- Tôi... cũng không rõ anh ta là ai, chỉ biết anh ta tầm 30 tuổi gì đó, đeo mặt nạ hề! Không chỉ tụi nhỏ, mà ngay cả chúng tôi cũng chưa từng thấy mặt anh ta, Hải là trung gian giữa cô nhi viện và khách hàng, cứ mỗi tháng anh ta tới đây đưa vài đứa trẻ đi...
- Vậy Yên Yên đến đây sống từ lúc nào?
- Hình như là ba năm trước rồi. Hải đem đứa bé về đây, bảo là con gái anh ta, sẽ tạm thời sống ở đây, và cấm tuyệt đối chúng tôi không đụng tới con bé!
- Sắp tới, tên Hải đó sẽ quay lại vào ngày mấy?
- Tháng này thì còn cỡ bốn, năm ngày nữa thôi.
Tia nhìn lạnh lẽo chưa rời khỏi gương mặt tái mét của mẹ Lê, cảm giác bà ta cũng không nói dối, Dịch Quân liền hạ súng xuống, chuyển dời mắt vào bức ảnh Tiêu Chấn Nam, rốt cuộc vẫn không thể dò la về sự liên quan của tay bác sĩ trong vụ này.
- Đưa hết bọn trẻ ra khỏi đây, phái thêm vệ sĩ canh chừng mấy kẻ này. Đem một chiếc trực thăng qua Mỹ đón bác sĩ David về gặp tôi! Vụ việc trước mắt phải giữ kín, tuyệt đối không để lộ tin tức ra bên ngoài! - Hắn lệnh cho Hải Vương.
…Yên Yên được đưa về biệt thự Dịch gia lúc còn nhỏ đã từng sống. Hâm Đình cũng đã ba năm rồi mới quay trở về chốn này. Cũng may khi xe về tới đây trời đã khuya rồi, tránh sự chú ý từ nhiều người và mấy tay săn ảnh.
Chuyện tìm thấy Yên Yên sẽ được giữ kín, mọi thứ diễn ra âm thầm. Dịch Quân lệnh cho người hầu trong biệt thự nghỉ vài ngày, chỉ giữ lại ít người thân tín.
Việc sống trong căn phòng kín bưng, với Yên Yên mà nói, biệt thự Dịch gia này chẳng khác gì lâu đài nguy nga tráng lệ, là thế giới cổ tích. Con bé thấy lạ lẫm, nhưng lại quên mất rằng ba năm trước, mình từng sống tại đây như một cô công chúa nhỏ!
Hâm Đình đưa Yên Yên đi tắm rửa sạch sẽ, mặc lại váy ngủ mà ngày xưa con bé từng mặc, sau đó hai mẹ con ăn tối với nhau. Dù chưa nhớ ra mẹ ruột lắm, nhưng Yên Yên đã nhanh chóng thích mẹ Đình rồi, có lẽ cảm giác thuở bé dành cho mẹ vẫn chưa hoàn toàn mất đi trong trái tim đứa trẻ đó.
- Woa! Căn phòng này đẹp quá! Nó là của con ạ?
Yên Yên reo lên khi được Hâm Đình dẫn vào phòng ngủ trước đây, nơi này theo Dịch Quân nói, vẫn luôn được giữ gìn sạch sẽ dù khi ấy hắn nghĩ rằng con gái đã chết rồi! Hâm Đình dắt tay Yên Yên đến bên giường, mỉm cười gật đầu:
- Từ giờ, đây sẽ là phòng của Yên Yên, con thích không?
- Thích ạ! Nơi này rộng quá, chỗ con ở nhỏ xíu! - Yên Yên nhớ lại cảm giác tù túng trong căn phòng vuông vức cô đơn ấy, nhiều lúc thấy đáng sợ!
- Ngoan, con sẽ không quay lại đó nữa, sẽ sống ở đây với mẹ Đình và ba Quân.
Đang nằm trên giường, Yên Yên tự dưng bật dậy, lắc đầu ngay:
- Con muốn sống cùng mẹ Đình, không phải với chú xấu xa!
- Là ba Quân mới đúng!
Chất giọng trầm thấp của Dịch Quân bất ngờ cất lên, tức thì Hâm Đình thấy hắn bước vào phòng, còn Yên Yên thì lập tức nép sau lưng mẹ, thập thò nhìn người đàn ông cao lớn, tỏ ra luồng khí uy quyền lẫn có chút đáng sợ! Hắn bước đến trước mặt hai mẹ con Hâm Đình, nghe cô hỏi: “Anh ăn tối xong rồi sao?”
- Ừm, anh tới đây xem Yên Yên thế nào rồi. - Hắn nghiêng đầu nhìn con gái nhút nhát sau lưng mẹ - Ba là ba Quân của con, không phải chú xấu xa.
- Chú là kẻ xấu! Kẻ xấu mới mặc đồ đen! Chú đừng vào phòng con!
- Ai nói mặc đồ đen thì là xấu? Mà nếu như vậy, ba có đưa con về nhà ba không?
- Hả? Đây là nhà chú...? Chú xấu xa thế mà có ngôi nhà to đẹp này sao?
