Trên không đầm lầy, đã không nhìn thấy bầu trời, sương mù đậm đặc bao phủ trên đó, như một cái nắp khổng lồ, bao phủ cả khu vực.
"Bắt đầu từ nơi này, chỉ có thể ngự không phi hành, nhưng trên không đầm lầy, bao phủ khí độc vô sắc vô vị, không thể bay quá cao. Trong này đã là lòng biển của biển Linh Tịch, ở chỗ này chờ những tông môn còn lại là được." Khí độc của đầm lầy Quy Khư vô cùng nổi danh trong nam cảnh, bởi vì có đặc tính không dễ phát hiện, khiến rất nhiều tu sĩ bị tổn thất nặng.
Mấy người Hiên Khâu Thiên Giác không có ý định lại đi sâu vào, bởi vì một khi vào đầm lầy, đường đi sẽ không cố định, rất có thể sẽ lạc khỏi các tông môn khác đến.
Thả Lê Viện ra, thiết lập trận pháp như thường lệ, cùng nhau đi tới, cũng không gặp những tu sĩ khác, nhưng sau khi đầm lầy Quy Khư hình thành vài ngàn năm, đã sớm hình thành hệ thống sinh thái độc lập, giống loài vô cùng phong phú, cũng không có vẻ hoang vắng, chỉ là linh lực bị hạn chế, linh thú và linh thực đa số có thủy linh căn.
Tựa như bây giờ, Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu đang đứng bên cạnh một đầm nước nhỏ, nhìn sò biển hơi mờ bên trong, đường kính đầm nước nhỏ này thậm chí không vượt qua hai mét, chiều sâu cũng không đủ một mét, đầm nước nhỏ giống vậy càng đi về tây thì càng thường gặp.
Nhưng trong đầm nước nhỏ bé này, cũng có rất nhiều sinh mệnh tồn tại, sò hến, nòng nọc rất thường gặp, cũng có các loại cá nhỏ khác sống ở nơi này, mặc dù nhỏ đầm nước, nhưng đầm lầy Quy Khư hàng năm mưa dầm không ngừng, cũng rất khó khô cạn.
"Tiểu Chi muốn ăn không?" Sau khi Hoa Vũ Lâu hoàn thành nhiệm vụ của mình, quay về trước cửa, thấy hai bé con che dù đứng trước một vũng nước nhỏ, đi tới một cái, thì nhìn thấy trong vũng nước trong suốt là sò biển lớn chừng ngón cái thoải mái nhàn nhã khi đóng khi mở, cho rằng Long Tiểu Chi muốn ăn.
Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Vũ Lâu, giọng nói ghét bỏ."Khẩu vị của tam sư huynh thật là nặng, nhỏ như thế cũng không buông tha."
Tiểu Hoàng Điểu "Thu ~ "
Hoa Vũ Lâu "..." Không hiểu sao bị hai đứa tham ăn ghét bỏ.
Thời gian còn sớm, mặc dù không nhìn thấy mặt trời, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua tầng mây và sương mù nặng nề, cho thế giới mờ tối này một chút ánh sáng.
Long Tiểu Chi và tiểu Hoàng Điểu rảnh rỗi không có việc làm, bung ô nhỏ tản bộ xung quanh Lê Viện, ngẫu nhiên nhìn trong các đầm nước nhỏ bên có con cá nhỏ nào khác biệt hay không, vì vậy, vài ngày sau, xung quanh Lê Viện thường xuyên sẽ thấy một chuỗi một chuỗi dấu chân nhỏ, bên cạnh dấu chân nhỏ, lúc nào cũng sẽ xuất hiện một chuỗi dấu móng đặc biệt của loài chim.
Mấy người Hiên Khâu Thiên Giác cũng thường xuyên tuần tra xung quanh, hy vọng có thể tìm ra một chút manh mối, nhưng đầm lầy Quy Khư này chắc là cần thời gian đặc biệt, cho nên liên tục không có thu hoạch gì, đêm nay, Long Tiểu Chi hiếm khi hào hứng, cầm kiếm gỗ nhỏ khua trên bàn thấp.
Hiên Khâu Thiên Giác thả ngọc giản trong tay ra, mượn ánh sáng của ánh nến nhìn bé con đi tới đi lui trên bàn. Tâm pháp Vân Khuyết của Long Tiểu Chi tiến bộ rất nhanh, nhưng kiếm quyết Vân Khuyết thì liên tục dừng ở tầng hai, hình như còn chưa tìm được con đường thích hợp cho mình.
Long Tiểu Chi cũng không nóng vội, lúc Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu luyện kiếm cũng không lười biếng, cầm lấy kiếm gỗ nhỏ của mình đứng bên cạnh nghiêm túc chăm chỉ luyện kiếm pháp cơ bản, mặc dù vài năm cũng không có tiến triển gì, cũng không nóng không vội, bởi vì sau tỷ thí Nam Cảnh, Long Tiểu Chi mơ hồ biết được kiếm pháp mình muốn là thế nào.
Áo trắng tung bay, ống tay áo tung bay, kiếm gỗ nhỏ bé lại ngưng tụ ra kiếm ý không nhìn thấy, động tác của Long Tiểu Chi lưu loát, khẽ múa khẽ động cũng như trải qua muôn ngàn thử thách, liên kết thông suốt không hề có chỗ không thích hợp, thấy rõ về mặt kiếm pháp, Long Tiểu Chi cũng chưa bao giờ lười biếng.
Khua một lát, đột nhiên Long Tiểu Chi cảm giác trong lòng có một loại chấp nhất mơ hồ có chui từ dưới đất lên ra cảm giác, cho tới nay mông lung cuối cùng thối lui, Long Tiểu Chi biết rõ, chính mình kiếm pháp cuối cùng phải có điều tinh tiến.
Trong tay động tác không ngừng, kiếm gỗ nhỏ bắt đầu tản mát ra một trận ánh sáng màu tím nhẹ dịu, Long Tiểu Chi nhảy lấy đà một cái, xoay người, vung kiếm, một đóa hoa sen màu tím trong nháy mắt nở rộ dưới chân nàng, cũng biến mất trước khi Long Tiểu Chi rơi xuống đất lần nữa, trên mũi kiếm gỗ, ngưng tụ ra một đóa hoa sen màu tím, Long Tiểu Chi khua một cái, từ ánh sáng màu tím lộng lẫy ngưng tụ hoa sen bay ra.
Trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác xẹt qua kinh ngạc cùng kinh diễm, đay là tự nghĩ ra kiếm ý sao? Đưa ra ngón trỏ thon dài đón lấy hoa sen màu tím chậm rãi tung bay lại đây, hoa sen xoay tròn một hồi trên đầu ngón tay của Hiên Khâu Thiên Giác, chậm rãi biến mất, đồng thời, Hiên Khâu Thiên Giác cảm thấy trên đầu ngón tay mình truyền lại cảm giác thoải mái của nặng lực chữa trị.
Mà Long Tiểu Chi trên bàn còn đang không ngừng khua kiếm, vô số hoa sen và cánh hoa lớn nhỏ không giống nhau lấy Long Tiểu Chi làm trung tâm mà tung bay ra, bé con không hề có cảm giác, tiếp tục nghiêm túc múa kiếm, kiếm gỗ xẹt qua không trung, lưu lại ánh tím nhẹ nhàng, nâng bước, di chuyển sang bên cạnh, nhảy lên, xoay người, trong lúc ống tay áo bay lên, kiếm ý hội tụ thành ánh sáng màu tím nhu hòa.
Hiên Khâu Thiên Giác lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, nhìn bé con trước mặt không ngừng nhanh nhẹn nhảy múa, lần múa kiếm này nhìn giống như vũ đạo, cánh hoa bay khắp nơi, nhưng lại giấu giếm sắc sảo. Cánh hoa do kiếm ý ngưng tụ vừa là chữa khỏi, vừa là địch, là sát ý. Chỉ sợ từ xưa đến nay, cũng chưa từng có người nghĩ tới chuyển hóa kiếm ý thành linh lực chữa khỏi. Dù sao tu kiếm không phải nhanh thì nhọn, lấy sức lực bản thân phá mọi trở ngại của thế gian, mới là căn bản của kiếm tu, có ai tu kiếm, là vì chữa trị cho người khác chứ.
Khó trách thông tuệ như Long Tiểu Chi, mấy năm qua kiếm quyết không hề tiến bộ, hóa ra kiếm tu trong lòng bé con này, lại là như thế. Liên tục âm thầm, yên lặng nỗ lực đi trên con đường mình nhận định.
Múa kiếm xong, Long Tiểu Chi chậm rãi thu thế, trên mặt bàn, cánh hoa màu tím nhạt tung bay lả tả, dần dần trong suốt, hoa sen do kiếm ý ngưng tụ chậm rãi biến mất, linh lực quay về tự nhiên, Long Tiểu Chi đưa tay ra, tiếp thu một đóa hoa sen nho nhỏ đang dần tan, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm là niềm vui vì đạt được ước muốn."Sư phụ, con thành công!"
Long Tiểu Chi nâng hoa sen, nhảy đến trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, trực tiếp nhảy vào trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác, Hiên Khâu Thiên Giác cười nhẹ đón nàng. Hắn cảm thẩy may mắn ngày đó mình thu nhận một bé con như thế, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Long Tiểu Chi, bé con bị Hoa Vũ Lâu đặt trên bàn thấp, lập tức lộp độp chạy đến sau ấm trà trốn đi, sau đó vụng trộm lén lén nhìn mình...
Những chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua thế nhưng đã qua rất lâu sao? Hiên Khâu Thiên Giác sửa sang đầu tóc hơi loạn cho Long Tiểu Chi, cuối cùng dứt khoát tháo song nha kế xuống, bé con cả người đầy mồ hôi, dù sao cũng phải tắm rửa.
Bởi vì kiếm quyết đã có đột phá, tâm trạng Long Tiểu Chi thả lỏng, nâng hoa sen trong tay cố hết sức đưa linh lực để nó không biến mất, lúc tắm rửa cũng không quên thả trong bồn tắm, thỉnh thoảng duỗi tay chọc chọc hoa sen nhỏ nổi trên mặt nước, mãi cho đến lúc ngủ, linh lực cung cấp nuôi dưỡng gián đoạn, hoa sen mới dần dần trong suốt rồi biến mất không thấy gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hiên Khâu Thiên Giác tỉnh lại đã lâu, trên mặt bàn vẫn không có động tĩnh, dời bình phong nhỏ qua, thì thấy Long Tiểu Chi còn nắm lấy chăn mền nhỏ đang ngủ say, chắc hẳn ngày hôm qua múa kiếm tiêu hao linh lực, cho nên còn ngủ.
Hiên Khâu Thiên Giác cười cười, chuyển bình phong lại, cản ngay hướng cửa, rồi mới xoay người, đi thiên viện luyện khí.
Hơn mười ngày sau đó, Thương Lan tông dẫn đầu, đội ngũ tiến vào đầm lầy Quy Khư lần này nườm nượp mà đến, mặc dù một đường không có gặp nguy cơ quá lớn, nhưng lộ trình xa xôi, hơn nữa mưa dầm liên tục, khiến người ta thấy rất khó chịu.
Bởi vậy lúc cả đám phong trần mệt mỏi đuổi tới biên giới đầm lầy, thấy phủ đệ hoa mỹ đại khí như thế thì thấy kinh ngạc, thế nhưng có người tới trước bọn họ, lại mảnh nhìn sang, lập tức thấy ngoài phủ đệ này, chỗ cách cửa không xa có một chỗ lõm đầy nước.
Bên cạnh đầm nước nhỏ, có hai bé con đầu đội nón, người khoác áo tơi, đang ngồi ở chỗ kia, nhìn kỹ thì ào ào hắc tuyến, bởi vì bé con áo trắng đó một đang nhàn nhã cầm cá nhỏ gậy tre, ngồi trên một cái ghế đẩu câu cá! Tình cảnh này đúng là quá khôi hài.
Lúc không còn gì để nói, thì nghe một con chim non vàng nhạt khác chiêm chiếp kêu hai tiếng, bé con áo trắng lạnh nhạt thu cần câu lại, một con cá bạc đã quăng đuôi bị kéo ra khỏi mặt nước.
"Chiêm chiếp thu ~" tiểu Hoàng Điểu đội nón vui vẻ nhảy hai bước, ngậm một cái giỏ trúc nhỏ đặt bên cạnh Long Tiểu Chi, bên trong đã có rất nhiều cá nhỏ giống vậy.
Bởi vì giỏ trúc hơi lớn, tiểu Hoàng Điểu hơi lung la lung lay, cái nón sau gáy méo sẹo cũng không biết.
Long Tiểu Chi thở dài, nhận mệnh thả cá bạc vào trong giỏ trúc, nàng nghĩ không ra, thân là một con chim, vì sao lại thích ăn cá, việc này có phải có hơi không kén ăn không?
Nhưng Nhị sư huynh làm ăn rất ngon, sư phụ làm càng ăn ngon hơn, Long Tiểu Chi thỏa mãn híp mắt to, nhìn một đống cá bạc đã nướng sẵn trong linh phủ của mình.
Nhìn đoạn trên, thì có thể tưởng tượng ra, trong mấy ngày chờ người, hai bé con đang bận rộn cái gì. Còn Hoa Vũ Lâu bị hai bé con ghét bỏ vài ngày trước, yên lặng chua xót lòng.
Cảm thấy có người đến, hai bé con đồng thời quay đầu nhìn lại, xa xa có mấy bóng người mông lung rơi xuống trước sân rất nhanh, Long Tiểu Chi thu cần câu, bởi vì cá bạc trong giỏ trúc còn sống, không thể thu vào linh phỉ, tiểu Hoàng Điểu dùng miệng treo ngược, cũng không chê mệt mỏi.
Người đến bí cảnh lần này rất nhiều, từng tông môn cộng lại có ít nhất ba đến năm trăm người, bởi vì chưa quen thuộc đường nhỏ, cho nên phần lớn đều là đi theo Thương Lan tôn, đương nhiên, cũng có người Hiên Khâu Thiên Giác, một mình đến đây, Long Tiểu Chi đại khái nhìn lướt qua, có mấy khuôn mặt quen thuộc. Chắc hẳn là nhân vật quan trọng của tông môn, cho nên danh sách nhân viên đến bí cảnh không đổi.
Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn tiểu thiên sứ tưới ~~ sao sao ~ tiểu kịch trường:
Sau ngày Hoa Vũ Lâu bị hai đứa tham ăn ghét bỏ, Nguyễn Thanh Tuyết cũng đụng phải hai bé con đứng trước vũng nước, vì vậy tiến lên tra xét.
"Sò biển, cá bạc này mặc dù nhỏ, nhưng nơi đây linh lực hệ thủy vô cùng dư thừa, chất thịt tươi ngon, thế gian hiếm có..."
Nguyễn Thanh Tuyết blah blah...
Hai bé con vẻ mặt sùng bái ~
Hoa Vũ Lâu: "..." Luận tu sĩ không biết làm cơm có tiền đồ gì?
_hết chương 70_