Mục lục
Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Tiểu Chi sắp xếp lại tin tức trong lời nói của Y Vũ, Mặc Lương đang ở trong nhà nhỏ, Tây Tịch Nguyệt thì chẳng biết đã đi đâu, trong khu rừng này anh đào sum xuê, nhưng đường nhỏ chỉ có một, Tây Tịch Nguyệt hẳn đang ở gần đây.

Nghe Y Vũ nói, nàng ta biết cách rời khỏi thành cổ, lại không vào nhà gỗ được, mục tiêu của nàng ta hình như là thi thể đang quỳ kia, nhưng nàng ta lấy một thi thể làm gì?

Y Vũ yên tĩnh ngồi không đợi được câu trả lời từ trong nhà nhỏ, lại đột nhiên đứng lên, đề phòng nhìn vào biển hoa anh đào sau lưng."Đi ra!"

Long Tiểu Chi lập tức lùi cái đầu nhỏ về, giấu mình trong thân cây to lớn, lẽ nào bị phát hiện? Đang lúc ngạc nhiên nghi ngờ, dưới biển hoa bên kia dần dần có một người đi ra, là Tây Tịch Nguyệt luôn xuất quỷ nhập thần.

Tây Tịch Nguyệt vẫn ăn mặc như cũ, chỉ là y phục bị rách mấy chỗ, hiển nhiên đã trải qua chiến đấu.

"Là ngươi, đến tột cùng ngươi là ai?" Thấy là Tây Tịch Nguyệt, Y Vũ cũng không thả lỏng.

Tây Tịch Nguyệt lại không để ý đến Y Vũ, trực tiếp đi tới cửa chính nhà nhỏ, cảm giác Tây Tịch Nguyệt cho Long Tiểu Chi ngoại trừ thần bí thì là lãnh ngạo, khác với Mặc Thanh Hàn lạnh như băng, Tây Tịch Nguyệt sở hữu một loạt lạnh lùng khinh thường mọi thứ xung quanh.

Y Vũ bị xem nhẹ mặc dù xấu hổ, cũng không lập tức công kích, mà đề phòng lại lui một bước. Xem ra quả thật đúng như suy nghĩ của Nguyễn Thanh Tuyết, Y Vũ đã phải trả giá một cái giá lớn ở chỗ tinh phách kỳ lân.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Y Vũ, Tây Tịch Nguyệt không bị cản mà bước vào nhà nhỏ, đi vào viện, đầu tiên đụng phải thi thể đang quỳ gần cửa, Tây Tịch Nguyệt cúi đầu nhìn vào thi thể, sau đó nhìn về phía Y Vũ, cho dù cách mạng che mặt màu đen, sát khí sắc bén vẫn ép thẳng tới Y Vũ như cũ.

Y Vũ nhanh chóng nhảy ngược lại, rời khỏi khu vực gần cửa chính, dây leo trong tay áo dài ra, đã chuẩn bị công kích xong.

Lúc này Tây Tịch Nguyệt lại cười lạnh một tiếng, tràn đầy đùa cợt, sau đó trực tiếp đi vào bên trong, đi đến chỗ cách thi thể đế hậu ba bước, cung kính quỳ xuống, trán chạm đất, liên tục lạy ba cái, động tác cung kính, không có chút chậm trễ nào.

Tây Tịch Nguyệt quỳ một lúc lâu trước thi thể đế hậu, không biết đang trầm tư điều gì, sau đó khom người cúi đầu đến gần thi thể, Tây Tịch Nguyệt đưa lưng về phía Long Tiểu Chi, cũng may vị trí của Long Tiểu Chi lúc này tương đối cao, miễn cưỡng có thể trông thấy động tác của nàng.

