"Hả, là con chuột gì mà bụng đói ăn quàng như vậy? Lão phu thấy rất ngoài ý muốn." Đường Ất cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận với châm biếm của Lạc Giang Hách Minh, cũng không nhắc nhở Lạc Giang Hách rằng bên Đường gia ta còn mời ba tu sĩ.
Thái độ của Đường Ất khiến Lạc Giang Hách thấy ngoài ý muốn, xem ra không phải Đường gia đi theo đám bọn họ, chẳng lẽ do may mắn? Không phải Lạc Giang Hách không chú ý tới ba người Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng trong mắt Lạc Giang Hách, ngay cả dân bản địa đất bồi Nam Cực cũng hiểu rất ít về Phỉ Thúy Châu, đương nhiên ba tên tu sĩ ngoại lai này không thể biết gì.
"Nếu chư vị Đường gia đã đến, không bằng tạm thời bỏ ân oán xuống, cùng nhau tìm kiếm cách đột phá thì thế nào?" An Chiêu Nhiên cười tủm tỉm cắt đứt giằng co của hai nhà, giơ ngón tay về phía trước.
"Như Đường trưởng lão thấy, hai đội ngũ chúng ta bị nhốt ở đây một thời gian khá dài, vòi rồng đằng trước vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa sắp xếp vô cùng chặt chẽ, chúng ta đã cố gắng nghĩ cách đi qua, nhưng đều lấy thất bại mà chấm dứt, thậm chí có ba người đã bỏ mạng trong đó."
Tiểu đội Đường gia cũng đã chú ý tới tình huống phía trước, dù sao vòi rồng mạnh mẽ có đường kính lên đến vài trăm mét thức sự quá đáng sợ, cộng thêm trong đó không ngừng có ánh điện lóe lên càng khiến người ta phải lui binh, bây giờ nghe nói Thương Lăng và Lạc gia đã mất ba người, lại không có nhìn thấy thi thể, chắc hẳn ba người kia đã bị cuốn vào trong vòi rồng, hài cốt không còn.
Lạc Giang Hách giễu cợt một tiếng."Nếu Đường trưởng lão đã có thể đến chỗ này, chắc hẳn cũng không phải chỉ dựa vào vận khí, không biết Đường trưởng lão có cao kiến gì?"
Vẻ mặt đệ tử Đường gia trong nháy mắt thay đổi đến mức tuyệt vời, hình như Lạc Giang Hách dùng một câu nói trúng chân tướng, sở dĩ bọn họ có thể đi tới nơi này, đúng là nhờ vào may mắn, mà may mắn của bọn họ là mời chào ba người Hiên Khâu Thiên Giác.
Khu vực đằng trước, vòi rồng nối liền đất trời còn đang tàn sát bừa bãi, hơn mười vòi rồng cách nhau quá gần, thậm chí có xu hướng dung hòa vào nhau, vòi rồng nơi đây chẳng những mạnh mẽ, hơn nữa có vẻ có quỹ đạo vận hành cố định, chỉ quanh quẩn trong khu vực nhất định, muốn chờ chúng biến mất là chuyện không thể nào, những tình huống này, Lạc gia và Thương Lăng quan sát đã lâu đương nhiên đã phát hiện, sẽ không dễ dàng nói phát hiện của mình nói cho Đường gia.
Đường Ất không biến sắc nhìn Hiên Khâu Thiên Giác một cái, sau đó nhìn sang hai đội ngũ Lạc gia và Thương Lăng."Bị lạc trưởng lão nói túng rồi, Đường gia ta có thể đến tới nơi đây đúng là nhờ may mắn, còn như cách đột phá hả, nếu là có thể lấy ra, không biết hai vị muốn lấy thứ gì để đổi đây."
An Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn Đường Ất một cái, vẻ mặt Đường Ất lạnh nhạt không giống làm bộ, Đường gia thật sự có cách đột phá sao? Mặc dù nghi vấn, lại không mở miệng.
Người cũng kinh ngạc còn có Lạc Giang Hách, ý của Đường Ất là muốn họ dùng giá cao trao đổi điều kiện đột phá, An Chiêu Nhiên không có hành động gì, Lạc Giang Hách thầm mắng một câu lão hồ ly, sau đó thần thái hơi khinh bỉ mở miệng."Lúc nào thì Đường rời vào hoàn cảnh như thế? Cần dựa vào loại thủ đoạn không tư cách này mà kiếm lời, cũng được, nếu ngươi coi thật sự có thể giao ra cách đột phá, Lạc gia ta bằng lòng giao một ngàn thượng phẩm linh thạch."
Lạc Giang Hách nói xong, mắt đệ tử Lạc gia cũng ào ào lộ ra khinh bỉ, Lạc gia không có lúc nào không cao ngạo vô cùng khinh thường hành động của Đường Ất.
Còn hành động như bố thí này của Lạc gia giống cũng khiến mọi người của Đường gia ào ào nhíu mày, nhưng không chờ bọn họ phát giận, một giọng nói réo rắt tràn trề ghét bỏ vang lên trước, mở miệng nói chuyện là Long Tiểu Chi làm tổ trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, lúc này bé con đang dùng hai tay đào tà áo Hiên Khâu Thiên Giác bò ra bên ngoài, nghe Lạc Giang Hách nói vậy thì không chút nghĩ ngợi nói."Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Còn chưa đủ cho ta mua linh quả, sư phụ, Lạc gia này nghèo quá!"
Rõ ràng bé con muốn nói nhỏ, nhưng không biết do hiện trường quá yên tĩnh hay sao, hơn nữa ở đây đều không phải là kẻ yếu, ngũ giác thông thấu, cho nên lời nói của Long Tiểu Chi truyền tới tai mỗi người không sót chữ nào.
Mọi người của Đường gia thì lạnh nhạt, nếu như là hơn mười ngày trước, có người nói như thế, nhất định bọn họ sẽ cho rằng đây là người điên, nhưng trong những ngày tránh né gió lốc trong Lê viện, bọn họ đã biết cái gì gọi là giàu nứt đố đổ vách, mà ngay cả mâm đựng trái cây dùng để đặt linh quả cũng là vật hiếm có.
Nhất là Lương Âm, lúc phòng thủ bách thảo viên, ngẫu nhiên Long Tiểu Chi cũng sẽ đi dạo dạo một cái, lúc đi trong đầy viên cây trái sẽ tiện tay hái linh quả xuống ăn, Lương Âm nhìn mà đau đớn, dường như thứ Long Tiểu Chi răng rắc răng rắc cắn từng ngụm là đang cắn trên người nàng.
Gân xanh trên trán Lạc Giang Hách nổi lên trong nháy mắt, nhìn về phía người tí hon ra sức leo ra khỏi tà áo kia, hình như bé con cũng không vội biến thành lớn, mà là vuốt vuốt áo choàng nhỏ xíu đằng sau mình, sau đó bay lên trên trời, nhàn nhã vỗ cánh bay giữa không trung, cánh bướm màu tím hơi mờ kia giải thích rõ thân phận của ‘hắn’, ông ta đường đường là trưởng lão Lạc gia, lại bị một con tử điệp yêu khinh bỉ.
Long Tiểu Chi bên cạnh, Mặc Bạch liên tục duy trì dáng vẻ cao lãnh cũng hiếm khi cho ra phản ứng tán thành, Mặc Bạch cũng không có mở miệng nói chuyện, mà là quan sát Lạc Giang Hách từ trên xuống dưới một lần, sau đó ghét bỏ dời tầm mắt.
Lạc Giang Hách "..."
Ánh mắt tràn trề ghét bỏ này có ý gì? Lạc Giang Hách đè thái dương của mình, giọng nói tràn trề nguy hiểm."Đường Ất, quả nhiên Đường gia các ngươi không kén ăn, thu lưu ba kẻ Lạc gia không muốn cũng không nói, lại còn để cho một con tiểu yêu miệng nói cuồng ngôn, khoa tay múa chân!"
Trong mắt Đường Ất hiện ra cười ý kín đáo, giọng nói lại hết sức nghi ngờ."Lời nói này của Lạc trưởng lão thì Đường mỗ không hiểu rồi, người bạn nhỏ đây là quý nhân của Đường gia ta, hơn nữa một ngàn thượng phẩm linh thạch quả thực không đủ cho bạn nhỏ này thường tiêu khiển ngày, người bạn nhỏ quý giá này ngay cả linh quả hạ phẩm cũng không ăn đó."
Lạc trong nhà một thanh niên đệ tử nghe này cười lạnh một tiếng."Quý giá? Nếu như ta không nhìn lầm, đây chỉ là một con tử điệp yêu mà thôi, thế nhưng gánh chịu nổi hai chữ quý giá, có phải Đường gia lấy lòng người ta quá mức hay không?"
Hiên Khâu Thiên Giác giương mắt nhìn đệ tử Lạc gia kia một cái, ánh mắt thật sâu.
Long Tiểu Chi nhàn nhã vỗ cánh, cái đầu nhỏ khẽ ngẩng lên."Đương nhiên ta gánh nổi hai chữ quý giá, ta vừa có thể giúp Đường gia tìm tới chỗ này, đương nhiên cũng có thể đột phá Long Quyển đại trận này, ta giúp các ngươi là đạo nghĩa, không giúp là bổn phận, đòi lấy thù lao cũng là đạo lý hiển nhiên, ngươi lấy cái gì mà chỉ trích ta? Lẽ nào chỉ bằng tu vi cao cấp mà các ngươi tự cho là đúng kia? Buồn cười, hừ, người giỏi có người còn giỏi hơn, Lạc gia, cũng không gì hơn cái này!"
Sau khi bé con nói xong, còn ngước cái đầu nhỏ lên, không yên tâm hỏi thêm một câu."Sư phụ, có phải Tiểu Chi rất quý giá không?"
Hiên Khâu Thiên Giác khẽ cười một tiếng, đưa tay sờ sờ bé con đang ra sức ngẩng đầu."Không phải Tiểu Chi quý giá, Tiểu Chi là bảo bối, sư phụ đã từng nói, Tiểu Chi không nhớ rõ sao? Còn chữ quý giá này, trên bề ngoài thì Đại sư huynh của con cũng miễn cưỡng xem như quý giá."
Cảm nhận được bàn tay trên đỉnh đầu, Long Tiểu Chi theo thói quen dùng gò má bụ bẫm của mình mà cọ cọ. Hiên Khâu Thiên Giác thuận thế nâng bé về.
Mặc Bạch nằm cũng trúng đạn hiển nhiên khá thích hai chữ quý giá này, khẽ ưỡn ưỡn ngực, muốn làm cho hình tượng của mình trong lòng tiểu sư muội lại càng "Quý" "Giá*" hơn một chút.
*Nguyên văn là chữ ‘báu’ trong châu báu, anh Mặc Bạch hiểu châu báu = vàng, nên ưỡn ngực cho hiện rõ sự ‘lấp lánh ánh vàng’ của mình
Xong câu này, không khí của hiện trường có phần lạ lẫm, từng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía nhóc con này. Có ý gì? Sở dĩ Đường gia đến nơi này, là do tiểu yêu này giúp? Tầm mắt của mọi người chuyển sang Đường Ất, Đường Ất vẫn thanh nhàn, không có ý phản bác, đáp án đã rất rõ ràng, tiểu yêu này đang nói thật, hơn nữa chỉ sợ phương pháp đột phá, cũng có liên quan với tiểu yêu này.
"Nếu chư vị đã không muốn đồng hành cùng ta, ta cũng không tiện miễn cưỡng, sư phụ, chúng ta đi thôi." Long Tiểu Chi ngồi trên lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, có ý nhao nhao muốn thử.
Hiên Khâu Thiên Giác nghe này gật gật đầu."Được." Thế nhưng không có một tia ngăn cản, dưới tình huống như vậy, Thương Lăng và Lạc gia cũng không thể không mở miệng lần nữa.
Trong đội ngũ Thương Lăng, một nam tử mặc huyền y màu vàng kim thêu hoa văn sắc xảo mở miệng."Nếu thật sự có cách đột phá, sau khi tiến vào Phỉ Thúy, bạn nhỏ có thể chọn lấy một vật trong thu hoạch của tiểu đội Thương Lăng, không biết điều kiện này thế nào?"
Long Tiểu Chi sờ cằm nhỏ suy tư một cái, Thương Lăng quốc có vẻ khá hiểu rõ Phỉ Thúy Châu, có lẽ có thể phát hiện thứ bọn họ không thể tìm được, vì vậy gật đầu đồng ý.
