• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Quân kéo Hâm Đình ngồi xuống ghế, nơi mà họ nghĩ rằng cả hai sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện khá dài.

- Sau cái chết của Yên Yên, em quá đau lòng và chẳng còn hi vọng gì ở anh nữa, em đã nghĩ tới việc tự sát! - Đôi mắt đượm buồn, quá khứ thê lương như thể tái hiện trước mặt Hâm Đình - Em đã định lái xe lao xuống vực để kết liễu, nhưng dường như Yên Yên đã xuất hiện và nhắc nhở em phải sống! Cuối cùng em để cho chiếc xe rơi xuống vực, còn mình thì bỏ đi... Em muốn tránh xa anh nên đã qua Pháp, nương nhờ nhà của một người bạn cũ và tiếp tục tìm kế mưu sinh, thực sự chẳng dễ dàng gì.

Lắng nghe từng lời chậm rãi đó, Dịch Quân im lặng vài giây, Hâm Đình đã qua tận bên Pháp ư, đây là lý do hắn sai người tìm khắp đất nước này vẫn không có tin tức? Ngay cả Dịch Nghiễm ở bên Mỹ cũng không thể tra ra? Hắn liền hỏi:

- Vì sao em lại cho xe hơi rớt xuống vực thẳm?

Hâm Đình gạt nhẹ dòng lệ chực rơi, khẽ lắc đầu:

- Em không nhớ rõ nữa, khi ấy vừa đau khổ và đầu óc cứ mơ hồ...

- Em cố tình trốn anh suốt ba năm, vì sao bây giờ lại quyết định quay về?

Cứ như thể chờ Dịch Quân hỏi câu này, Hâm Đình ngừng khóc liền quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt hệt như thương nhớ rất nhiều năm, chầm chậm nói:



- Em đã định cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa nhưng em càng chối bỏ tình cảm bản thân dành cho anh thì hình ảnh anh ở trong trái tim em càng thêm sâu đậm. Quân à, dạo này em hay mơ thấy Yên Yên lắm. Con gái chúng ta rất buồn, nó nói muốn được thấy mẹ và ba quay trở lại với nhau, tha thứ và bắt đầu cuộc sống mới! Em nhớ con bé, muốn nó có thể an lòng, ôi đứa trẻ bất hạnh của chúng ta...

Hâm Đình chợt nhiên khóc nấc lên, chẳng thể nào kìm nén được nỗi đau mất mát to lớn đó dù đã ba năm trôi qua. Với Dịch Quân mà nói, mỗi lần nghe nhắc đến Yên Yên là trái tim hắn lại đau một lần, đều khó mà kìm chế sự ân hận lẫn dày vò. Hắn vội ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại, nghe vết thương cũ nhức nhối từng hồi...

Trong khi Dịch Quân và Hâm Đình đang sống lại những thời khắc thương tâm nhất của quá khứ thì Đạm Nhã đang một mình ở trong phòng và hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Màu ráng chiều hoàng hôn, một mảnh rừng cây xanh ngát ngập trùng cùng ngôi biệt thự sang trọng của Dịch Quân ở phía xa, tất cả đều thu gom vào trong đôi mắt tĩnh lặng của cô. Dĩ nhiên, cô nghĩ về chuyện Hâm Đình vừa trở về, thậm chí còn tưởng tượng ra chút ít cảnh cô ấy cùng Dịch tổng gặp lại nhau sẽ thế nào.

Có sự phức tạp kỳ quặc nào đó tồn tại trong lòng Đạm Nhã, bản thân thực sự rất muốn nhìn thấy “Hâm Đình” ấy như thế nào!

Chuông điện thoại reo kéo Đạm Nhã trở về thực tại, nhìn vào màn hình, là video call của Lăng Giang. Hít thở sâu và lấy lại dáng vẻ bình thường, cô bắt máy. Khuôn mặt dịu dàng của anh xuất hiện qua điện thoại, mỉm cười:

- Nhã Nhã, em ăn tối chưa?