Động tác của Tây Tịch Nguyệt rất chậm, như kiêng kị điều gì, nàng ta chậm rãi vươn tay đến gần cổ nữ tử phượng bào, như muốn lấy vật gì đó, trong nháy mắtngón tay nàng sắp đụng phải thi thể nữ tử phượng bào, nam tử long bào liên tục bình tĩnh kia lại mở mắt, đồng tử lạnh như băng nhìn chăm chú vào Tây Tịch Nguyệt, sự lạnh lẽo vô tình trong đồng tử kia cực giống ngân giao trong Kính Đàm.

Hô hấp Long Tiểu Chi chợt nhẹ, tim lập tức đập gia tốc. Động tác Tây Tịch Nguyệt cũng mãnh cứng đờ, không dám nhúc nhích, lúc giằng co, Long Tiểu Chi lại nghe nghe thấy từ sau lưng mình có tiếng động rất nhỏ truyền tới, quay đầu lại nhìn, phát hiện là đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết.

Lúc này mà nhắc nhở bọn họ thì hiển nhiên đã không kịp, trên đảo chỉ có một con đường, bọn Nguyễn Thanh Tuyết đương nhiên sẽ đi đến đây, động tác đoàn người mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn bị phát giác.

Tây Tịch Nguyệt như đã hạ quyết tâm, động tác nhanh như tia chớp gỡ xuống một vật từ nữ tử phượng bào, tốc độ quá nhanh, Long Tiểu Chi không thấy rõ.

Tây Tịch Nguyệt vừa nhúc nhích, động tác của nam tử long bào vô cùng nhanh chóng, một tay nắm lấy phương thiên họa kích cắm trên mặt đất bên cạnh rồi vung lên, một tay vẫn vững vàng bảo vệ nữ tử phượng bào trong lòng mình.

Phạm vi công kích của Phương thiên họa kích rất lớn, hơn nữa vô cùng sắc bén, Tây Tịch Nguyệt thiếu chút nữa bị chém ngang, cho dù đã nhanh chóng lui về phía sau, bụng cũng đã trúng đòn, lúc Tây Tịch Nguyệt nhảy ra xa, thì xé rách áo bào trên người, quấn một vòng trên eo, động tác dưới chân không ngừng, thẳng đến cửa chính nhà nhỏ.

Nhìn một đường máu tươi kia, Long Tiểu Chi hoài nghi Tây Tịch Nguyệt có sống nổi hay không. Tây Tịch Nguyệt không dám dừng lại lâu trong sân, động tác thần tốc rời khỏi tiểu viện, nam tử long bào sau lưng cũng không đuổi theo, ngồi tại chỗ như cũ.

Tây Tịch Nguyệt rời khỏi tiểu viện, mới dám dừng lại, khẽ vén một góc mạng che mặt, chuẩn bị dùng dược, nhưng Y Vũ liên tục chờ thời thừa cơ công kích, Tây Tịch Nguyệt phất tay ném bình ngọc mình vừa chuẩn bị dùng về phía Y Vũ.

Tốc độ Y Vũ quá nhanh không thể tránh né, vô thức dùng dây leo kéo bình qua, lại không nghĩ bình ngọc kia vừa chạm đã vỡ, trong bình cũng không phải là đan dược, mà là chất lỏng không màu.

Chất lỏng bởi vì bình ngọc vỡ mà rơi vào người Y Vũ, tiếng ăn mòn lập tức vang lên, Y Vũ kêu thảm thiết, chỉ một cái nháy mắt, Y Vũ đã thương tích đầy mình, hoa phục trước đó còn đoan trang đã bị ăn mòn hơn phân nửa, xương trắng lộ ra ngoài vô cùng bắt mắt.

Thấy Y Vũ đã mất đi năng lực hành động, Tây Tịch Nguyệt mới lấy đan dược ra dùng, lúc rời khỏi, không biết là cố tình hay vô ý, vừa vặn đạp lên người Y Vũ mà đi, Y Vũ nằm trên mặt đất, bởi vì cổ họng bị tổn thương, không ngừng phát ra Tiếng thở dốc hồng hộc....