Lạc Giang Hách thấy thế, trong lòng rất không cam, nhưng lại không thể không cúi đầu."Nếu được tiến vào Phỉ Thúy Châu, Lạc gia ta cũng giống như thế."
Long Tiểu Chi lại nghiêm trang lắc lắc đầu."Ta muốn ba món!"
"Ngươi đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Người đệ tử kia của Lạc gia tức giận bất bình, tình huống cụ thể trong Phỉ Thúy Châu như thế nào trước mắt còn chưa rõ, thiên tài địa bảo không phải rau cải trắng, có thể phát hiện một món đã là đại cơ duyên, tiểu yêu này lại mở miệng muốn ba món.
Bé con lại ngồi yên ổn trong lòng bàn tay của người kia, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ."Thế này không phải tỏ ra Lạc gia các ngươi rất đáng giá sao? Ta nói các ngươi nghèo, trước đó còn muốn dùng một ngàn linh thạch lừa gạt ta, giờ lộ nguyên hình rồi, hơn nữa còn rất không có học vấn, tuy ta không phải là loài người nhưng biết rõ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải dùng như thế, thế này phải gọi cháy nhà hôi của."
Chúng đệ tử Lạc gia ào ào hộc máu, người cái lý sự trong lòng, hận không thể xông lên níu lấy tiểu yêu kia một bàn tay chụp dẹp. Tiểu yêu này nói chuyện quá tức người, đệ tử Lạc gia còn muốn mở miệng lại bị Lạc Giang Hách phất tay ngăn cản, hình như sắc mặt Lạc Giang Hách liên tục không đẹp mắt từ lúc tiểu đội Đường gia xuất hiện."Lão phu đồng ý!"
Trong lúc có mặt cả tam đại thế lực, Long Tiểu Chi cũng không sợ Lạc Giang Hách đổi ý, có điều nhìn vẻ mặt Lạc Giang Hách, hình như có tính toán khác, nhưng Long Tiểu Chi có chỗ dựa vững chắc lại không sợ.
Long Tiểu Chi lấy một chiếc ô nhỏ trong linh phủ ra, đúng là Vãn Cung Tán mua trong thành Tư Thủy, sau đó giao chiếc ô cho Hiên Khâu Thiên Giác.
Nếu đã trước dự đoán ra mục đích cuối cùng của chuyến này là khu mắt gió,thì trên đường tới Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi đã kết hợp những cách thức trong thư tịch ghi lại, cuối cùng xác định hai phương án, một là đến nơi đây rồi căn cứ tình huống thực tế tìm kiếm tâm trận hoặc là chỗ sơ hở của Long Quyển đại trận, một là cưỡng chế đột phá.
Hiên Khâu Thiên Giác tinh thông các loại trận pháp, nếu trận pháp Long Quyển có tồn tại chỗ sơ hở, muốn tìm ra cũng không phải không thể nào, nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cưỡng chế đột phá thôi.
Vì thiết kế của Long Quyển đại trận gần như hoàn mỹ, chỉ sợ tìm kiếm tâm trận và chỗ sơ hở cũng không dễ dàng, chi bằng bằng vào thực lực cưỡng chế đi qua.
Vãn Cung Tán là Hiên Khâu Thiên Giác tự tay làm, hơn nữa chức năng của chiếc ô càng mạnh trong tay yêu linh, trong tay tu sĩ bình thường, Vãn Cung Tán còn có thể ngăn cản công kíchcủa tu sĩ Nguyên Anh, huống chi là trong tay Hiên Khâu Thiên Giác.
Lẩn tránh mưa gió là thuộc tính cơ bản của linh khí loại ô, cũng có thể nói chiếc ô này có tác dụng khắc chế vòi rồng trong trình độ nhất định.
"Đợi chút! Không phải ngươi muốn dựa vào linh khí cưỡng chế đột phá chứ, chuyện này không thể nào! Nếu không chúng ta sẽ không bị vây ở chỗ này lâu như thế." Lạc Giang Hách thấy Hiên Khâu Thiên Giác cầm linh khí loại ô kia thì nhíu mày.
_Hết chương 111_