- Anh biết em không bao giờ ăn sớm mà. Laura đang chuẩn bị bữa tối rồi.

- Em tham công tiếc việc nhưng phải nghĩ tới sức khỏe bản thân đấy.

- Em biết rồi, người nên nghĩ tới sức khỏe bản thân phải là anh mới phải.

Thường những cuộc nói chuyện giữa Đạm Nhã và Lăng Giang cũng chỉ vu vơ vậy thôi, không có chủ đề cụ thể cũng như chẳng có vấn đề chung để bàn bạc. Vốn dĩ vẫn luôn thế nhưng tự dưng hôm nay Lăng Giang lại chú ý kỹ biểu hiện từ Đạm Nhã, phát hiện ra cô hơi mất tập trung, liền hỏi:



- Em suy nghĩ gì sao? Hay là công việc có gì khó khăn?

- Công việc vẫn ổn, anh đừng lo.

- Nếu thế thì là... em đang nghĩ tới ai đó khác ngoài anh rồi!

Hiếm khi Lăng Giang có chất giọng dò xét như vậy, Đạm Nhã mới trả lời rằng:

- Em chỉ là suy nghĩ vài chuyện vẩn vơ thôi.

- Là vẩn vơ mà em cũng không nói được với anh à?

Lại nghĩ đến Hâm Đình và Dịch Quân, Đạm Nhã khẽ lắc đầu. Qua màn hình, nét mặt của Lăng Giang trầm hẳn, giọng nói cũng mất đi vài phần vui vẻ.

- Em lúc nào cũng vậy, không bao giờ chia sẻ điều gì với anh.

- Giang, chuyện của em tự em có thể giải quyết, chưa kể sức khỏe anh không tốt nếu lo nghĩ chuyện em nữa thì sẽ ra sao đây.

- Đã bảo em đừng lôi sức khỏe của anh ra nói! Rõ ràng là em luôn giấu anh mọi thứ, chẳng bao giờ để anh biết hay hiểu thêm gì về em! Như chuyện em thiết kế nội thất cho chuỗi khách sạn của Dịch tổng, nếu không phải có người nói anh biết...

Nhắc trúng vấn đề mình đang thắc mắc, Đạm Nhã tiện thể hỏi luôn:

- Lăng Giang, rốt cuộc là ai nói anh biết chuyện em ký hợp đồng với Dịch tổng?

- Em không cần biết làm gì.

- Nói em giấu giếm mọi chuyện trong khi anh cũng thế.

- Chẳng phải là do em giấu anh trước sao?

Đạm Nhã thấy cuộc đối thoại trở nên căng thẳng rồi, liền tìm cách kết thúc:

- Em thấy tâm trạng anh hôm nay hơi tệ, chúng ta dừng ở đây thôi. Em còn phải ăn tối và làm tiếp công việc cho xong nữa. Chúc anh ngủ ngon!

Ném nhẹ điện thoại lên bàn, Đạm Nhã nhắm mắt và day huyệt thái dương. Là ai chứ? Là ai nói cho Lăng Giang biết chuyện hợp đồng giữa cô và Dịch Quân? Laura ư? Cô khá hiểu Laura, nếu không có sự cho phép của boss thì cô bé thư ký này sẽ im lặng. Bác sĩ Will? Không! Người này càng không thể nói! Thế thì là ai nhỉ?

Đạm Nhã vốn dĩ giấu Lăng Giang là bởi cô còn có chuyện quan trọng phải làm với Dịch Quân. Nhưng lại có kẻ phía sau “đâm chọt” quấy nhiễu kế hoạch của cô, chẳng những khiến Lăng Giang tức giận mà còn làm anh muốn đẩy nhanh việc đính hôn. Tiếp theo đây nên làm sao, cô cần phải suy nghĩ thêm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK