong vô thức, đầu hắn cứ dựa sát vào bờ vai cô và liên tục ngất ngư. Đạm Nhã vẫn ngồi yên không động đậy, bên tai nghe mấy câu hờn giận từ hắn, cũng không rõ do bản thân vô cảm hay chỉ bởi đang cố dằn xuống một thứ cảm xúc nào đấy, để mọi thứ tĩnh lặng như tờ?
- Dịch tổng, anh ngủ rồi à?
Sau mấy phút không còn nghe âm thanh nào nữa, Đạm Nhã khẽ nhìn qua mái đầu im lìm kia. Vẻ như Dịch Quân đã ngủ rồi, đôi mắt nhắm nghiền, nhịp thở đều đều.
Để chắc ăn, Đạm Nhã còn lay lay hắn vài lần, tiếp theo liền nhanh chóng vòng tay qua đỡ lấy người hắn rồi đứng dậy. Dịch Quân nặng vô cùng, cô khá vất vả khi di chuyển hắn bước đến bên bàn làm việc, đặt hắn ngồi xuống ghế dựa.
Đạm Nhã bước lại gần cửa phòng áp tai nghe ngóng, chỉ sợ đám người Hải Vương thình lình xuất hiện, cô vội khóa cửa lại. Không có nhiều thời gian, cô chạy đến bàn làm việc lần nữa, ngồi thụp xuống nhìn xuống bên dưới bàn, thấy ngay một chiếc két sắt! Nhiều lần bàn công việc với Dịch Quân ở căn phòng này, cô đã kín đáo quan sát vị trí két sắt của hắn.