- Dịch tổng, anh vào đây có gì sao? Dì Lam đem váy tôi đi sấy khô, tới giờ...
- Rất đẹp! Tôi đã biết chiếc váy này rất hợp với cô!
Bấy giờ mới phát hiện Dịch Quân đang nhìn mình bằng ánh mắt nồng nàn và phảng phất chút si mê, Đạm Nhã sực nhớ bản thân trong dáng vẻ khá hở hang, liền khéo léo co hai cánh tay lại ngay trước ngực để che chắn, đảo mắt hỏi:
- Ý của anh.. chiếc váy này là dành cho tôi?
Chẳng nói gì, Dịch Quân mau chóng tiến đến trước mặt Đạm Nhã, quét nhẹ tia nhìn xuống thân ảnh gợi cảm trong chiếc váy đỏ rực mỏng manh, như thể đang khám phá mọi ngóc ngách trên tấm thân này.
Phải rồi, đây chính là hình ảnh mà Dịch Quân đã bao năm rồi luôn muốn thấy lại nhất! Bóng hình thân thương quen thuộc khiến trái tim hắn cồn cào da diết, để rồi bây giờ cô ấy hiện diện ngay trước mắt hắn.
Dịch Quân đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt kiều diễm còn ngơ ngác của Đạm Nhã, sau đó lướt qua chiếc cổ mảnh mai rồi luồn những ngón tay vào trong chân tóc sau ót cô, tiếp theo vòng cánh tay săn chắc qua eo thon mà kéo cô lại gần hắn.
Hành động đó quá nhanh, và Đạm Nhã nhận ra mình và Dịch Quân đã áp sát nhau không chừa một kẽ hở! Chuyện quái quỷ gì đây? Hắn muốn làm gì?
Cúi mặt vào làn tóc đen tuyền, Dịch Quân phả hơi thở nóng hổi vào tai Đạm Nhã, thì thầm: “Có thực sự... em không phải là Hâm Đình?”
Cố gắng đẩy thân thể to lớn kia ra, Đạm Nhã lên tiếng nghe ra đầy khó chịu:
- Dịch tổng...! Chẳng phải chúng ta đã nói rõ với nhau rằng tôi không phải Hâm Đình gì đó rồi ư? Tại sao bây giờ anh còn làm thế này với tôi?
- Không đúng! Trên đời này làm sao có hai người giống nhau tới mức này, ngoại trừ Đạm Nhã và Hâm Đình là chị em sinh đôi!
- Tôi không có chị em sinh đôi nào hết! Anh buông tôi ra!
- Nếu đã không phải sinh đôi thì chỉ có một trường hợp duy nhất: em là Hâm Đình!
Đạm Nhã càng muốn đẩy ra thì Dịch Quân càng ôm siết cô hơn, như thể đang cảm nhận lại Hâm Đình của thuở trước. Hắn cùng Hâm Đình chung chăn gối, đêm đêm ôm ấp, thân thể cô gầy mập ra sao, kể cả cái cảm giác hắn có được mỗi lần gần gũi cô, tất cả hắn đều khắc sâu trong lòng!
Ngay lúc này, một cô gái nhất nhất đem lại cho hắn mọi loại cảm xúc thân thuộc ấy, thử hỏi nếu không phải Hâm Đình thì là ai?
- Anh biết chính là em, Hâm Đình! - Dịch Quân nhắm mắt, áp mũi vào mái tóc thơm ngát kia, ngửi nhẹ - Là anh có lỗi với em... Và cả Yên Yên...
Vừa nghe đến đấy, trái tim trong lồng ngực đập mạnh một nhịp, Đạm Nhã hét lên:
- Đủ rồi, Dịch tổng! Anh ngừng cái trò này lại ngay!
- Em hận anh, oán anh cũng được... Nhưng xin em đừng chối bỏ chính em ở trước mặt anh! Tại sao tới giờ em vẫn chưa chịu thừa nhận mình là Hâm Đình?
- Dừng lại...! Dịch tổng, anh say rồi...!
May thay, Đạm Nhã đẩy Dịch Quân ra được một khoảng, tức thì liền tát hắn một cái thật mạnh! Nhận lấy cú đánh bất ngờ, Dịch Quân lần nữa bất động. Khuôn mặt xinh đẹp ở phía đối diện đầy giận dữ, cô đẩy hắn qua một bên rồi nói rõ:
- Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa... Tôi là Đạm Nhã, và tôi phải rời khỏi đây!
Dịch Quân đã mong mỏi được gặp lại Hâm Đình biết bao nhiêu, đau khổ lẫn thương nhớ luôn dày vò bản thân, vậy mà khi gặp lại thì cô cứ liên tục phủ nhận cái tên “Hâm Đình” ấy, giờ đây còn bảo không muốn thấy hắn nữa, tức thì khiến lòng hắn dâng lên thứ cảm giác chiếm hữu điên cuồng, xen lẫn cả sự giận dữ ghê gớm!
Đạm Nhã vừa xoay nắm cửa thì đột ngột bị Dịch Quân ở phía sau đóng mạnh cửa lại! Còn chưa kịp quay qua thì cô đã bị hắn vòng hai tay ôm siết lấy, bên tai nghe giọng hắn trầm đục, thoang thoảng mùi rượu nồng:
- Có phải là Hâm Đình hay không chỉ có một cách để kiểm tra...
Dịch Quân bế xốc Đạm Nhã lên rồi mau chóng tiến về phía giường ngủ êm ái, ném nhẹ cô lên đó. Sửng sốt, Đạm Nhã dựng người dậy đồng thời nhìn hắn:
- Dịch Quân, anh thực sự muốn làm gì?
- Hâm Đình, chúng ta làm vợ chồng năm năm rồi, trên thân thể em có dấu vết gì thì anh đều biết cả! Trên ngực em có một vết bớt đỏ cỡ hạt đỗ, ngay mông là một nốt ruồi son... anh nói đúng chứ? Bây giờ anh sẽ kiểm tra hết những điều đó ngay tại đây!
Ngực và mông, đó là hai vị trí vô cùng nhạy cảm, Dịch Quân hắn bảo sẽ kiểm tra những chỗ ấy thì có nghĩa là... sẽ lột sạch chiếc váy trên người Đạm Nhã! Không!
Đạm Nhã vội vàng định bò xuống giường nhưng Dịch Quân đã kịp thời nắm lấy cổ chân cô mà kéo lại. Hắn tháo nhanh nút áo sơ mi, để lộ khuôn ngực trần màu nâu đồng vạm vỡ, bàn tay to lớn sờ nắn đôi chân thon dài của cô và lướt nhanh lên trên, vào trong dưới váy! Đạm Nhã chống hai khuỷu tay xuống nệm, lắc đầu liên tục:
- Khoan! Dừng lại...! Dịch Quân...!
Trễ rồi! Dịch Quân vòng cánh tay trái qua eo kìm giữ Đạm Nhã, để lưng cô áp vào ngực hắn, và môi hắn bắt đầu miết nhẹ lên cái gáy nhỏ nhắn, khiến cô nổi một tầng gai ốc. Hắn hôn ngấu nghiến xuống cổ cô, qua bờ vai mịn màng, lắng nghe hơi thở mình đầy nhục dục khi khe khẽ bảo:
- Đừng kháng cự nếu em muốn anh dịu dàng hơn.
Tay phải rời khỏi dưới váy, Dịch Quân vươn tay lên tháo nhanh dây váy mỏng manh rồi kéo tuột lớp vải xuống chút, để lộ một bên ngực căng đầy hấp dẫn, thật là khiêu khích dục vọng trong hắn!