Trên tay cầm theo chiếc cặp da, khoác áo blouse trắng, đó là vị bác sĩ riêng của Lăng Giang tên Will. Anh ta bước đến chiếc xe hơi, chưa kịp mở cửa xe đã nghe từ sau lưng vang lên một tiếng gọi rõ ràng:
- Bác sĩ Tiêu Chấn Nam!
Bàn ta đặt trên chốt cửa xe liền khựng lại vài giây, theo bản năng của một người cố tình giấu đi danh tính nay vừa nghe kẻ khác gọi trúng tên mình, anh chàng bác sĩ trẻ tức thì đảo nhẹ con ngươi trong sự trầm tư. Chưa quay lại vội, anh đang cân nhắc giữa việc thừa nhận hay không, đồng thời còn nghĩ xem giọng nói này là của ai?
- Tiêu Chấn Nam! Đừng để tôi phải gọi anh thêm một lần nữa!
Chất giọng trầm đục, kiểu ra lệnh một cách uy quyền lẫn lạnh lẽo, đối phương nhất định là người có thân phận không tầm thường! Nhưng người có thể tìm ra được danh tính của cái tên “Tiêu Chấn Nam”, lại còn quyền thế như vậy, thì chỉ có một mà thôi!
Biết không thể tránh né, Tiêu Chấn Nam thở ra luồng khí nhẹ, chậm rãi xoay lại. Quả nhiên là Dịch Quân! So với ba năm trước, hắn vẫn chẳng thay đổi gì, nếu có thì chắc là phong độ và thâm trầm lão luyện hơn khi ở cái tuổi 34!
- Chào Dịch tổng, lâu rồi mới gặp.
Buồn cười trước câu chào hỏi có phần quá nhẹ nhàng từ Chấn Nam sau mấy năm biệt tích, Dịch Quân tiến từng bước lại gần cho đến khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn vừa đủ. Mặt đối mặt nhau, rồi hắn lên tiếng:
- Bác sĩ riêng của Dịch gia, ăn cơm của Dịch gia, nhưng lại biến mất chẳng chút dấu vết, cứ tưởng ở đâu xa xôi lắm nào ngờ lại ở gần như thế! Làm bác sĩ riêng cho Lăng gia với cái tên giả Will? Khôi hài thật!
- Ngược lại, tôi chẳng thấy buồn cười ở chỗ nào cả! - Tiêu Chấn Nam tháo khẩu trang ra - Tôi nhớ lúc rời đi mình đâu hề đem theo của cải tiền bạc hay hồ sơ bí mật gì của Dịch gia, cớ sao tôi lại không thể bỏ đi tới nơi khác để làm việc? Dịch gia cũng không ký hợp đồng ràng buộc tôi cả đời mà, Dịch tổng vì sao lại truy lùng tôi?. ngôn tình tổng tài
Tay bác sĩ họ Tiêu này vốn dĩ miệng lưỡi đã rất sắc sảo, Dịch Quân chính là trước đây luôn cảm thấy anh ta không thân thiện, hòa nhã như vẻ bề ngoài lịch lãm vốn có ấy. Lý do hắn bao năm truy tìm tung tích Chấn Nam rốt ráo ư, chẳng phải chính anh cũng biết rất rõ còn gì?
Dịch Quân chiếu tia nhìn băng giá về phía Chấn Nam:
- Lần cuối cùng tôi thấy anh là ở bệnh viện tư Dịch gia ba năm trước, khi Yên Yên đang hôn mê. Sau đó Hâm Đình biến mất, thân xác Yên Yên cũng đem theo, ngay cả anh cũng rời phòng khám liền sau đó tới tận bây giờ! Tiêu Chấn Nam, nghĩ thử xem, với bao nhiêu lý do này đã đủ để tôi tìm kiếm anh cho bằng được chưa?
Cười cười, Tiêu Chấn Nam đẩy nhẹ gọng kính lên đồng thời dựa hờ vào xe hơi:
- À, thì ra là anh muốn tìm Hâm Đình? Thế thì sao lại đến chỗ tôi, với quyền thế của Dịch tổng thì việc tìm kiếm một người đâu có khó! Hay anh nghĩ chúng tôi cùng bỏ trốn, tự do tự tại sống vui vẻ với nhau trong ba năm qua?
- Sống vui vẻ với Hâm Đình? Anh có cửa đó à?
- Tại sao lại không?
- Hình như anh quên mất thân phận của mình rồi, chỉ là một gã bác sĩ riêng quỳ gối ăn cơm của Dịch gia. Còn Hâm Đình là vợ của Dịch Quân này, người người đều gọi cô ấy là Dịch phu nhân, và sinh cho tôi một đứa con gái Yên Yên. Anh ở bên cạnh Hâm Đình nhiều năm, cô ấy có đoái hoài đến anh sao? Thậm chí khi tôi nghi ngờ quan hệ giữa hai người thì cô ấy còn khẳng định cả hai hoàn toàn trong sạch!
Bị Dịch Quân khinh thường, còn khẳng định chắc chắn Hâm Đình chả hề có chút tình cảm gì với mình, khiến Tiêu Chấn Nam ngừng cười, liền khơi lại chuyện cũ:
- Cho dù trước đó không thể thì sau này biết đâu lại có thể! Đừng quên, chính Dịch tổng mới là người chối bỏ hai mẹ con Hâm Đình, thậm chí còn nhẫn tâm tới nỗi muốn lấy gan của con gái Yên Yên mà anh đã chăm sóc suốt ba năm...
Rầm! Tiêu Chấn Nam chưa nói hết câu thì lập tức nhăn mặt, nguyên nhân cũng bởi Dịch Quân vừa đẩy mạnh anh chàng vào cửa xe hơi, lưng đụng cái cốp kèm theo một cú nhói đau gay gắt truyền lên não.
Chẳng ngờ bước chân của vị tổng tài đó lại dài tới vậy, rõ ràng khoảng cách hai người còn khá xa, thế mà hắn có thể mau chóng bước tới gần trước khi anh kịp nhận ra.
Về phần Dịch Quân, có vẻ câu châm chích từ Tiêu Chấn Nam khiến bản thân bùng phát cơn giận dữ, hắn cảm giác như đối phương vừa cầm dao khoét lại vết thương cũ. Túm chặt cổ áo sơ mi của Chấn Nam đến mức nhàu nhĩ, hắn nhìn trực diện anh bằng đôi mắt điên tiết, miệng nhấn mạnh câu này:
- Đừng có chọc giận tôi!
Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong con ngươi tối đen của Dịch Quân cùng với sự cuồng nộ đó, Tiêu Chấn Nam giơ hai tay lên, chuyển qua nhún nhường:
- Vậy giờ Dịch tổng muốn gì?
- Hâm Đình đang ở đâu? Tôi biết chắc chắn hai người có liên hệ với nhau!
- Rất tiếc, tôi chẳng biết gì hết.
- Là Đạm Nhã đúng không? Đạm Nhã chính là Hâm Đình?
Trong vài giây, ánh mắt Tiêu Chấn Nam hơi dao động, nhưng điều đó lướt qua rất nhanh. Trước sự im lặng của anh, Dịch Quân nói tiếp:
- Trở thành bác sĩ riêng của Lăng gia, anh không thể không biết tới Đạm Nhã - hôn thê tương lại của Lăng Giang! Mối quan hệ giữa Lăng gia với Đạm gia vô cùng thân thiết, chắc chắn hai người đã nhiều lần gặp mặt. Tiêu Chấn Nam, anh phải biết rõ Đạm Nhã có phải là Hâm Đình hay không!