Long Tiểu Chi nhìn thấy tất cả."..."

Đột nhiên cảm thấy Tây Tịch Nguyệt này thật là nguy hiểm, chẳng những đạt tới mục đích của mình, mà còn dễ dàng làm Y Vũ trọng thương, tính toán ra thương thế của mình, tính ra Y Vũ sẽ nhân cơ hội đánh lén, nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, lúc đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết sắp bước vào phạm vi công kích thì rời khỏi, bóng dáng lập tức sẽ biến mất giữa những cây anh đào.

Long Tiểu Chi vươn cánh, nhanh chóng bay theo, trong những người này, sợ là chỉ có Y Vũ và Tây Tịch Nguyệt mới biết cách rời khỏi.

Từ việc Mặc Lương bị nhốt lâu như thế thì có thể thấy được, phương pháp rời đi vô cùng bí ẩn, khó có thể phát hiện, mà Y Vũ cũng từng nói, bỏ qua hôm nay, chỉ có thể đợi thêm chín năm nữa.

Cổ họng Y Vũ bị thương, đang hấp hối, nếu như không bại lộ năng lực chữa khỏi của mình, chỉ sợ rất khó biết cách rời khỏi từ trong miệng nàng, lẽ nào việc này cũng nằm trong tính toán của Tây Tịch Nguyệt sao? Nàng ta muốn bọn họ bị bao vây rồi chết ở chỗ này?

Long Tiểu Chi cũng không dám theo quá sát, Tây Tịch Nguyệt có thể phát giác lúc đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết sắp đến, hiển nhiên có lá bài tẩy đặc biệt, có lẽ nàng ta thật sự có năng lực biết trước.

Mặc dù Tây Tịch Nguyệt dùng đan dược, nhưng miệng vết thương cũng không thể khép lại trong nháy mắt, mặc dù như thế, Tây Tịch Nguyệt vẫn trong tình huống bụng mình bị cắt rách, tỉ mỉ xóa sạch mỗi dấu vết mình để lại, phần tỉnh táo này quả thật hiếm thấy.

Trong rừng hoa khiến người ta hoa cả mắt này, Long Tiểu Chi đang tập trung tinh thần lặng lẽ theo dõi, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có người, mới đầu Long Tiểu Chi cho là mấy người Nguyễn Thanh Tuyết, sau đó lập tức gạt bỏ, bọn Nguyễn Thanh Tuyết không thể theo kịp nhanh chóng như vậy, hơn nữa khí tức người này được che giấu gần như hoàn mỹ, Long Tiểu Chi không thể biết vị trí cụ thể của hắn.

Tình huống không rõ, Long Tiểu Chi quyết định án binh bất động, tiếp tục theo đuôi Tây Tịch Nguyệt phía trước. Tây Tịch Nguyệt đi hiển nhiên có mục đích riêng, nghĩ đến việc thời gian Tây Tịch Nguyệt mất tích rất sớm, tiến vào thế giới trong bình phong trước Y Vũ một bước, lại vừa nãy mới hiện thân ở nhà nhỏ, vậy khoảng thời gian kia nàng ta làm gì rồi?

Đang nghi hoặc, Tây Tịch Nguyệt phía trước lại mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, sát khí trên người tăng vọt, thái độ công kích. Long Tiểu Chi vô thức trốn ra sau cây hoa.

Đối mặt với Tây Tịch Nguyệt, nội tâm Long Tiểu Chi quả thực rất bất an, Tây Tịch Nguyệt không phải là linh thực, hơn nữa tu vi lại cao hơn Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi không dám bảo đảm mình không sẽ bị phát hiện.

Chỉ lát sau, phía trước không có tiếng động gì cả, Long Tiểu Chi thầm nói không tốt, lập tức thăm dò, anh đào trước mắt chậm rãi bay xuống, yên tĩnh không tiếng động, đâu còn có bóng dáng Tây Tịch Nguyệt.

