Nhưng phần lớn tông môn vẫn là lựa chọn rời đi, tiếng chuông du dương vừa mới vang, không ít tu sĩ cũng đã chuẩn bị xong, theo thứ tự bái biệt, ào ào đi xuống núi.
Thất Linh Tông cũng ở trong đó, dẫn theo tầng tầng lớp lớp linh thú, cứ thế nghênh ngang đi núi xuống, lần này Tần Tông Nguy cũng không ra mặt, chịu trách nhiệm tiễn khách vẫn là Tần Nham, cho dù Tần Nham hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không thể không duy trì dáng tươi cười khéo léo.
Thất Linh Tông này chắc chắn là cố ý, linh thú khế ước có thể thu vào không gian linh thú, hơn nữa số lượng linh thú khế ước có quan hệ trực tiếp với không gian linh thú, nói cách khác nếu như không gian linh thú của ngươi không đủ lớn, thì không có cách nào khế ước nhiều linh thú, cho nên không tồn tại tình huống khế ước linh thú lại không bỏ vào được, đương nhiên, thông qua linh khí như Phược Linh Vòng mà cưỡng chế khế ước linh thú thì khác, loại linh thú này không có cách nào thu vào không gian linh thú.
Tần Nham làm như không thấy đồng tình trong mắt các tông môn khác, trong lòng cười lạnh liên tục, bất quá là một hậu duệ Linh Tịch mà thôi, có thể lật lên bao nhiêu sóng gió, ngược lại Vân Khuyết tông có ánh sáng số mệnh kia, càng khiến hắn để ý, chỉ là vì sao tông chủ kiêng kỵ Hiên Khâu Thiên Giác như vậy?
Trong lúc suy tư, cách đó không xa xuất hiện phục sức màu trắng thống nhất, đúng là Vân Khuyết tông mà Tần Nham nhớ mãi không quên, đi ở đàng trước tự nhiên là tông chủ Vân Khuyết tông Hiên Khâu Thiên Giác, một thân áo trắng mờ mịt bị hắn mặc ra phiêu diêu như tiên, thêm khí chất dịu dàng, nụ cười thản nhiên bên khóe môi, dung mạo không tầm thường thậm chí có thể nói tuyệt sắc, khiến không ai dám khinh thường.
Bên cạnh hắn, một người tí chải lấy song nha kế đang ngồi trên một con tiểu Hoàng Điểu, tiểu Hoàng Đđiểu vẫy cánh, bay rất ổn.
Theo sát phía sau, chính là Hiên Khâu Mặc Bạch mặt không chút thay đổi, công tử như ngọc Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu sắc sảo bén nhọn, này mấy thầy trò quả thật rất dễ chú ý, vừa xuất hiện, cơ hồ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Nguyễn Thanh Tuyết tiến lên, rất tự nhiên hàn huyên một trận với Tần Nham, Tần Nham dùng khuôn mặt tươi cười cam tâm tình nguyện chào đón, Nguyễn Thanh Tuyết tự nhiên cũng thuận buồm xuôi gió.
Sau khi bái biệt Thương Lan tông sau đó, Vân Khuyết tông chia làm hai đường, năm thầy trò Hiên Khâu Thiên Giác dự định trực tiếp đi theo hướng tây, đi bộ đến bí cảnh Thương Lan tông đã nói. Còn những đệ tử còn lại, được Đan Nghĩa Khanh dẫn dắt về Vân Khuyết tông.
Còn bí cảnh Thương Lan mấy tháng sau, đám người Đan Nghĩa Khanh sẽ tới tham gia, mệnh lệnh này do Hiên Khâu Thiên Giác trực tiếp truyền lệnh xuống, Đan Nghĩa Khanh hiểu rõ Hiên Khâu Thiên Giác, biết rõ hắn như thế làm nhất định có nguyên nhân khác, cho nên không chút do dự đi về Vân Khuyết tông.
Vị trí Thương Lan tông phát hiện bí cảnh nằm ở Trung Tây bộ của đại lục Nam Cảnh, chiếm diện tích rất rộng lớn, mà chỗ đó, vài ngàn năm nay hiếm khi có người đến, bởi vì trải rộng đầm lầy, hồ nước, lại có khí độc bao phủ, nguy hiểm không nói, còn không có bao nhiêu vật tư có thể thu hoạch.
Mấy người Hiên Khâu Thiên Giác lựa chọn đường nhỏ đi bộ, từ Thương Lan tông trực tiếp đi theo hướng tây, đi qua rất nhiều thành trì, xem như rèn luyện tu tâm.
Còn những tông môn khác, không nhàn nhã hào hứng như Vân Khuyết tông, trước khi Nguyễn Thanh Tuyết rời đi còn lén tìm Giải Mật Nhi một lần, đưa những thứ từng hứa hẹn trong Cửu Trọng thí luyện đại trận cho Giải Mật Nhi.
Chúc Chiếu Sơn sụp đổ, Giải Mật Nhi rơi vào chân núi, mượn đá vụn che lấp, tránh thoát mọi người, miễn cưỡng kháng cự sức hút của dòng nước xoáy, mặc dù nàng ta không tận mắt thấy chuyện xảy ra trong hành trình, lại thấy bóng dáng của Thanh Hành Vân và Thanh An, giải thích rõ quả thật bị mình hy sinh.
Nguyễn Thanh Tuyết ra tay rất hào phóng, cũng không giải thích chuyện trong thế giới tầng mười, thái độ lạnh nhạt như cũ, nhưng đúng là phong cách hành sự và thái độ này của Nguyễn Thanh Tuyết, khiến trong lòng Giải Mật Nhi nghi ngờ, càng thêm xác định, Vân Khuyết tông và Thanh Đan Môn, từ bản chất mà nói là khác nhau.
Mặc kệ những người khác có tâm tư gì, mấy người Hiên Khâu Thiên Giác đã đến Vân Trung Lâu của thành Tư Thủy, dự định đi dạo một vòng thành Tư Thủy này trước, rồi tiếp tục đi theo hướng tây.
Hai ngày ngắn ngủi, tông môn tới tham gia Nam Cảnh tỷ thí đã đi gần hết, thành Tư Thủy không giảm phồn thịnh, vẫn vô cùng náo nhiệt.
Ở trên đại lục Hoàn Thần, trong từng chủ thành phần lớn là người phàm, tu sĩ hỗn hợp, chỉ có số ít một chút thôn xóm mô hình nhỏ và thành thị hẻo lánh, mới hoàn toàn là người phàm cư trú, còn tu sĩ, cũng không phải tất cả cư ngụ trong tông môn, cũng có rất nhiều tu sĩ thụ bị tư chất hạn chế, không có hy vọng thăng cấp, dứt khoát không một lòng tu tiên, mà an cư lạc nghiệp ở thành trấn gần tông môn.
Cuối cùng, nguyên nhân tạo thành tình huống như thế vẫn là Hoàn Thần đại lục dư thừa linh lực, khiến nhân số tu sĩ rất đông, cơ hồ chiếm ba thành nhân khẩu trong Hoàn Thần, hơn nữa thêm linh tu và yêu tu, số lượng người tu chân to lớn, dĩ nhiên là sẽ dung nhập sinh sống trong khắp đại lục, từ phương diện này mà nói, đại lục Hoàn Thần có thể nói là một mảnh đất phúc hậu rất bao dung sinh linh.
Tựa như hiện thời, một con tiểu yêu đáng yêu vỗ cánh bay tới bay lui quanh một người bán bán mứt quả rong, người bán hàng rong cũng không chuyện bé xé to, cư dân trong thành cũng không kinh hoảng tứ tán, hô to yêu quái.
"Ta muốn cái này." Bay một trận, tiểu yêu một chuỗi tương đối nhỏ trong đám mứt quả mà nói.
"Được rồi! Một viên linh châu hạ phẩm." Mặt mày người bán hàng rong rạng rỡ đáp, không hoàn toàn là vì kiếm tiền, bởi vì bé con áo trắng tung bay trước mặt quả thực động lòng người, cổ bánh bao mặt, chải song nha kế, hết lần này tới lần khác làm ra bộ ta rất nghiêm túc, rất nghiêm túc mà chọn mứt quả.
Tiểu yêu nghe này, từ trong linh phủ lấy một viên linh châu ra giao cho người bán hàng rong, sau khi người bán hàng rong nhận lấy lập tức lấy chuỗi đường hồ lô kia xuống, lúc đưa cho tiểu yêu lại gặp khó khắn, bé yêu này nhỏ như thế, còn chưa cao bằng mứt quả, vậy phải cầm thế nào? Chẳng lẽ phải khiêng sao?
"Đưa ta đi." Người bán hàng rong đang lúc khó khăn, một giọng nói hơi vui vẻ vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng đang đứng ở sau lưng tiểu yêu, trong mắt mỉm cười, khí chất lỗi lạc, hấp dẫn vô số ánh mắt.
"Sư phụ ~" tiểu yêu nhìn thấy người đến, mặt bánh bao nghiêm túc lập tức tan vỡ, mắt cong thành trăng lưỡi liềm, vỡ cánh bay đến trước mặt nam tử.
Nam tử đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của tiểu yêu, rồi duỗi tay nhận mứt quả trong tay người bán hàng rong hơi dại ra, chờ người bán hàng rong lấy lại tinh thần, hai thầy trò kỳ lạ này đã đi rất xa, vẫn còn có thể nghe được tiếng cười nhẹ nhàng.
Bàn chân trần của Long Tiểu Chi đứng ở trên tay Hiên Khâu Thiên Giác, bàn tay mũm mĩm ôm thẻ trúc, liếm nước đường ngoài mứt quả. Hiên Khâu Thiên Giác cầm lấy một xâu hồ lô đường, ngẫu nhiên chuyển động một cái, dời mặt không còn nước đường đi chỗ khác.
Vì vậy hai thầy trò đi qua, khiến mọi người trên đầu đường ào ào ghé mắt, hình ảnh một nam tử tựa như trích tiên cầm một xâu hồ lô đường là một cảm giácnhư thế nào, hình ảnh vốn phải vô cùng không thích hợp lại trong ánh mắt ấm áp như ánh sáng mặt trời kia, biến thành vô cùng ấm áp.
Bởi vì không cần phải gấp rút lên đường, cho nên đoàn người dự định dừng lại vài ngày ở thành Tư Thủy, một mặt là bổ sung vật tư, một mặt cũng là muốn xem xét chủ thành phồn hoa nhất Nam Cảnh.
"Sư phụ, đại sư huynh thật sự không có việc gì sao?" Ăn mứt quả, Long Tiểu Chi vẫn không quên quan tâm sư huynh nhà mình một cái, nói đến Hiên Khâu Mặc Bạch, hôm nay thế nhưng chủ động mang tiểu Hoàng Điểu đi dạo phố, còn việc tiểu Hoàng Điểu có nguyện ý hay không, Long Tiểu Chi bày tỏ, nàng cũng không biết, sáng sớm Hiên Khâu Mặc Bạch bưng cả tiểu Hoàng Điểu và chén ngọc đi, tiểu Hoàng Điểu còn đang ngủ.
"Trước mắt không sao." Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nhiều lời, lúc tra xét kinh mạch trong cơ thể Mặc Bạch, Hiên Khâu Thiên Giác cũng chỉ nói bốn chữ này, trừ ra thì cái gì cũng không nói.
Mấy người Nguyễn Thanh Tuyết không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, nếu sư phụ đã nói trước mắt không sao, thì đã nói lên không có vấn đề, nhưng Hiên Khâu Thiên Giác cũng không có cách nào với khí đen, khí đen này hết sức kỳ lạ, không thể dùng linh lực đuổi đi, nếu không thì lấy sự bá đạo của Mặc Bạch, sao lại cho thứ kia ở trong người mình.
"Tiểu Chi thích đại sư huynh nhiều hơn, hay là thích Nhị sư huynh nhiều hơn?" Đột nhiên Hiên Khâu Thiên Giác làm như lơ đãng hỏi.
Long Tiểu Chi cau lông mày nhỏ, vấn đề này không giống như là sư phụ sẽ hỏi, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, chỉ chốc lát sau."Tiểu Chi đều thích, nếu như nhất định phải so sánh, vậy cũng chỉ có thể dùng thời gian mà cân nhắc, bởi vì trừ thứ này ra, Tiểu Chi thật tìm không ra chỗ so sánh."
Long Tiểu Chi có thể cảm nhận được dù là Nguyễn Thanh Tuyết hay là Hiên Khâu Mặc Bạch đều thật tâm đối đãi với mình, cho nên cũng trả lại tình cảm chân thành, nhưng nếu như nhất định phải tiến hành, vẫn là Nguyễn Thanh Tuyết chung đụng lâu hơn quan trọng hơn một chút.
"Vậy sao." Hiên Khâu Thiên Giác hiểu rõ gật gật đầu.
"Tại sao sư phụ phải so sánh đại sư huynh và Nhị sư huynh vậy?" Trả lời xong, Long Tiểu Chi mới nhận ra chỗ kỳ lạ, Hiên Khâu Thiên Giác là một sư phụ tốt, trong lòng của hắn đồ đệ quan trọng như nhau, vì sao đột nhiên muốn Long Tiểu Chi làm so sánh, nghĩ lại vấn đề mới vừa rồi của mình, đột nhiên Long Tiểu Chi có một suy đoán không hay lắm.
Hiên Khâu Thiên Giác không nghĩ tới Long Tiểu Chi nhạy cảm như thế, sờ sờ cái đầu nhỏ hơi dại ra của Long Tiểu Chi."Tiểu Chi đoán được?"
Long Tiểu Chi buông ra mứt quả, hơi rầu rĩ gật gật đầu."Con hỏi xong tình huống của đại sư huynh, sư phụ lập tức nhắc tới Nhị sư huynh, lẽ nào khí đen trong cơ thể đại sư huynh phải bắt Nhị sư huynh trả giá rất lớn mới lấy ra được sao?"
Đây là khả năng duy nhất Long Tiểu Chi có thể nghĩ ra, hồi tưởng lại lần đầu tiên Hiên Khâu Thiên Giác tra xét tình huống trong cơ thể Mặc Bạch, chỉ nói bốn chữ trước mắt không có gì, mà tin tức bốn chữ này lộ ra cũng rất nhiều.
Một là, Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ khí đen này, còn hơi hiểu rõ, hai là, Thương Lan tông cũng giải quyết không được khí đen này, nếu không lấy phong cách làm việc của Hiên Khâu Thiên Giác, nhất định sẽ trực tiếp lên Thương Lan Sơn ép Tần Tông Nguy, ba là, phương pháp giải quyết khí đen Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ, nhưng phải trả giá rất lớn, hoặc là cần rất nhiều thời gian.
Hiên Khâu Thiên Giác khe khẽ thở dài, trên phương diện khác thì sự thông tuệ của Long Tiểu Chi có thì khiến hắn ngoài ý muốn, nhất dính đến người mình quan tâm, suy nghĩ của Long Tiểu Chi sẽ cực kỳ tỉ mỉ và nhạy cảm.
"Tiểu Chi không cần lo lắng, Đại sư huynh của con cũng không phải là tính cách ngồi chờ chết, huống chi nếu như chuyến đi di chỉ Linh Tịch này thuận lợi, vấn đề khí đen có lẽ sẽ giải quyết dễ dàng hơn."
"Sư phụ biết rõ đó là di chỉ Linh Tịch? Trong di chỉ Linh Tịch có thứ có thể cứu đại sư huynh?" Long Tiểu Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy Hiên Khâu Thiên Giác thật bí hiểm.
"Chỉ là suy đoán, nhưng xác thực Linh Tịch tộc đã từng cư ngụ ở biển Linh Tịch nằm trong vùng biển Tây Bộ Nam Cảnh, mà biển Linh Tịch sau khi Linh Tịch diệt tộc cũng khô khốc, trong vạn năm, thế sự xoay vần, chỗ tộc Linh Tịch từng ở đã biến thành đầm lầy diện tích khổng lồ." Hiên Khâu Thiên Giác cũng có hơn vạn tuổi, tự nhiên có chỗ hiểu rõ lịch sử vạn năm trước.
_hết chương 65_