Yên Yên phán một câu vô tư khiến Hâm Đình buồn cười, riêng Dịch Quân cười khổ, hơn ba mươi năm sống trên đời, hôm nay bản thân mới biết, hóa ra mình có nhà đẹp lại là một chuyện gì đó rất bất thường! Hắn nhích tới gần hơn, đưa tay ra:
- Nào, Yên Yên, lại đây với ba Quân đi. Ba muốn ôm con, được không?
Nhất quyết không chịu, cô bé 7 tuổi lập tức leo tót lên giường, trùm chăn lại. Tình hình chẳng mấy khả quan, Hâm Đình liền bảo:
- Yên Yên chưa chấp nhận anh, tạm thời anh đừng vào phòng con nữa.
Trái tim cồn cào quá, rất muốn ôm con gái nhưng Dịch Quân không thể! Con bé phản ứng tới vậy, hắn còn cách nào khác ngoài việc quay lưng rời đi. Hâm Đình kéo nhẹ chăn xuống, ân cần bảo: “Giờ chỉ có mẹ con mình thôi, mẹ dỗ con ngủ nhé”.
Không còn thấy kẻ xấu xa nữa, Yên Yên gật đầu ngay, nằm xuống giường. Hâm Đình cũng khéo léo hỏi thêm một số chuyện cốt để biết rõ tình hình con gái suốt ba năm qua đã sống như thế nào.
Con bé hồn nhiên kể, những năm tháng đó chẳng biết rõ thế giới bên ngoài ra sao, cứ ngày ngày ở trong bốn bức tường vây quanh. Nó thích nhất lúc ăn cơm và buổi sáng, vì những lúc đó mới được nói chuyện với bạn bè.
Ở ngoài cửa phòng, Dịch Quân khoanh tay đứng dựa lưng, lắng nghe mấy lời từ Yên Yên, cái kẻ là “ba Hải” đó đã giam lỏng một đứa trẻ mới lớn như vậy sao?
Yên Yên ngủ rồi, Hâm Đình vừa vuốt tóc con vừa ngắm nhìn con thật lâu. Ôi, ba năm không quá dài, nhưng đối với người mẹ này là đằng đẵng, lại chẳng hề hay biết con gái mình bị kẻ khác bắt cóc đi, nhốt vào ổ buôn trẻ em chẳng khác gì địa ngục!
Yên Yên quên mất mẹ ruột, gọi kẻ bắt nhốt mình là “ba”, sao mà đau đớn thế này? Nước mắt ứa ra liên tục, cô ôm chặt con gái đang say ngủ, lồng ngực thổn thức:
- Con à... kể từ giờ sẽ không ai có thể đem con rời khỏi mẹ nữa! Không ai hết!
Hâm Đình nhắm mắt, lệ rơi xuống thấm đẫm mái đầu đứa con gái nhỏ. Cùng lúc, một vòng tay rộng lớn mạnh mẽ vòng quanh người Hâm Đình, như thể đem hai mẹ con chôn sâu vào trong lòng, xem như cả thế giới để mà bảo vệ!
Cô nghe nhịp thở nặng nề buồn trĩu của Dịch Quân, bị con gái hắt hủi tới vậy, hắn đã hiểu cảm giác đau đớn ấy rồi nhỉ? Điều cô thấy khổ sở nhất chính là:
- Em và anh đã sống cuộc đời đầy đủ vật chất, dư dả tiền bạc, sung túc vô lo trong khi con gái chúng ta lại lớn lên với cuộc đời bị giam hãm, thiếu thốn tình thương, xa cách ba mẹ... Yên Yên, mẹ xin lỗi, mẹ đã mất thời gian quá lâu để tìm được con!
Thân thể run rẩy trong vòng tay Dịch Quân, Hâm Đình khóc tức tưởi. Hắn cũng khóc, chỉ là khóc trong thầm lặng.
***
Bác sĩ David ở bên Mỹ ngày trước từng là thân tín của Dịch Nghiễm, cũng là người năm đó đã xét nghiệm ADN trong vụ việc Yên Yên - Ruby. Sau khi khám kỹ lưỡng tình hình của Yên Yên, mất cả buổi trời, cuối cùng cũng có kết quả.
- Thần trí vẫn ổn định, tuy bị giam cầm nhưng rất may là tâm lý không tới mức bị méo mó. Sức khỏe hơi suy yếu, là do điều kiện sống và việc ăn uống thiếu thốn. - Bác sĩ già nhìn đứa trẻ 7 tuổi với hình dáng khá nhỏ con - Theo kiểm tra, vẻ như não bộ đã bị tác động nào đó khiến cho một vài ký ức mất đi.
- Bác sĩ, liệu người ta có thể tạo ra cái chết giả? - Hâm Đình nhớ lại năm đó.
- Có thể được, một số ít loại thuốc làm ngừng tim, ngừng hô hấp, hay tiêm muối kali để tăng kali máu khiến tim ngừng đập trong vài phút, tạo nên cái chết giả. Tuy nhiên đòi hỏi phải cấp cứu kịp thời, nếu để quá lâu sẽ không thể cứu chữa hoặc đôi khi tác động tới hệ thần kinh. Một bác sĩ bình thường, nếu nắm vững các kiến thức này thì dễ dàng tạo ra cái chết lâm sàng (chết giả). Biết đâu, sự mất trí nhớ của con gái Dịch tổng là do ảnh hưởng từ việc tiêm thuốc này.