Phượng Linh Cửu không muốn bại lộ Phượng Trì thực lực quá sớm, cũng không muốn lãng phí thời gian trên sơn mạch Hằng Đoạn, chứ không phải không có thực lực đánh một trận. Mặc dù nhìn không thấu thực lực của nam nhân này, nhưng thần điểu phượng hoàng cũng không phải là hư danh, trừ phượng hoàng hỏa ra thì sức chiến đấu của bản thân phượng hoàng cũng không yếu.
Mọi người đang đợi xem chuyện sẽ phát triển như thế nào, đột nhiên nghe tiểu yêu kia mở miệng lần nữa, đại khái bởi vì tâm trạng không vui, nên giọng nói có hơi trầm xuống, khiến người ta nghe vào là mềm lòng.
Long Tiểu Chi kéo kéo ống tay áo của Hiên Khâu Thiên Giác.
"Sư phụ, thôi đi, Tiểu Chi không nên bắt nạt Phượng Hoa Trọng tiền bối, là Tiểu Chi sai, thả Phượng Hoa Trọng tiền bối nhé."
"Được, vi sư thả nàng."
Hiên Khâu Thiên Giác cúi đầu, Long Tiểu Chi dùng hai tay níu lấy ống tay áo hắn, còn ngước đầu nhỏ lên nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ gò má của nàng. Nói xong, cũng không kéo dài thêm, phất tay lên, hàn băng trên người Phượng Hoa Trọng tiêu tán không còn. Phượng Hoa Trọng lập tức ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Đoàn người Phượng Trì thấy thế lập tức tiến lên đút đan dược cho Phượng Hoa Trọng, cũng mang một bộ y phục rực rỡ tới choàng trên người Phượng Hoa Trọng. Phượng Hoa Trọng khôi phục thành hình người một lần nữa, nhưng trên người vẫn giữ vệt cháy đen. Bóng Phượng Hoa Trọng nhoáng lên rồi biến mất ngay tại chỗ, mọi người kinh ngạc một chút rồi hiểu ra rất nhanh. Hẳn là Phượng Hoa Trọng đi chữa thương.
Một trận phân tranh cứ vậy chấm dứt, chúng tu sĩ ào ào lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Tiểu yêu tử điệp này biết quan sát đại cục, không dây dưa chuyện này, không đối chọi gay gắt với Phượng Trì. Đây là sơn mạch Hằng Đoạn, tính mạng của đoàn người bọn họ đã gắn chặt với nhau, nếu như vào lúc này mà nội bộ xuất hiện tranh đấu thì dù là Phượng Trì hay Vân Khuyết tông ai thắng ai thua, cũng không miễn được một hồi trọng thương.
Sao người của Phượng Trì lại nhìn không ra sự tán thành trong mắt mọi người dành cho con tiểu yêu kia chứ? Cả đám giống như nuốt phải ruồi bọ vậy, tâm trạng không phải dùng hai chữ nghẹn khuất là có thể biểu đạt. Trong trận phân tranh này, con tiểu yêu kia chẳng những không có chịu bất cứ thương tổn gì, còn một lần nổi tiếng, đè Phượng Trì một đầu. Đến phút cuối cùng còn chiếm thêm hai tiếng rộng lượng, chẳng lẽ những tu sĩ này đã mù mắt hết rồi sao?
Đương nhiên không phải mắt các tu sĩ bị mù, chuyện này do Phượng Trì khơi lên trước, cuối cùng không địch lại, bị đồ đệ người ta làm mất mặt. Rồi để cho trưởng lão ra mặt, kết quả tiếp tục bị sư phụ người ta làm mất mặt, sự thật giống như những lời mà Phượng Hoa Trọng cao cao tại thượng nói trước kia.
"Quản nhiều như vậy làm gì, chết là do thực lực không đủ, cho dù có đến bắc cảnh, cũng chỉ mất mặt mà thôi, không bằng chết ở chỗ này cho sạch sẽ." - Câu nói này của Phượng Hoa Trọng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng các vị tu sĩ, nhưng bản thân nàng thì thì chưa từng nghĩ nó lại ứng nghiệm lên người mình.
Bên cạnh đó, Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác tiếp nhận lời cảm tạ Phượng Linh Cửu nghiến răng nghiến lợi nói ra. Lúc này Phượng Linh Cửu gần như nội thương, sớm biết như thế, khi đó không nên cố kỵ gì cả, trực tiếp hạ lệnh cho cả Phượng Trì dốc toàn lực giết thầy trò này. Bây giờ chuyện đến nước này, chẳng những không có lý do ra tay, còn phải cảm tạ cử chỉ "rộng lượng" của con tiểu yêu này.
Long Tiểu Chi lấy lui làm tiến như thế khiến Phượng Trì hoàn toàn rơi vào thế bị động. Trong nửa tháng qua, Hiên Khâu Thiên Giác hết sức lẩn tránh việc tiếp xúc với Phượng Trì, giải thích rõ Hiên Khâu Thiên Giác có chỗ kiêng kỵ với Phượng Trì. Nhưng Long Tiểu Chi biết rõ, nếu như vừa nãy mình không mở miệng, Hiên Khâu Thiên Giác sẽ giết Phượng Hoa Trọng thật, như vậy thì Vân Khuyết tông và Phượng Trì sẽ rơi vào cảnh không chết không ngừng.
Hiên Khâu Thiên Giác không muốn Long Tiểu Chi ấm ức, Long Tiểu Chi cũng không muốn khiến Hiên Khâu Thiên Giác sa vào hiểm cảnh, giữa Phượng Trì và Hiên Khâu Thiên Giác, nhất định đã từng xảy ra chuyện gì. Vào lúc chưa biết thực lực chân chính của Phượng Trì, Long Tiểu Chi không muốn Hiên Khâu Thiên Giác không có đường lui. Hiện giờ, mặc dù cũng đã đắc tội Phượng Trì, nhưng ít ra trong sơn mạch Hằng Đoạn, Phượng Trì sẽ không phải dễ dàng trêu chọc bọn họ.
Làm sao Hiên Khâu Thiên Giác không hiểu suy nghĩ của Long Tiểu Chi, bé con này vốn dĩ thông minh như vậy, dùng phương thức của mình yên lặng quan tâm mỗi người bên cạnh. Thông minh nhưng không liều lĩnh, kiêu ngạo mà hiểu tiến lui, sự quan tâm Long Tiểu Chi tuy lặng yên không tiếng động, lại vô cùng ấm lòng.
Trong bóng tối, mọi thứ chậm rãi yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người yên ổn đứng ở vị trí của mình, chờ đợi những người đi ra ngoài tìm tơ Thiên Chu trở về, nhưng mà đợi một lần gần nửa canh giờ, bất an mơ hồ bắt đầu lan ra.
- Không thích hợp, Thiên Chu sẽ không xây tổ cách mạng nhện quá xa, hơn nữa trận thế vừa nãy lớn như vậy, cũng không có ai quay lại xem một chút, nói không chừng đã gặp chuyện không may.
Mặt Đường Ất có vẻ lo lắng thấp giọng phân tích, đoàn người Đường gia mới tới Nam Cảnh, bởi vì chưa quen thuộc hoàn cảnh rừng núi, lại thêm Mặc Bạch không có hành động tác gì, cho nên đoàn người Đường gia không đi tìm tơ Thiên Chu.
Hiển nhiên, nghĩ đến điểm này không chỉ có mình Đường Ất, đoàn người Phượng Trì đã tụ tập lại, thảo luận hành động tiếp theo, mà những tu sĩ trông coi tại chỗ lại khó tránh lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, do Phượng Trì ra mặt, quyết định dẫn những người còn lại đi tìm kiếm xung quanh một phen, dù sao số người mất tích đã hơn một nửa, nếu như Phượng Trì muốn đi, nhất định sẽ bị phản đối. Nhưng mà Phượng Trì cũng đã nói trước, nếu như tìm kiếm không có kết quả, bọn họ nhất định sẽ lập tức lên đường.
Vì vậy, trong màn đêm, ánh sáng của Lưu Ly Đăng dần dần tụ tập, sau đó dưới sự hướng dẫn của Phượng Trì bắt đầu đi từ chỗ phát hiện mạng nhện vào trong bóng tối, trong rừng hàng năm không người đặt chân, có thể tìm được tung tích các tu sĩ đi trước, nhưng bị ánh sáng ảnh hưởng, nên vẫn có phần khó phát hiện.
Phượng Hoa Trọng cũng trở lại đội ngũ của Phượng Trì, có điều nàng ta dùng khăn lụa bao từ đầu đến chân mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt màu vỏ quýt, đi theo mọi người của Phượng Trì, khó chịu không lên tiếng gấp rút lên đường, không biết là sợ, hay là đang mưu tính chuyện gì.
- Tìm được rồi!
Giọng nói bị đè thấp hết sức mang theo một chút kích động, quả nhiên không ngoài sở liệu, sào huyệt Thiên Chu ở gần đó, đây là một chỗ núi đá hơi có dốc đứng. Bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, núi đá đã hoàn toàn bị rêu màu xanh lá bao trùm, một cửa động có thể cho một người đi vào xuất hiện ở chỗ giao nhau của núi đá và mặt đất giao.
- Xem ra đây là sào huyệt dưới lòng đất của Thiên Chu, ta dẫn đầu, mỗi tông môn thêm vào một người, những người còn lại chờ ở trên này.
Bởi vì cửa động có hạn, đi xuống hết sẽ lãng phí nhiều thời gian, hơn nữa cũng không biết bên trong tình huống nào, không thể được ăn cả ngã về không, vì vậy để cho Phượng Linh Cửu dẫn đầu, dẫn một nhóm người đi trước dò đường.
Phượng Linh Cửu khống chế phượng hoàng hỏa, thăm dò chậm rãi đưa phượng hoàng hỏa vào trong huyệt động, chỉ thấy huyệt động sâu thẳm, ánh lửa không soi sáng đến điểm cuối.
Mọi người đã ăn ý quyết định xong người được chọn đi vào, trong lúc Phượng Linh Cửu muốn đi vào huyệt động, trong huyệt động đột nhiên thổi ra một trận gió mát, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của tu sĩ, tiếng kêu này bởi vì có gió thêm vào nên nghe vô cùng quỷ dị, khiến mọi người đều cứng đờ, là tình huống nào, mới khiến người tu chân luống cuống như thế?
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được nhìn vào trong huyệt động, Phượng Linh Cửu cũng dừng lại, thao túng phượng hoàng hỏa xâm nhập vào trong, tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ dần dần rõ ràng, rất nhanh, phượng hoàng hỏa lại xuống phía dưới, cuối cùng tình huống trong huyệt động cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Phía cuối huyệt động là một không gian rất lớn, hơn nữa lại xuất hiện thêm ba cái động lớn, tiếp tục đi vào trong, trong những huyệt động này thế nhưng xuất hiện thêm ngã ba!
- Có người đi ra kìa!
Có người thở nhẹ một tiếng, một cánh tay xanh trắng xuất hiện đáy huyệt động cuối cùng phía bên trái, sao cánh tay này lại có phần không thích hợp? Không có y phục không nói, màu trắng đến mức bất thường, hơn nữa còn gầy hơn người thường rất nhiều, rất nhanh, cánh tay kia xuất hiện trong huyệt động, ngay sau đó, một sinh vật hình dáng quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sinh vật này có hình người, nhưng toàn thân xanh trắng, hình thể nhỏ gầy, chỉ lớn như thiếu niên, hai mắt không có đồng tử, con mắt cũng là cũng màu xanh trắng, hình như mắt của hắn có phần nhạy cảm, nhe răng trợn mắt với phượng hoàng hỏa treo giữa không trung, răng của hắn cũng khác với con người, hoàn toàn hàm răng dã thú , miệng rất lớn, có thể kéo đến sau tai.
- Đây là thứ gì!
Các tu sĩ ào ào hít vào một hơi, đây là sinh vật gì? Bọn họ chưa từng nghe qua, nhìn như người nhưng lại không phải là người!
Rất nhanh, dưới đáy động một động khác, kèm theo tiếng thét kinh hoảng của tu sĩ, có vài tu sĩ lục tục bò lên, bởi vì không gian trong huyệt động có hạn, mà cuối cùng tu sĩ đi ra chỉ leo ra được nửa người đột ngột không bò lên nữa, vài người khác thấy thế lập tức quay lại kéo lên, nhưng mà xuất hiện trạng thái giằng, tu sĩ bị kẹt phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết giống như bọn họ nghe thấy lúc nãy, trong nháy mắt tiếp theo, tu sĩ bị kéo ra huyệt động, nhưng chỉ còn có nửa người.
Bởi vì huyệt động lối đi vào hẹp hòi, Phượng Linh Cửu ở ngoài huyệt động không thể đi xuống, đành phải thao túng phượng hoàng hỏa ngăn cản con quái vật xuất hiện trước nhất, có phượng hoàng hỏa ngăn cản, vài tu sĩ trong huyệt động hợp lực giết chết con quái vật kia, sau đó nhanh chóng thoát ra.
Lúc mấy tu sĩ chật vật không thôi leo ra khỏi huyệt động, mấy người đều lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn, thậm chí có người khống chế không được rơi nước mắt, mọi người không tiện hỏi kỹ, Phượng Linh Cửu hỏi thăm thì nghe nói bên dưới có còn tu sĩ nào nữa không, thấy mấy người nặng nề lắc đầu, vì vậy không do dự nữa, trong chớp mắt huyệt động đã bị phượng hoàng hỏa bao trùm.
Không lâu sau đó, trong huyệt động truyền ra một trận tiếng kêu chói tai kỳ lạ lanh lảnh khác thường, sắc mặt vài tu sĩ sống sót trắng bệch, một người trong đó run rẩy mở miệng.
- Chúng ta đi nhanh đi, huyệt động dưới đất bốn phương thông suốt, hết sức phức tạp, sợ là thiêu không chết, nói không chính xác chúng nó còn có đường ra khác.
Mấy người khác cũng cứng đờ, ào ào mở miệng.
- Thứ đó số lượng quá nhiều, chúng ta tẩu vi thượng sách!
Phượng Linh Cửu lại không hề cử động, hiển nhiên không muốn cứ không minh bạch rời khỏi như vậy, quái vật kỳ lạ này có hình người, không biết có phải linh thú không biết nào hay không, hơn nữa thế gian này hiếm có sinh linh nào có thể gánh vác công kích của phượng hoàng hỏa.
Ngọn lửa còn đang thiêu đốt, tiếng thét chói tai chậm rãi biến mất , trong lúc mọi người muốn thở nhẹ một hơi thời điểm, tu sĩ tâm trạng không quá ổn định đột nhiên lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sau mọi người, sau đó lại từ từ nghiêng đầu nhìn sang bốn phía, vẻ mặt gần như đọng lại.
Mọi người vô thức cảm thấy được không ổn, quay đầu nhìn lại, cũng là lập tức đổ mồ hôi lạnh, thứ đó quả nhiên không chỉ có một cửa ra, chỉ một chốc lát như thế, chúng nó đã lặng yên không một tiếng động vây quanh bọn họ !
Bởi vì có ánh sáng của Lưu Ly Đăng và phượng hoàng hỏa, thêm vào màu sắc của thứ đó là màu xanh trắng thống nhất, vô cùng bắt mắt trong bóng đêm, những vật này số lượng không ít, ít nhất bọn họ đã mơ hồ trông thấy trăm con, bọn chúng có tứ chi, cong lưng, dùng một đôi mắt xanh trắng lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.
_hết chương 135_