Long Tiểu Chi buồn bực nhăn mặt, bị đùa giỡn! Tây Tịch Nguyệt căn bản không phát hiện nàng, chỉ ra chiêu vậy thôi, công phu che giấu của Tây Tịch Nguyệt rất tốt, lại đột nhiên biến mất, muốn tìm thấy nàng ta lần nữa rất khó.

Rừng hoa sum xuê không thấy giới hạn, không có đường nhỏ đá xanh kia dẫn dắt thì rất dễ mất phương hướng, Long Tiểu Chi ngừng trên đầu cành, không có mù quáng đi loạn, lúc theo dõi Tây Tịch Nguyệt, Long Tiểu Chi để lại hạt sen mình hái lúc trước dọc đường đi, lấy sự nhạy cảm của đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết, sẽ đuổi theo rất nhanh.

Vì vậy, không lâu sau đó, lúc mấy người Nguyễn Thanh Tuyết đuổi theo hạt sen Long Tiểu Chi để lại, chẳng những bắt được một con cá chép tinh vụng trộm theo dõi, còn thấy một con tử điệp nhỏ ỉu xìu nghịch cánh hoa.

Nguyễn Thanh Tuyết hất cằm, nhìn Long Tiểu Chi có dáng vẻ bị đả kích mạnh trên đầu cành, đứng thẳng kéo cánh mỉm cười, mấy mảnh cánh hoa băng anh đào bị Long Tiểu Chi tàn phá ào ào rơi xuống.

Thấy đoàn người đã đến, Long Tiểu Chi vỗ vỗ tay mũm mỉm của mình, phủi hết cánh hoa vụn, mới nhảy khỏi từ đầu cành bay xuống đến.

Hoa Vũ Lâu thấy vậy vội vàng đưa tay ra đón, Long Tiểu Chi lại quẹo cua trên không trung, trực tiếp rơi trên bờ vai Mặc Thanh Hàn, mũi chân nhẹ điểm, khéo léo đáng yêu.

Hoa Vũ Lâu nhìn chằm chằm Long Tiểu Chi, dáng vẻ ta thật đau lòng, vì sao tiểu tử điệp nhà mình có cá tính như vậy, tính tình thật lớn, khiến hắn không biết nên dụ dỗ thế nào.

"Đúng là ngươi, vì sao ngươi theo dõi ta?" Long Tiểu Chi đoan trang đứng trên vai Mặc Thanh Hàn, cúi đầu nhìn Mặc Lương bị Lạc Phong Tử níu áo.

Trong lòng Mặc Lương ôm một cây đèn hoa sen vàng thẫm, cây đèn lúc này khẽ phát ra ánh sáng, hoa sen trên cây đèn còn có vật gì đó, lại bị Mặc Lương sít sao giấu trong ngực, nhìn không rõ lắm.

Mặc Lương không thể thoát ra, dứt khoát không giãy dụa nữa, nghiêm trang mở miệng."Ta chưa theo đuôi ngươi, ta đi sau nữ nhân che mặt kia, đáng tiếc không thấy nàng."

Lúc Long Tiểu Chi phát hiện mình bị theo dõi, thì đã đoán được là ai, dù sao trong không gian này chỉ có mấy người, không phải là Mặc Lương thì còn ai nữa.

Mặc Lương cúi đầu im lặng, chỉ chốc lát sau đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba người Mặc Thanh Hàn, Dư Thiên Tẩy, Dư Thiên Trần."Các ngươi đến tìm chủ nhân sao?"

Mặc Thanh Hàn nhìn cây đèn được Mặc Lương bảo vệ trong ngực, trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, lấy ngọc bài đệ tử nội môn Mặc Đan Môn đi đến trước người Mặc Lương.

Mặc Lương nhận ngọc bài, kiểm tra một lần ngọc bài lớn hơn cả hắn, sau đó quay đầu nhìn Lạc Phong Tử nói."Tiền bối có thể thả ta xuống không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK