Bởi vì cần phải dừng lại một ngày ở biên giới đầm lầy, chờ đợi các tông môn còn lại đến, cho nên từng tông môn cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, dù sao chỉ cần bước vào phạm vi đầm lầy, tâm thần chỉ sợ sẽ rất hiếm khi được buông lỏng.
Long Tiểu Chi không nhìn thấy Long Phong Triệt, suy đoán có khả năng hắn còn trên đường, vì vậy xoay người về Lê Viện, tiểu Hoàng Điểu lung la lung lay theo sát phía sau. Đoàn người yên lặng nhìn hai con hành này đội nón nhỏ biến mất trong cửa thuỳ hoa.
Buổi trưa, lại có hai tông môn chạy tới, Thất Linh Tông là một trong số đó, so với người kia vội vàng, hiển nhiên Thất Linh Tông thoải mái hơn nhiều, dù sao cũng là một tông môn ngự thú, trong tông môn không thiếu hụt linh thú, linh thú thủy sinh cũng có rất nhiều, cho nên đều cưỡi lúc linh thú chạy đến.
Long Phong Triệt một thân hồng y vô cùng rõ ràng, nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong tay cầm một phen cây dù màu đỏ. Sau khi rơi xuống đất tự nhiên đưa mắt nhìn Lê Viện trước, rồi mới đưa mắt nhìn sang từng tông môn.
Long Phong Triệt vừa xuất hiện, khuôn mặt ôn hòa của Tần Tông Nguy khẽ cứng đờ, cũng được xoa dịu rất nhanh, nhưng ánh mắt nhìn Long Phong Triệt có vài phần tìm tòi nghiên cứu và thâm trầm.
"Nhiều ngày không gặp, Tần Tông chủ giống như già đi không ít, nhưng Thương Lan tông đúng là hào phóng, mời được nhiều đại năng đã quy ẩn như thế." Long Phong Triệt không thèm để ý đến ánh mắt của Tần Tông Nguy, tùy ý che ô đứng tại chỗ.
"Thủy tông chủ quá khen." Tần Tông Nguy không mặn không nhạt đáp, hiện tại hắn không rõ thân phận chuẩn xác của Long Phong Triệt, tự nhiên không muốn tiết lộ quá nhiều.
Nhưng hành trình bí cảnh lần này, không chỉ có Thương Lan tông mời đại năng quy ẩn, mà có không ít tu sĩ đã ẩn thế cũng ào ào trở lại tông môn, chạy đến đầm lầy Quy Khứ, hành trình bí cảnh có ảnh hưởng rất rộng, ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Hai canh giờ sau, cuối cùng các tông môn đạt được tư cách lần này cũng tập trung đông đủ, Hiên Khâu Thiên Giác cũng thu Lê Viện lại, bung ô đứng thẳng,
Long Tiểu Chi ngồi trên đầu vai của hắn, đang cầm một xâu cá bạc nhỏ đã nướng tỉ mỉ cắn, ngẫu nhiên còn đưa Hiên Khâu Thiên Giác cắn một cái.
Lúc đầu đương nhiên Hiên Khâu Thiên Giác không muốn ăn, nhưng cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí mà người nào đó quăng lại đây, Hiên Khâu Thiên Giác cong cong khóe môi, vui vẻ ăn hết cá bạc nhỏ Long Tiểu Chi đưa tới, có đôi khi Long Tiểu Chi ăn quá mức quên mình, còn nghiêng đầu chủ động tìm.
Long Phong Triệt răng rắc một cái, lần nữa bóp nát chuôi ô bằng gỗ, thuộc hạ bên cạnh yên lặng đưa lên một chiếc ô mới, sau đó tiếp tục chờ lượt đưa ô tiếp theo. Hồi lâu sau, ngay lúc thuộc hạ Thất Linh Tông hơi lo lắng số ô trong linh phủ của mình không đủ thì phải làm sao, đột nhiên Long Phong Triệt cười một tiếng, trực tiếp đi đến chỗ Vân Khuyết tông.
Hiên Khâu Thiên Giác nhướn mày, vui vẻ trong mắt không giảm."Thủy tông chủ muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là vội vã gấp rút lên đường nhiều ngày, đột nhiên thấy hơi đói." Long Phong Triệt không thèm quanh co lòng vòng, giọng nói cũng tương đối cây ngay không sợ chết đứng, không thèm đếm xỉa ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh.
Sắc mặt mọi người Thất Linh Tông không chút thay đổi, hoàn toàn không cảm thấy tông chủ nhà mình chạy đến trước mặt bé con nhà người ta đòi thức ăn có cái gì không đúng.
Động tác ôm cá bạc nhỏ Long Tiểu Chi ngừng lại, sau đó lập tức lấy một túi đựng đồ từ linh phủ ra, đúng là cái mà Đan Nghĩa Khanh luyện chế trong thí luyện kia, tiếp theo không keo kiệt mà cầm mình một nửa các loại linh quả, mỹ thực trong linh phủ của mình ra, cho đến lúc túi đựng đồ sắp không chứa nổi, mới dừng lại.
Long Phong Triệt rất tự nhiên nhận túi đựng đồ Long Tiểu Chi đưa tới, thuận tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi."Bạn nhỏ khẳng khái như thế, Thủy mỗ không có gì để báo đáp, chỉ có lấy mệnh tương hộ."
Hoa Vũ Lâu vốn thấy hơi táo bạo "..." Vừa nãy còn cảm thấy người này chạy tới cướp bóc Tiểu Chi thì thật là không phúc hậu, hiện tại đột nhiên cảm thấy Tiểu Chi kiếm lời rồi.
Một túi thức ăn, đổi lấy hứa hẹn lấy mệnh tương hộ của một vụ tông chủ, chúng tu sĩ cảm giác tu vi của mình vẫn chưa tới đâu, thần sắc trên mặt cứng lại, nhưng cũng có rất nhiều người cũng không coi là thật, chỉ cho là Thủy Khinh Hồn nhất thời tâm huyết dâng trào.
Long Tiểu Chi không lên tiếng, nhưng lại liên tục nhướng mày lên, nàng cảm thấy hình như Long Phong Triệt có chỗ nào là lạ, ngày xưa lúc gặp chuyện của Linh Tịch tộc, Long Phong Triệt luôn rất trầm trọng, hôm nay lại có tâm tư đi ăn uống? Nhưng lắm thầy nhiều ma, Long Tiểu Chi cũng không thể trực tiếp hỏi.
Trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác khẽ xẹt qua một tia kinh ngạc, hành động của Thủy Khinh Hồn nhìn như khiêu khích, thế nhưng câu hứa hẹn lại lộ ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn, Thủy Khinh Hồn đang gây hấn với hắn, nhưng cũng là bức bách và cảnh cáo.
Có lẽ những người khác không hiểu những hành động này của Thủy Khinh Hồn, Hiên Khâu Thiên Giác lại hiểu, mặc dù rất kỳ lạ, nhưng trong những chuyện liên quan đến Long Tiểu Chi, hai người hiếm khi ăn ý với nhau. Khiêu khích của Thủy Khinh Hồn rất rõ ràng: Ta có thể cho ra lời hứa lấy mệnh tương hộ, vậy ngươi thì sao?
Thần sắc Hiên Khâu Thiên Giác thoáng trầm xuống, vì sao hắn cảm thấy Thủy Khinh Hồn như đang dặn dò hậu sự vậy? Như đang ép hắn cho ra lời hứa sẽ chăm sóc Long Tiểu Chi.
"Sợ là Thủy tông chủ không có cơ hội này, Tiểu Chi tự có ta tương hộ." Giọng nói Hiên Khâu Thiên Giác vẫn nhẹ nhàng như cũ, cũng không nhìn ra thần sắc có thay đổi gì.
Thủy Khinh Hồn nhìn Hiên Khâu Thiên Giác một cái, cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn biết rõ Hiên Khâu Thiên Giác hiểu, cũng biết rõ, nếu như nói thêm gì, sợ là Long Tiểu Chi sẽ phát hiện.
"Tần Tông chủ, mọi người đã tập trung đông đủ, có cần vào đầm lầy hay không." Bởi vì cách thức đi vào bí cảnh còn nằm trong tay Thương Lan tông, cho nên là đi vào hay ở lại vẫn phải nghe Tần Tông Nguy.
Tần Tông Nguy thấy mọi người đã vào trạng thái vận sức chờ phát động, vì vậy gật gật đầu với Tần Nham. Tần Nham hiếu ý Tần Tông Nguy, lấy một hạt châu màu xanh đậm ra, hạt châu cao chừng hai tấc, chất liệu hết sức đặc biệt, nhìn như dùng nước trong đáy biển ngưng tụ thành, trong suốt êm dịu, ẩn chứa ánh sáng.
"Hạt châu này tên là Thủy Hàm Châu, sinh từ chỗ sâu trong biển Linh Tịch, là chỗ hội tụ linh lực của biển Linh Tịch, mà bí cảnh chúng ta cần đi, chính là một bộ lạc sống trong biển, bởi vì chiến loạn, chủng tộc này diệt vong ở vạn năm trước, nhưng vị trí thành trì thì vẫn luôn là một điều bí ẩn, chưa có ai tìm được, tông ta may mắn, phát hiện cách thức tiến vào di chỉ này, dựa vào hạt châu này chỉ dẫn, thì có thể tìm đến cửa vào thành cổ."
"Nghe Tần phong chủ nói vậy, xem ra hiểu rất rõ bí cảnh này, chẳng biết có thể tiết lộ một hai không, để chúng ta an tâm." Trong các tu sĩ, có người mở miệng hỏi thăm, dù sao bọn họ đều biết rõ sự hoang vu của đầm lầy Quy Khứ này, hơn nữa đến tột cùng trong bí cảnh này có bao nhiêu giá trị cũng khiến người ta hiếu kỳ.
Tần Nham thoáng dừng lại một chút."Nếu đã đến nơi này, lão phu cũng không cần thiết canh phòng nghiêm ngặt, cố sống chết để giữ lấy, chư vị cảm thấy người vượt cấp khiêu chiến trong Hoàn Thần đại lục đáng được gọi thiên tài không?"
"Đương nhiên." Đối với điểm này, mọi người không có tranh luận, có năng lực vượt cấp khiêu chiến, đều là thiên tài mà các đại tông môn tranh nhau mời chào, nhưng thiên tài quả thực rất ít ỏi, việc này có liên quan gì với hành trình của bọn họ lần này?
"Lão phu muốn nói một câu là, di chỉ thành cổ này, mỗi người đã từng sinh sống bên trong, đều có năng lực vượt cấp khiêu chiến, một người là thiên tài, hai người là trùng hợp, ba người là số mệnh, vậy vạn người thì sao? Vẫn là số mệnh có thể giải thích được?"
Lời nói của Tần Nham đúng lúc chọc trúng chỗ ngứa của mọi người, nguyên một đám lập tức nhiệt huyết sôi trào, tâm trạng bay lên, nhưng trừ chuyện này ra, Thương Lan tông không chịu tiết lộ gì nữa, cho nên cho dù gấp không thể chờ, cũng chỉ có thể chờ đợi dặn dò.
"Chư vị đều là người tài năng xuất chúng trong Nam Cảnh, thậm chí có rất nhiều ẩn sĩ đại năng, năng lực ứng biến lão phu không hoài nghi, nhưng lão phu phải nhắc nhở một câu, chủng tộc sống trong nước biển này trời sinh hung tàn, giỏi mê hoặc lòng người, cũng chính bởi vì vậy, vạn năm trước đã từng đánh một trận với các tông môn lớn của Nam Cảnh, cuối cùng bị diệt tộc, trong bí cảnh có thể tồn tại rất nhiều di hài và dấu vết chiến loạn, nếu chư vị gặp được, phải giữ vững bản tâm, không nên bị mê hoặc dễ dàng, đỡ cho mệnh tang nơi này, lợi bất cập hại."
Chúng tu sĩ nghe vậy thì kinh ngạc, cho dù là chủng tộc xảo trá thế nào, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có sức mạnh mê hoặc gì sao? Nhưng mà nếu Thương Lan tông đã cố ý dặn dò, chắc hẳn chủng tộc này có năng lực đặc biệt gì về mặt này, trong lòng có vài phân đề phòng.
Trong lòng Long Phong Triệt ngầm giễu cợt, nhưng cái gì cũng không nói, hắn cũng hiểu, Thương Lan tông này là sợ mọi người phát hiện đầu mối gì trong bí cảnh, dứt khoát lúc chưa tiến vào bí cảnh thì tiến hành dẫn dắt mọi người.
Đương nhiên, các tu sĩ cũng không hoàn toàn tin Thương Lan tông, đặc biệt là lần này đến đây có vài vị đại năng, làm việc tự có một phen phán đoán.
Tần Nham lại giải thích rõ làm thế nào dùng Thủy Hàm Châu tìm kiếm thành cổ."Thủy Hàm Châu này lúc cách thành cổ vạn thước thì sẽ tự động lơ lửng bay lên, bay về phía thành cổ, chúng ta chỉ cần đi theo sau Thủy Hàm Châu, thì có thể tìm thấy di chỉ thành cổ, nhưng trước đó, chúng ta cần xâm nhập đầm lầy, bởi vì khoảng cách hiện thời, chỉ sợ khoảng cách thành hơn vạn thước."
Cách sử dụng Thủy Hàm Châu sợ là còn có huyền cơ khác, nếu không chắc là có thời gian hạn chế, nhưng Thương Lan tông không nói, tự nhiên mọi người cũng biết điều không có hỏi.
Dưới sự hướng dẫn của Thương Lan tông, đoàn người bước vào đầm lầy Quy Khứ. Vừa bước vào khu vực đầm lầy, rõ ràng cảm thấy sương mù lại dày đặc thêm một chút, hơn nữa nếu như không muốn một chân vào vũng bùn, chỉ có thể ngự không phi hành, còn không thể bay quá cao, bởi vì khí độc trên không vô sắc vô vị, ai cũng không muốn đi thử xem khí độc ở trong độ cao nào.
Đoàn người cơ hồ bay sát mặt đất, sau khi đi vào đầm lầy, tiếng kêu to của chim muông lập tức thưa thớt xuống, có vẻ yên tĩnh, sương mù đậm đặc khiến bọn họ không thể bay quá nhanh, để tránh lạc nhau.
Mọi người cứ thế cẩn thận bay hơn một canh giờ, cho đến lúc sắc trời hoàn toàn tối xuống, dọc theo đường đi không gặp nguy hiểm gì cả, ngược lại có vẻ mình cẩn thận quá đáng, sau khi sắc trời tối xuống, Thương Lan tông phái người đi tìm lối ra, chỉ chốc lát sau đã dẫn đầu chúng tu sĩ đáp xuống một chỗ đất kiên cố.