Tâm trận đã hủy, chín thế giới vòng vòng đan xen, sẽ từ cao xuống thấp mà vỡ vụn theo thứ tự, mà thời gian cách Cửu Trọng thí luyện đại trận đóng cửa còn có ngắn ngủi vài canh giờ, vài canh giờ vừa qua, sinh vật không thuộc về không gian này cái đều sẽ bị kéo ra ngoài, đương nhiên, còn kể cả linh thú bị khế ước.
Một phút đồng hồ sau đó, rừng rậm quen thuộc xuất hiện, Mặc Bạch nhanh chóng mang mấy người lao ra, cảm giác thời không mê loạn không còn, một con giao long màu vàng kim chở mấy bóng dáng mặc áo trắng xuất hiện trên không tiểu thế giới tầng một.
Bát ngát sơn dã, phóng mắt nhìn đi thì thấy rừng rậm tươi tốt, lá xanh khắp nơi, gió mang hơi lạnh thổi tan mấy người cảm giác khó chịu, Mặc Bạch không trực tiếp hạ xuống, sau khi rời thế giới thứ mười, linh lực bị tiêu hao cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, đối với giao long mà nói, ngự không mà đi tiêu hao rất ít linh lực.
Mặc Bạch dự định tìm một chỗ thích hợp nghỉ ngơi để đặt chân, Long Tiểu Chi đứng trên đầu Mặc Bạch, nhìn chung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng Long Phong Triệt, cũng không có sao rơi màu trắng dấu vết, tựa hồ đến thế giới thứ nhất chỉ có này lác đác mấy người bọn họ.
"Tiểu Chi không cần lo lắng, vị bằng hữu kia của muội không phải người bình thường, tất nhiên không có việc gì, nhảy qua thời không cũng không phải rất ổn định, có lẽ sẽ theo thời gian mà thay đổi vị trí, nói không chừng bọn họ bị truyền tống đến những vị trí khác." Nguyễn Thanh Tuyết an ủi Long Tiểu Chi ỉu xìu ngồi trên đầu Mặc Bạch, tiểu Hoàng Điểu cũng nện hai cái chân ngắn ngủn đi đến bên cạnh Long Tiểu Chi, cọ xát Long Tiểu Chi.
Long Tiểu Chi sờ sờ tiểu đầu Hoàng Điểu, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Mặc Bạch."Giờ Đại sư huynh cảm thấy thế nào? Chúng ta tìm một chỗ hạ xuống, lại để Nhị sư huynh xem một chút nhé."
Mặc Bạch không nói gì, ngược lại mở to hai mắt, ý bảo hắn biết rõ, đuôi to màu vàng kim khổng lồ hơi lắc, giao long đã bay ra vài trăm mét, Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu ngồi trên đầu giao long, giao long rất tri kỷ mà chống lá chắn phòng hộ lên, để tránh trong lúc cấp tốc di chuyển gió thổi hai bé con xuống, rất nhanh, Mặc Bạch chậm lại ở một dốc thoải tương đối rộng rãi.
Đợi Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu và Đan Nghĩa Khanh rơi xuống đất thì lập tức hóa thành hình người, Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu còn chưa kịp đi xuống lập tức xuất hiện ở trên đầu Mặc Bạch, Long Tiểu Chi vỗ vỗ cánh bay xuống, tiểu Hoàng Điểu lại thích ý tiếp tục làm ổ trên đó, rất có xu thế xem đầu Mặc Bạch như tổ của mình, Mặc Bạch duỗi tay xách chim béo trên đầu xuống, nhíu mày nhìn tiểu Hoàng Điểu một trận, hài lòng gật gật đầu."Màu sắc không tệ."
Tiểu Hoàng Điểu đồng dạng nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Mặc Bạch, "Thu?" Tựa hồ ở hỏi thăm vật cưỡi khổng lồ lại thoải mái vừa nãy đi đâu rồi.
Nguyễn Thanh Tuyết dùng linh lực kiểm tra nhìn tình huống của Mặc Bạch, thần sắc hơi kỳ quái, suy tư rất lâu cũng không cho ra kết luận, Long Tiểu Chi nhân cơ hội cũng tiến lên tra xét một phen, Mặc Bạch không ngăn cản, bỏ mặc linh lực Long Tiểu Chi điều tra trong người, hắn biết Long Tiểu Chi đi theo Hiên Khâu Thiên Giác học luyện đan, từ xưa người luyện đan đều tinh thông dược lý và y lý.
"Đại sư huynh còn nhớ rõ khi đó tại sao mình tỉnh không?" Nguyễn Thanh Tuyết hỏi.
Mặc Bạch suy nghĩ một chút."Chỉ là đột nhiên có ý thức, phát hiện khí đen trong cơ thể cũng không phải không thể khống chế."
Long Tiểu Chi ôm cằm nhỏ đi tới đi lui trên mặt đất, hiện giờ Hoa Vũ Lâu đã biết, mỗi khi Long Tiểu Chi sa vào suy tư, đều thích sờ cằm nhỏ của mình, lúc này thấy thần sắc Nguyễn Thanh Tuyết và Long Tiểu Chi, hình như tình huống Mặc Bạch không thích hợp, nhưng hắn chẳng hề tinh thông kinh mạch thân thể con người như Nguyễn Thanh Tuyết và Long Tiểu Chi, không dám tự tiện tra xét tình huống của Mặc Bạch hiện giờ.
Khí đen trong cơ thể Mặc Bạch cũng không biến mất, mà là bị linh lực bá đạo của Mặc Bạch đè xuống, co đầu rút cổ vào một góc, không thể tùy ý lêu lổng, nhưng chỉ cần có tồn tại thì chính là tai hoạ ngầm, Long Tiểu Chi và Nguyễn Thanh Tuyết cũng không biết này khí đen là cái gì, tự nhiên cũng không có kế sách ứng đối, hiện thời, chỉ có chờ đến vài canh giờ sau đi ra ngoài, xem Hiên Khâu Thiên Giác có cách nào không.
Không có chuyện gì làm, đoàn người hiếm khi thanh nhàn, nguyên một đám ngồi trên sườn núi xanh mượt nhìn bầu trời xanh thẳm, trên bầu trời, đã không nhìn thấy hố đen kia,lúc rời hỏi, Long Tiểu Chi cố hết sức quay đầu lại nhìn qua, quả thực vị trí hố đen kia không phải là cố định, ít nhất bọn họ còn không có đi quá xa lúc, hố đen đã biến mất, hẳn là thay đổi vị trí truyền tống.
Gió nhẹ phất qua bãi cỏ, thổi lên một ** gợn sóng xanh lá cây, chân núi xa xa truyền đến tiếng rừng rậm do gió thổi qua mà thành, ngẫu nhiên còn có thể nghe vài tiếng chim hót, cảnh an bình như thế, ai có thể nghĩ tới, phía trên bầu trời xanh, từng không gian đang từ từ sụp đổ, tai nạn đang từng chút từng chút lan tràn xuống.
"Nhị sư huynh, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện." Trong im lặng, đột nhiên Hoa Vũ Lâu mở miệng nói. Nguyễn Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn Hoa Vũ Lâu, ý bảo hắn nói tiếp.
Hoa Vũ Lâu chần chừ nói ra."Từ sau khi vào Cửu Trọng thí luyện đại trận thì sẽ không gặp người của Mặc Đan Môn, cũng không biết giờ bọn họ ở thế giới nào, nếu như còn trên thế giới cao thì chẳng phải là phiền toái."
Tốc độ Cửu Trọng thế giới vỡ vụn cũng không nhanh, chính vì như thế, bọn họ thân ở thế giới đầu tiên là tuyệt đối an toàn, nhưng nếu như hiện thời Mặc Đan Môn ở thế giới cao, cũng không ở gần hố đen truyền tống, còn giữa các thế giới Cửu Trọng lại là truyền tống một chiều, một khi ở trong thế giới vỡ vụn, vậy Mặc Đan Môn rất có thể bị ném vào thời không loạn lưu.
Nguyễn Thanh Tuyết thở dài."Như thế cũng là thời vận không tốt, dù sao ai cũng không cách nào dự liệu được, một lần tông môn thí luyện, thế nhưng phá hủy đại trận Thương Lan tông truyền thừa vài ngàn năm." Nói tới chỗ này, Nguyễn Thanh Tuyết lần nữa nhớ tới chỗ kì lạ của Cửu Trọng thí luyện đại trận, nhất là cái kia thế giới thứ mười, chỗ quỷ dị quá nhiều, nỗi băn khoăn tầng tầng.
Còn có tông chủ Thất Linh Tông kia, hình như quan hệ với Tiểu Chi rất tốt, như thế nhất định là Long Tiểu Chi đã quen biết Thủy Khinh Hồn trước tiến vào Vân Khuyết tông, Thủy Khinh Hồn có vẻ biết cái gì, mà Tần Phong cũng rất kỳ quái, Cửu Trọng thí luyện đại trận bị hủy nhiều nhất sẽ khiến hắn chịu một hồi trách phạt, mà Tần Phong lại lựa chọn tự bạo, cách làm cực đoan như thế quả thực không ai hiểu nổi.
Long Tiểu Chi kéo bọc hành nhỏ trên lưng mình xuống, sửa sang lại thu hoạch chuyến này, cũng tìm một chút chuyện cho mình làm.
Vài canh giờ sau, một cảm giác không trọng truyền đến, mấy người trên sườn núi xanh lá cây tan biến tại tại chỗ, thế giới tầng một yên tĩnh như cũ, tựa như từ xưa đến nay chưa có ai đến qua, lại không có ai biết, bước chân hủy diệt đã tới gần, hơn nữa liên lụy không chỉ có một Cửu Trọng thí luyện đại trận.
Trong dãy núi của Thương Lan tông, ánh sáng của truyền tống trận sau bảy ngày xa cách lần nữa sáng lên, từng tông môn sớm đã chờ lâu ngày ào ào mỏi mắt mong chờ, muốn xem kết quả cuối cùng của tỷ thí Nam Cảnh lần này, sau bảy ngày bình tĩnh, mong đợi và nhiệt huyết của mọi người không giảm bớt, ngược lại càng nồng nặc.
Ánh sáng của truyền tống trận sáng ngời, lập tức hấp dẫn tất cả chú ý, nhưng là rất nhanh, tình cảnh trong truyền tống trận lập tức khiến mọi người một mảnh xôn xao.
Đám đông trong Cửu Trọng thí luyện đại trận truyền tống đi ra ngoài là có sai biệt thời gian rất ít, theo thứ tự từ tiểu thế giới cao nhất bắt đầu, cho nên bình thường mà nói, truyền tống trước hết phải là đội ngũ cao nhất, cũng có thể là đội ngũ thu hoạch phong phú nhất.
Nhưng là hiện tại trong truyền tống trận, mấy người Mặc Đan Môn nguyên một đám đầy bụi đất, thở hồng hộc, hình như là bị truyền tống đi ra ngay trước chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm, trên người không có bất kỳ linh khí trữ vật gì, cũng không có bóng dáng linh vật, trong tay chỉ có linh kiếm lúc ban đầu tiến vào đại trận mang theo.
Mấy người Mặc Đan Môn vừa ra, lập tức bay khỏi truyền tống trận, nhìn như vậy thì thế nào cũng không giống như chừa vị trí cho đội ngũ về sau, mà giống như là chạy trối chết.
Môn chủ Mặc Đan Môn Mặc Thất quân nhíu mày, lại không hỏi thăm tại chỗ, mà là sai người phát linh đan cho năm người, nghi hoặc của mọi người còn chưa được giải đáp, truyền tống trận rất nhanh lại có người xuất hiện, lần này vẫn là một bóng người chật vật, bóng người vừa xuất hiện ở trong truyền tống trận, thì lập tức cất bước ra ngoài truyền tống trận, ra khỏi phạm vi truyền tống trận trực tiếp ngã xuống không dậy nổi.
"Sư muội?" Mấy người Thanh Đan Môn vừa sợ vừa nghi, vội vàng tiến lên tra xét, linh lực Giải Mật Nhi hao tổn thật nhiều, cơ hồ đến điểm giới hạn, linh khí phòng ngự trên người vỡ nát hết, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Thanh An và Thanh Hành Vân.
Tình huống có thể nói quỷ dị liên tiếp xảy ra khiến tình cảnh yên tĩnh không thôi, những đội ngũ này đến tột cùng trải qua cái gì? Vì sao nguyên một đám chật vật như vậy, hơn nữa nhìn ra không hề có thu hoạch.
Theo sát Giải Mật Nhi, trong truyền tống trận rất nhanh lại xuất hiện bóng người, lần này cuối cùng không còn là khắp người chật vật, nhưng xung quanh truyền tống trận vài trăm mét đảo mắt tối om om một mảnh, trong nháy mắt lấp đầy truyền tống trận, thậm chí chen người ra bên ngoài, bóng dáng trong truyền tống trận còn đang gia tăng! Chuyện này là không thể nào! Đội ngũ tiến vào đại trận chỉ vài người như vậy, làm sao có thể đột nhiên nhiều ra như thế!
Mọi người mảnh nhìn sang, thiếu chút nữa ngự kiếm mà chạy, bởi vì một mảnh đen ngòm kia phần lớn đều không phải hình người, mà là đủ loại linh thú, thậm chí có hình thể quá lớn, một con sắp chen linh thú còn lại ra ngoài truyền tống trận.
Hỗn tạp trong đoàn linh thú, mấy người Vân Khuyết tông bạch y tung bay, rất dễ chú ý, bên kia, mấy người Thất Linh Tông cũng ào ào đứng phía trên linh thú, Thủy Khinh Hồn hồng y tung bay, đứng trên bách thú, bá đạo dị thường.
Bách thú thoát khỏi Cửu Trọng thí luyện đại trận, mỗi một con đều hưng phấn dị thường, ngửa mặt lên trời gầm thét, trong dãy núi Thương Lan tông, chỉ nghe tiếng kêu gào rung trời của linh thú, mặt đất đang khẽ chấn động.
Tần Tông Nguy vội vã chạy đến sắc mặt trầm xuống, nhiều linh thú như vậy cơ hồ có gần ngàn chỉ, hơn nữa còn đang gia tăng, đây là lấy hết Cửu Trọng thí luyện đại trận! Hơn nữa đám người Tần Phong đâu? Vì sao liên tục không thấy bóng dáng?
Chờ tất cả linh thú truyền tống ra, tu sĩ đến vây xem đã lui về phía sau gần ngàn mét, không có cách nào, dựa vào gần quá rất dễ bị linh thú một cước giết chết, hơn nữa bọn họ cũng không có thói quen ngẩng đầu nhìn lên linh thú.
Ánh sáng truyền tống trận sau khi linh thú rời khỏi thì ảm đạm xuống, ý vị đây là tất cả tu sĩ sống sót trong Cửu Trọng thí luyện đại trận đã truyền tống xong, tu sĩ ào ào im lặng, Thương Lan tông thế nhưng toàn bộ chết trong đại trận thí luyện nhà mình, không ai sống sót.
Cả người Tần Tông Nguy run rẩy, ba đệ tử Nguyên Anh, một thiên tài Trúc Cơ kỳ thiên phú tuyệt hảo có thể vượt cấp khiêu chiến, toàn bộ bỏ mạng trong Cửu Trọng thí luyện đại trận, đây đã không đơn thuần là đau lòng, hơn nữa còn là mất mặt.
Thủy Khinh Hồn nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tần Tông Nguy, khó được tâm trạng vui vẻ mà hành lễ."Bản tôn tạ ơn Tần Tông chủ rộng lượng, Cửu Trọng thí luyện đại trận không thẹn là bảo bối củaThương Lan tông, vật tư phong phú khiến bản tôn mở rộng tầm mắt."
Tần Tông Nguy có thể nói gì, trước khi thí luyện bắt đầu đã rõ ràng biểu lộ rõ ràng, kết quả thí luyện lấy thu hoạch mỗi tông môn mà định ra, hơn nữa tất cả vật tư thu hoạch thuộc về mỗi tông môn."Thủy tông chủ khách khí."
Tần Tông Nguy vừa mới ứng phó xong Thủy Khinh Hồn, thì thấy mấy người Vân Khuyết tông đi ra khỏi truyền tống trận, Hiên Khâu Mặc Bạch đi trước, đoàn đội không thiếu một người, hơn nữa trên người mỗi người đều mang túi đựng đồ, mà ngay cả trên người con tử điệp kia cũng cõng một cái, bên cạnh nàng, một con chim nhỏ vàng nhạt cũng cõng một cái túi đựng đồ, túi đựng đồ lớn cỡ bàn tay kia cơ hồ che giấu tiểu Hoàng Điểu, không nhìn cẩn thận, còn tưởng rằng là một cái túi đựng đồ biết bay.
Túi đựng đồ của Tiểu Hoàng Điểu là vừa nãy trong nháy mắttruyền tống ra, bị Long Phong Triệt treo lên, Long Phong Triệt chẳng hề muốn bại lộ tin tức mình và Long Tiểu Chi quen biết, cho nên động tác rất nhanh.
Phản ứng của Long Tiểu Chi cũng rất nhanh chóng, lập tức lấy ra một vật từ linh phủ đặt trong tay Long Phong Triệt, Long Phong Triệt kinh ngạc nhìn nàng một cái, Long Tiểu Chi vỗ vỗ cánh, bay trở về bên cạnh Nguyễn Thanh Tuyết. Mấy người Nguyễn Thanh Tuyết mắt nhìn thẳng, xem như vừa nãy cái gì mình cũng không nhìn thấy.
_hết chương 62_