Nguyễn Thanh Tuyết tiện tay đặt cái ly về, thần sắc hơi nghiêm túc tiếp tục nói.
"Sau đó, tỷ lệ chúng ta bị truyền tống về Kính Đàm rất lớn, cũng có nghĩa là một lần nữa đối mặt với công kích của ngân giao, cho nên trước sử dụng nước hồ, tốt nhất phải chuẩn bị phòng ngự xong, nhưng nhìn hành động dám một mình rời khỏi của Tây Tịch Nguyệt, có lẽ cũng không có nguy hiểm quá lớn, còn việc cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến."
Nghĩ đến ngân giao xảo quyệt lại có thể dùng long tức kia, trong lòng mọi người nặng nề, nhưng nếu phải chọn giữa tử trận trong lúc chiến đấu và bị nhốt tới chết, bọn họ thà rằng lựa chọn phương án đầu tiên.
Việc đã đến nước này, mọi người không muốn trì hoãn nhiều, trên đảo nhỏ này trừ một con đường nhỏ đá xanh thì không gì khác, rừng anh đào trải rộng càng khiến người ta khó mà nhận biết phương hướng, cũng may có thể ngự không phi hành, chỉ là rừng hoa quá mức tươi tốt, nếu ở trên không, rất khó phát hiện phương đình bị nhiều loại hoa che giấu.
"Nếu như thế, Mặc Đan Môn xin đi trước một bước, sau khi rời khỏi, nếu có thể thoát khỏi vòng vây, mời chư vị đến Mặc Đan Môn nhận thù lao nhiệm vụ, Thiên Tẩy xin đợi chư vị đến." Dư Thiên Tẩy rõ ràng giao tiếp tốt hơn Mặc Thanh Hàn, trong tình cảnh này mấy câu khen tặng tự nhiên Mặc Thanh Hàn không biết nói thế nào.
Dư Thiên Tẩy cũng không loại Lạc Phong Tử ra, dù sao nếu không có Lạc Phong Tử ngăn chặn nữ thi không đầu, bọn họ cũng không thể nào bình yên vô sự, hơn nữa, lấy tính tình của Lạc Phong Tử, trong Trân Bảo các không có phương pháp tu hồn, thì cũng sẽ không lấy vật phẩm khác, giao hảo với một tu sĩ xuất khiếu kỳ sắp đột phá, chắc hẳn Đan môn cũng là cam tâm tình nguyện.
Nghe câu này, Mặc Lương lập tức ôm cây đèn kim liên nhảy xuống ghế đá, đi đến bên cạnh ba người Dư Thiên Tẩy, lúc đi ngang qua Lạc Phong Tử, còn nắm cây đèn thật chặt.
"Tiểu yêu này! Nếu lão phu muốn cây đèn kia, trong các ngươi ai có thể ngăn cản chứ, lão phu vừa nãy cũng chỉ là muốn xem cây đèn này có khả năng Uẩn Dưỡng hồn phách hay khôn." Lạc Phong Tử thấy động tác cẩn thận của Mặc Lương, lập tức nhướng mày, giọng nói vang dội hù dọa Mặc Lương nhảy ra sau lưng Dư Thiên Tẩy.
Nhưng rất nhanh, Mặc Lương lại đi ra từ sau lưng Dư Thiên Tẩy, cung kính thi lễ một cái với Lạc Phong Tử."Tiền bối chớ trách, là Mặc Lương thất lễ."
Lạc Phong Tử "..." Tiểu yêu này học mấy lễ tiết này từ chỗ nào, sao cứng nhắc như vậy, việc này khiến mình có vẻ hẹp hòi, Lạc Phong Tử thầm nói lảm nhảm trong lòng.
Lúc mấy người Dư Thiên Tẩy đang muốn đi, đột nhiên Mặc Thanh Hàn đi đến bên cạnh bàn đá, mở miệng nói với Long Tiểu Chi đứng bên mép bàn đá."Ngươi có muốn đến Mặc Đan Môn không? Nếu..."
Mặc Thanh Hàn còn chưa nói hết, Hoa Vũ Lâu đã bùng nổ! Mấy người này là thế nào? Một người hai người đều nhìn chằm chằm vào người trong tông môn chúng ta, trước kia là Giải Mật Nhi, giờ cả Tiểu Chi cũng không buông tha.
"Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, Tiểu Chi sẽ không đi!" Hoa Vũ Lâu sải bước đến trước bàn đá, ngăn cản ánh mắt Mặc Thanh Hàn.
Mặc Thanh Hàn cũng không giận, không đếm xỉa đến Hoa Vũ Lâu đằng đằng sát khí, giọng nói vẫn lạnh như băng nói với Long Tiểu Chi."Thấy không, thân phận ngươi hiện giờ không gì hơn cái này, không có tự chủ gì đáng nói, nếu đến Mặc Đan Môn, ta tiến cử cho ngươi, làm sư muội ta được không?"
Mặc Thanh Hàn vừa nói ra, bầu không khí lập tức trầm lặng. Vui vẻ trên mặt Nguyễn Thanh Tuyết chưa giảm, ánh mắt nhìn về phía Mặc Thanh Hàn lại nặng nề hơn, ai nói người này không giỏi nói chuyện? Mấy câu nói đó có câu nào không phải chữ chữ đâm vào lòng.
Đúng như Mặc Thanh Hàn đã nói, mặc dù mấy người bọn họ cưng chiều Long Tiểu Chi, nhưng địa vị Long Tiểu Chi ở Vân Khuyết tông chỉ là một con linh sủng phải mang vòng Phược Linh. Mặc Thanh Hàn thân là đệ tử duy nhất của môn chủ Mặc Đan Môn, địa vị ở Mặc Đan Môn vô cùng tôn quý, nếu Long Tiểu Chi có thể trở thành sư muội hắn, thân phận địa vị khác biệt một trời một vực với bây giờ.
Dư Thiên Tẩy bất đắc dĩ, thiện duyên vừa mới kết đảo mắt đã biến thành rút kiếm giương cung, nhưng mà dù sao thân sơ có khác, Dư Thiên Tẩy tự nhiên là thiên vị Mặc Thanh Hàn, hiếm khi Mặc Thanh Hàn chấp nhất như thế, hắn cũng không mở miệng ngăn cản.
Nguyễn Thanh Tuyết kéo Hoa Vũ Lâu sang một bên, để Long Tiểu Chi lộ ra trước mặt mọi người, giọng nói ôn nhã có lễ như cũ."Tiểu Chi nghĩ sao?"
Thật ra Long Tiểu Chi thấy hơi mơ hồ, không biết vì sao đột nhiên mình được hoan nghênh như thế, khối băng lớn kia thật ngoài dự đoán mọi người. Long Tiểu Chi nhìn nhìn Mặc Thanh Hàn, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Hoa Vũ Lâu và Nguyễn Thanh Tuyết, nàng cảm thấy việc này căn bản không cần lựa chọn.
Thấy cuối cùng Long Tiểu Chi chuyển đầu nhỏ về phía Mặc Thanh Hàn, Hoa Vũ Lâu nắm quả đấm thật chặt, chậm rãi cúi đầu, đang thất vọng, lại nghe Long Tiểu Chi dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói cám ơn Mặc Thanh Hàn, sau đó cự tuyệt đề nghị của Mặc Thanh Hàn, Hoa Vũ Lâu ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Long Tiểu Chi đoan chính đứng bên mép bàn đá.
Mặc Thanh Hàn thấy hơi ngoài ý muốn, lại thở dài quả thế, hiếm khi thấy tiểu yêu thuận mắt như thế, vẫn là nhà người ta.
So với Mặc Thanh Hàn, hai người Dư Thiên Tẩy Dư Thiên Trần lại là vạn phần không hiểu, một bên là linh sủng của kiếm môn bình thường, một bên là đệ tử môn chủ Mặc Đan Môn - đan môn đứng đầu, hai thân phận này khác nhau như trời cách vực, mà tiểu yêu này lại hình như không do dự, thần sắc bình tĩnh như lựa chọn hôm nay ăn thứ gì.
"Ta có thể hỏi nguyên nhân không?" Dư Thiên Tẩy rát hiếu kỳ trong lòng Long Tiểu Chi là nghĩ thế nào, linh thú không giống đệ tử tông môn, muốn rời khỏi tông môn có rất nhiều hạn chế và trừng phạt, mặc dù mấy người Nguyễn Thanh Tuyết vô cùng để ý nàng, nhưng cũng kém thân phận chính thức.
"Nguyên nhân hả? Có rất nhiều!" Long Tiểu Chi đưa bàn tay nhỏ bé ra, dùng đầu ngón tay đếm."Tông chủ lớn lên rất đẹp mắt, giọng nói của tông chủ rất êm tai, linh mật của tông chủ ăn thật ngon."
Nói xong ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh Tuyết."Hắn lớn lên rất đẹp mắt, giọng nói của hắn rất êm tai, cá nướng hắn làm ăn rất ngon."
Sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn Hoa Vũ Lâu, ánh mắt Hoa Vũ Lâu sáng lên, khẽ đứng thẳng thân thể, sau đó nghe Long Tiểu Chi nói."Mặc dù hắn lớn lên thật bình thường, giọng nói thật bình thường, nhưng rất dễ bắt nạt."
Hoa Vũ Lâu "..." Vì sao đến chỗ hắn thì phong cách đột nhiên liền thay đổi? Trái tim thật chua xót, ta chỉ chưa kịp nẩy nở mà thôi.
Mấy người vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy mấy lời tâm huyết nhất thời dở khóc dở cười, mặc dù nghe nói linh tu và yêu tu tôn trọng sự vật tốt đẹp, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng nhìn thấy, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, có mấy lời Long Tiểu Chi cũng không nói ra miệng.
Mặc Thanh Hàn khẽ khom lưng, đưa một ngọc phù nhỏ hơn lòng bàn tay một chút cho Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi vội vàng duỗi cánh tay ôm lấy, không nghĩ tới ngọc phù rất nặng, lập tức lung la lung lay.
Mặc Thanh Hàn thấy vậy trong mắt xẹt qua một tia cười, giọng nói lại lạnh như băng trước sau như một."Nếu ngày nào đó bị người ta khi dễ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta, lời ta đã nói ra, vĩnh viễn giữ lời."
Thu ngọc phù vào linh phủ, Long Tiểu Chi ngẩng đầu nhìn Mặc Thanh Hàn, nàng cảm thấy người nhìn qua lạnh như băng thật ra cũng là rất dịu dàng, Long Tiểu Chi lấy rất nhiều linh quả từ trong linh phủ ra chất chồng trên bàn đá, đủ loại kiểu dáng, không ít chủng loại, sắc mặt ngượng ngùng.
"Ta chỉ có trái cây, những thứ này đều cho ngươi!" Nói xong ngẩng cái đầu nhỏ lên, làm bộ ta rất hào phóng. Thứ Long Tiểu Chi có thể lấy ra được chỉ có bào tử linh chi, lập tức hơi buồn rầu.
"Được." Mặc Thanh Hàn phất tay thu linh quả trên bàn đá vào nhẫn, cuối cùng lúc thu tay lại thuận tiện sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, sau đó xoay người đi mất.
Sau khi mấy người Mặc Đan Môn rời khỏi, Lạc Phong Tử và Phàm Tâm cũng rời khỏi rất nhanh, trong lúc nhất thời trong đình chỉ còn lại Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu và Long Tiểu Chi.
Chỉ thấy Hoa Vũ Lâu thành thật đứng trước mặt Long Tiểu Chi, cúi đầu, dáng vẻ nàng dâu nhỏ đáng thương."Tiểu Chi đừng giận, ta sai rồi."
Long Tiểu Chi nghiêm mặt, dùng giọng nói non nớt lại nghiêm túc hỏi."Sai chỗ nào?"
"Ta không nên đánh ngươi."
"Còn có gì?"
"Còn nữa sao? À, không nên tức giận, không nên lớn lên thật bình thường..."
Nguyễn Thanh Tuyết đứng im lặng một bên cơ hồ phải kéo căng khuôn mặt luôn dịu dàng của mình, sợ mình nhịn không được bật cười.
Nhận sai xong, Long Tiểu Chi bay đến trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, ba người rời khỏi phương đình, đi tìm cái ly có nước hồ Kính Đàm.
Rừng anh đào vô cùng tươi tốt, trong lúc ba người tìm kiếm, Long Tiểu Chi nói cặn kẽ một lần tình huống mình thấy ở nhà gỗ, Nguyễn Thanh Tuyết trầm tư thật lâu, lắc lắc đầu."Họ ‘Cổ’ rất ít thấy, trận pháp trong nhà gỗ cũng đã thất truyền, qua hình thức bên ngoài nhìn không ra manh mối gì, có lẽ đi về hỏi sư phụ, có thể sẽ có đáp án."
Nhớ tới đủ loại suy đoán của Nguyễn Thanh Tuyết lúc trước, Long Tiểu Chi bay đến bên cạnh Nguyễn Thanh Tuyết, vỗ vỗ đầu hắn."Ngươi thật là lợi hại."
"Đa tạ Tiểu Chi khen ngợi, Thanh Tuyết chịu không nổi mà hổ thẹn trong lòng." Nguyễn Thanh Tuyết cười nhẹ nhàng, rất phối hợp trả lời.
"Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy ~" Long Tiểu Chi lúc lắc đầu nhỏ, kéo dài giọng nói, vốn muốn bắt chước lão tiền bối, lại bởi vì giọng nói non nớt mà có vẻ mềm nhũn đáng yêu, Hoa Vũ Lâu lập tức cười ha ha.
Long Tiểu Chi trừng Hoa Vũ Lâu một cái, thở dài một hơi, cố làm ra vẻ thâm trầm tiếp tục rung đùi đắc ý."Gỗ mục không thể khắc ~ "
Tiếng cười Hoa Vũ Lâu càng lớn, cả Nguyễn Thanh Tuyết cũng không chịu đựng nữa, liên tục cười.