Nguồn: kunnhi.
“Phượng Cô, ngươi điên rồi sao? Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì…” Vãn Thanh bị hắn lôi đi, không kiềm chế được cơn tức, thanh âm cũng trở nên bén nhọn.
Nhưng có giằng thế nào, cũng không giằng được ra khỏi tay hắn, hắn dùng rất nhiều lực, làm nàng đau vô cùng .
“Ta nhất định là điên rồi! Bị nàng bức đến phát điên rồi -!” Phượng Cô cuồng bạo hung hăng nói, vẻ mặt đầy mùi cuồng phong bạo vũ, phủ kín mây đen, khiến không ai dám tới gần hắn.
“Ta bức ngươi phát điên? Phượng gia đừng nói cái kiểu mà không ai hiểu nổi như thế! Mặc kệ là gì, trước tiên cứ buông ta ra rồi từ từ nói tiếp!” Vãn Thanh vội vàng nói, cố gắng giằng tay lại.
Phượng Cô nghe xong, cũng buông tay nàng, dùng đôi phượng nhãn thô bạo nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.
“Muốn nói cái gì? Nàng nói trước đi?” Sắc mặt Phượng Cô không chút uất ức.
“Tình Thiên cảm thấy Phượng gia đang hiểu lầm cái gì đó, nếu muốn kết tội, cũng nên cấp cho Tình Thiên một lý do chứ?” Ánh mắt của nàng, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, vững vàng nói.
Nhưng trong lòng nàng lại âm thầm suy tính xem phải đối phó thế nào, con người Phượng Cô lãnh khốc, quyết không thể lấy cương đối cương, chưa nói tới năng lực của hắn, lúc này nàng đang ở trong địa bàn của hắn, nếu định hạ độc, cũng không thể thuận lợi thoát thân. Vì vậy sắc mặt chuyển chuyển, hòa hoãn vài phần.
“Nàng còn muốn giả vờ đến lúc nào?” Hắn quay sang nàng quát to.
“Ta không giả vờ, ta chính là ta, ta chính là Tình Thiên, Phượng gia nói ta giả vờ, tại sao ta lại phải giả vờ? Ta không phải là ta thì còn có thể là ai?” Nàng nói một cách rất hợp tình hợp lý, thanh thế đoạt người.
Nhìn bộ dạng kiên định của nàng , Phượng Cô cũng bị dọa một phen, rất nhanh sau đó ánh mắt còn lạnh lẽo hơn trước: “Được, xem ra … nam nhân kia khiến nàng mê muội đến mất hồn rồi, dĩ nhiên lại đến mức sống chết cũng không chịu nhận phu quân của mình!”
“Tốt lắm, tốt lắm…” Hắn liên tục nhắc đi nhắc lại hai chữ tốt lắm, đột nhiên chuyển sắc mặt, rồi sau đó dùng cặp… phượng nhãn sáng quắc nhìn nàng, trong khi nàng còn chưa ý thức được chuyện gì, hắn chợt nói: “Nàng quên mùi vị của phu quân nàng rồi, để ta nhắc nàng nhớ lại!”
Vừa nói xong, nụ hôn nóng bỏng như bài sơn đảo hải liền tập kích nàng.
Vãn Thanh nhất thời sững sờ , mặt đỏ bừng, là giận, là hận!
Hắn!
Nhất định phải đối xử với nàng như vậy thì mới vừa lòng sao?
Đột nhiên Vãn Thanh bất chấp tất cả , lúc hắn đưa lưỡi vào, nàng nhẹ nhàng cắn đứt độc dấu trong răng, vị tanh và ngấy của độc dược tràn ngập khoang miệng, nàng cảm thấy như mê man đi.
Loại độc chất này, là loại độc hết sức ngang ngược, ẩn vào trong răng, là để tự cứu bản thân lúc nguy cấp-. Không khiến người ta tử vong , chỉ khiến người ta mê man , đương nhiên, nếu không uống thuốc giải trong vòng mười canh giờ, người đó sẽ chết -.
Vốn dĩ nàng không muốn dùng độc, nhưng hắn gây sự trước, bảo nàng nhịn đi kiểu gì. Trước kia đã chịu đựng nhiều như vậy , nàng không muốn phải chịu đựng hắn thêm một lần nữa.
Phượng Cô đột nhiên cảm nhận được mùi vị tanh ngấy, vội rời môi ra, nhưng lại phát hiện ra độc đã tràn ngập quá nửa khoang miệng, hơn nữa cảm giác mê man này bắt đầu lan ra tứ chi.
Hắn không giận ngược lại còn cười, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: “Hạ độc, được lắm! Muốn chết, chúng ta cùng chết, ha ha…”
Vừa nói vừa hôn lên môi Vãn Thanh lần nữa, nụ hôn mang theo sự cuồng dã như thể đây là nụ hôn cuối cùng, hắn chậm rãi nói một cách ngang ngược: “Muốn chết, thì cả hai ta chỉ có thể cùng triền miên đến chết …”
Trái tim Vãn Thanh run lên, đột nhiên không biết lấy sức ở đâu, hắn căn bản là không kịp đề phòng, bị nàng đẩy ra, Vãn Thanh hung tợn trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta chết cũng sẽ không chết cùng một chỗ với ngươi -!”
Vừa nói vừa quay người định chạy, nhưng độc bắt đầu phát tác, toàn thân vô lực, chưa chạy được hai bước, đã lảo đảo ngã xuống đất.
Cứ tưởng rằng sẽ ngã thật đau, ai ngờ lại được ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Phượng Cô thấy nàng té xuống, ánh mắt căng thẳng, trong lòng chấn động, chạy lên trước, ôm cổ nàng, nhìn nàng ngã sấp xuống, hắn lo lắng đến mức tim cũng muốn ngừng đập .
Đến lúc này hắn mới biết, nguyên lai, hắn thật sự là cực kỳ yêu nàng, đầu của hắn, nhẹ nhàng vùi vào gáy nàng, thanh âm luôn âm ngoan mà tàn lệ đột nhiên mềm nhũn, giống như trẻ con, hắn chậm rãi nỉ non bên gáy nàng: “Đừng làm loạn? Để hai ta lẳng lặng ở chung một chỗ … sau này, ta sẽ không bao giờ … đối xử với nàng như vậy nữa …”
Trái tim hắn, đột nhiên rõ ràng một điều gì đó!
Hắn biết, hắn không thể không có nàng -.
Hắn đột nhiên cảm giác được, dường như hắn không có quyền trách nàng, chính hắn đã đẩy nàng khỏi vòng tay mình -.
Nghĩ đến đây, hắn hạ một quyết tâm .
Thanh âm kia, ôn nhu như nước, mang theo sự đơn độc tinh khiết vô tội yếu ớt của trẻ thơ, làm cho không người nào có thể tưởng tượng ra, những lời đó được thốt ra từ miệng Phượng Cô -.
Hắn, kẻ lãnh khốc vô tình, chỉ biết dùng bạo lực chinh phục tất cả, tại sao lại đột nhiên trở nên dịu dàng, còn nữa, hắn kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nói ra những lời yếu ớt đó!
Vãn Thanh chỉ cảm thấy càng lúc càng mê man, nguyên lai nàng vẫn chưa hiểu hết thứ độc dược này, nguyên lai độc dược này không chỉ khiến người ta mê man, còn khiến người ta gặp ảo giác!
Nếu không phải gặp ảo giác, nàng làm sao lại nghe được Phượng Cô nói những lời đó với giọng điệu dịu dàng đấy?
Thật quá kỳ quái …
Đầu càng lúc càng đau, độc dược này còn khiến người ta mất thần chí sao! Nhưng, nàng đã tự cắn một viên thuốc giải , tại sao mí mắt lại nặng như vậy, khiến nàng không mở được mắt, rốt cục dần dần không chống đỡ được, mất đi toàn bộ tri giác.
******
Trong tiếng đàn trong trẻo êm tai, nàng chậm rãi tỉnh lại, nhìn đỉnh màn màu lam nhạt, đầu óc hơi hoảng.
Nàng dĩ nhiên lại có cảm giác không biết mình đang ở đâu.
Nhìn theo hướng của tiếng đàn, sau bức rèm che, thấy một nam nhân mặc hắc y như mực, mười ngón tay thon dài hữu lực, nhẹ lướt trên một cây đàn màu trắng như tuyết, hắc bạch tương phối, vô cùng nổi bật.
Tiếng đàn của hắn, trong veo như nước, lãnh liệt mà thuần khiết, làm cho người nghe cũng thấy thoải mái.
Cầm kỹ của hắn không tệ chút nào -, rất dễ nghe, rất dễ nghe.
Nhìn mặt hắn, long mi phượng nhãn, mũi cao thẳng , đôi môi mỏng hơi mím lại…. lộ ra sự cao ngạo thản nhiên, cằm hắn, góc cạnh rõ ràng, tinh sảo, đẹp đẽ như điêu khắc.
Diện mạo của hắn, vô cùng đẹp mắt, tuấn mỹ mà khuynh nhiên lãnh ngạo. Nói là khuynh quốc chi tư cũng không quá đáng, nhưng hắn là nam nhân, dùng mấy chữ khuynh quốc chi tư hình như không được thỏa đáng lắm -.
Hắn, thọat nhìn rất quen, nhưng rốt cuộc hắn là ai chứ?
Nàng lại không nghĩ ra cái gì , hơn nữa, không hiểu sao trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, ngay cả chuyện bản thân là ai cũng quên luôn , trong lòng chỉ có sự kinh hoảng bất lực, ánh mắt đưa nhìn bốn phía, vẫn chẳng tìm thấy chút kí ức nào -.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Công tử?”
Vừa dò xét vừa hỏi.
Nam tử chậm rãi quay đầu, gương mặt tuấn mỹ nở một nụ cười tuyệt đẹp như muốn khuynh đảo chúng sinh, tiếng đàn ngừng lại, hắn chậm rãi đi về phía nàng: “Tỉnh rồi sao?”
Thanh âm dịu dàng mà đa tình, làm nàng hơi hoảng hốt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Tỉnh rồi.”
Hắn gật đầu cười một tiếng, không nói gì, xoay người đến bên bàn tỉ mỉ rót một chén nước, đưa cho nàng.
Lúc mới tỉnh thì không cảm thấy gì, lúc này nhìn chén nước, mới phát giác bản thân đúng là rất khát , vì vậy nhìn hắn một cái, rồi mới nhận chén nước, uống một hơi cạn chén, sau đó định ngồi dậy trả chén lại chỗ cũ.
Hắn đưa tay cầm chén từ tay nàng, rồi sau đó nói: “Muốn uống nữa sao?”
Thanh âm kia, động tác kia, cưng chiều như nước, làm nàng thấy mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì không đúng, bất quá, cũng chỉ nhẹ nhàng cười rồi lắc đầu: “Không cần uống nữa.”
“Ân.” Hắn để … cái chén xuống, rồi sau đó ngồi xuống giường cạnh nàng.
Nàng rốt cục nhẹ nhàng mở miệng hỏi : “Xin hỏi công tử, đây là nơi nào, công tử là người phương nào? Ta… là người phương nào? Chúng ta, có quan hệ gì? Tại sao ta lại nằm ở đây, hơn nữa, tại sao cái gì ta cũng không nhớ được?”
Mắt Phượng Cô hiện ý cười, nhưng vẫn không để người ta nắm bắt cái gì, Vãn Thanh mặc dù mất trí nhớ , nhưng sự trấn định cùng tự nhiên, thì không kém xưa chút nào. Thấy nàng tỉnh lại mà không chút bối rối, chỉ dùng sự bình tĩnh quan sát chung quanh, dù hỏi cũng rất khách khí, chỉ hỏi những điều nên hỏi.
Đối với việc hắn cho nàng uống thuốc mất trí nhớ, tương lai nàng khôi phục trí nhớ có lẽ sẽ hận hắn, nhưng hắn không hề hối hận. Hắn không muốn, nhìn nàng có nam nhân khác, nhìn nàng ở trong vòng tay của nam nhân khác.
Nàng là của hắn, nàng chỉ có thể là thê của hắn, nữ nhân của hắn.
Có lẽ, trước kia hắn đối xử với nàng, đúng là quá đáng , khiến người khác phải phẫn nộ, nhưng hắn nhất định sẽ dành toàn bộ thời gian còn lại, bồi thường cho nàng thật tốt-.
Hắn nhẹ nhàng ngồi sát vào nàng, nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào trong lòng. Đột nhiên bị hắn ôm lấy, toàn thân nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng, không có nổi nửa điểm quen thuộc khi hắn ôm, nhưng hắn hành động nhanh quá, nàng nghĩ chuyện giữa hai người chắc không đơn giản, chỉ nhẹ nhàng cự tuyệt một chút, rồi sau đó không cự tuyệt nữa.
Chợt nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Tên ta là Phượng Cô, tên nàng là Thượng Quan Vãn Thanh, nàng là thiếp của ta, là thiếp mà ta yêu thương sủng ái nhất, nơi này là Phượng Vũ Cửu Thiên Sơn trang, là nhà của hai ta, ngày trước nàng ra ngoài du ngoạn, gặp kẻ xấu bắt cóc, đầu bị thương, cho nên bị mất trí nhớ.”
Tên hắn là Phượng Cô? Tên nàng là Thượng Quan Vãn Thanh? Nàng là thiếp của hắn? Nghe đến chữ “thiếp”, trong lòng nàng thấy cực kỳ không thoải mái, mặc dù không nhớ được nguyên cớ vì sao, nhưng nàng quyết không phải loại người tùy ý làm thiếp cho người, mặc dù nàng không có trí nhớ, nhưng đối với chuyện làm thiếp nàng vẫn rất để ý -.
Vì vậy, nàng ngẩng đầu hỏi hắn: “Tại sao ta lại trở thành thiếp của người?”
Không ngờ Vãn Thanh đột nhiên hỏi câu này, Phượng Cô có chút sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn là người thông minh, tất nhiên có thể đoán ra nguyên nhân vì sao, vì vậy nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bởi vì nàng yêu ta !”
Nàng yêu hắn?
Không biết vì sao, nghe câu trả lời đấy, Vãn Thanh chỉ cảm thấy rất giả dối, nếu nàng yêu hắn, vì sao khi nhìn hắn , trừ………… cảm giác quen thuộc, còn có một chút phản cảm không nói thành lời, không cảm thấy chút tình cảm yêu thương nào?
Trong lòng hoài nghi, nhìn hắn, nàng phát hiện, … nam tử này, quyết không dịu dàng hiền lành như những gì hắn đang thể hiện ngoài mặt, mắt của hắn, chợt lóe lên tia sáng khôn khéo.
Cái…này nàng nhìn ra rất rõ ràng.
Nàng cũng biết, hắn không nói sự thật với nàng, dù cho nàng có hỏi nữa, hắn cũng sẽ không nói ra -, vậy thì thà rằng đừng hỏi còn hơn. Nàng chỉ mất trí nhớ, chứ không mất năng lực phán đoán.
Vì vậy chỉ thầm đặt một dấu chấm hỏi to tướng trong lòng, không mở miệng, nhẹ nhàng di chuyển thân thể, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thấy trên mặt hắn có vài phần không hài lòng, vì vậy nàng vội vàng nói: “Thỉnh phu quân thứ lỗi, đối với chuyện trước kia, ta thật là một chút ấn tượng cũng không có, không thể nhớ được bất cứ điều gì. Ta nghĩ, tạm thời, chúng ta …không cần quá mức thân mật, lúc này lòng ta hoàn toàn trống rỗng -, không có cảm giác an toàn, chờ một thời gian cho ta quen, có được không?”
Nghe lời nàng nói, Phượng Cô cảm thấy hơi chua xót, xem ra, dù cho nàng mất trí nhớ, vẫn không chịu đón nhận hắn -.
Nhưng hắn hiểu, không thể ép nàng quá nhanh, chỉ có thể để nàng thích ứng một cách từ từ. Sau này còn nhiều thời gian, hắn tự tin sẽ khiến nàng yêu hắn -.
Vì vậy hắn gật đầu một cách thể thiếp: “Được, nàng nói thế nào thì làm như thế. Tạm thời chúng ta không cần làm chuyện vợ chồng thân mật, chỉ như bằng hữu bình thường ở chung nhà thôi.”
Nghe hắn nói thẳng chuyện vợ chồng thân mật như vậy, mặt nàng đỏ ửng lên, ánh mắt lóe lóe, gật đầu nói nhỏ: “Cám ơn phu quân thông cảm, thiếp thân cảm kích vạn phần!”
“Sau này đừng nói khách sáo như vậy, chúng ta là vợ chồng, không phải bằng hữu, khách sáo làm gì, không cần phải nói nhiều lời, chỉ cần nàng muốn thế nào , ta sẽ làm như thế, toàn bộ đều theo ý của nàng!” Phượng Cô nhẹ nhàng cười một tiếng nói.
Không ngờ hắn thể thiếp như vậy, trái tim Vãn Thanh cảm thấy được an ủi. Nàng nghĩ thầm, dường như nàng đã mất đi quá nhiều ký ức .
Nhưng nàng cảm thấy rất khó hiểu, nam nhân tốt như vậy, vì sao nàng chẳng có nổi nửa phần trí nhớ về hắn? Chẳng lẽ, thật sự có thể quên hết hoàn toàn sao?
“Cám ơn phu quân.” Nàng cười yếu ớt nói.
Phượng Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa lên mũi của nàng, nói nhỏ: “Nói đừng khách sáo mà!”
Hành động thân mật như thế, làm mặt nàng đỏ rực lên, không giống người khác nhăn nhó làm bộ làm tịch, nàng chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Đối với hành động thân mật của hắn, nàng cảm giác vô phương thích ứng, thậm chí cảm thấy có chút phản cảm, mặc dù rất nhỏ, nhưng lại rất sâu sắc.
Vì vậy chuyển đề tài: “Phu quân đánh đàn rất hay!”
“Nàng thích nghe sao?” Hắn hỏi.
Vãn Thanh gật đầu, đúng vậy, nàng rất thích nghe, hình như bản thân nàng đánh đàn cũng không tệ -.
“Thanh nhi đánh đàn còn dễ nghe hơn! Thanh nhi không nhớ rồi , Thanh nhi là tài nữ Vân Quốc, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú không gì không giỏi, tài đánh đàn tuyệt vời phối hợp với giọng hát thánh thót, đủ để khuynh đảo chúng sinh!” Phượng Cô cười nói, đôi mắt nhìn Vãn Thanh chăm chú.
“Thanh nhi?” Sau khi nghe xong, Vãn Thanh đột nhiên lập lại hai chữ đó.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi, hơi khó hiểu tại sao nàng lại lập lại hai từ đó, mặc dù từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ gọi nàng thân mật như thế, nhưng nàng đã mất trí nhớ rồi, không lẽ vẫn nhớ được điều đó?
“Không có gì, chỉ cảm thấy hai tiếng ‘ Thanh nhi ’ này nghe rất thân thiết!” Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, hai tiếng ‘ Thanh nhi ’ này, đích thực là cho nàng cảm giác vô cùng thân thiết, chỉ là xưng hô thân mật, sao lại có hiệu quả lớn thế?
Nàng nào có biết, trước kia, có một nam tử với nụ cười rạng rỡ như mặt trời chính ngọ, từng một mực ngọt ngào dịu dàng gọi nàng như thế! Hắn còn nói, ‘ Thanh nhi ’, là cách gọi của riêng hắn!
“Thân thiết?” Không biết vì sao, Phượng Cô không nghĩ thế, ‘ Thanh nhi ’, có phải là nam nhân đã khiến nàng rời khỏi hắn, làm nghệ nhân lên đài biểu diễn gọi nàng như thế?
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt khó khăn lắm mới bình hoãn một chút lại bắt đầu khó coi, đôi mắt tà tứ lộ vẻ hờn giận không vui.
Vừa nghĩ tới chuyện …nam nhân kia từng chạm vào nàng, từng có được sự dịu dàng mà hắn chưa từng được hưởng, trong tim của hắn, liền tràn đầy sự giận dữ, chỉ hận không được một chưởng đánh chết nam nhân kia ngay lập tức.
Đúng vậy, hắn nhất định sẽ tự tay đánh gục nam nhân kia!
Chỉ có điều những tên thị vệ này thật quá vô dụng , tra xét đã ba ngày, vẫn không tra ra chút tin tức gì!
Hắn không tin, nam nhân kia, có thể bay lên trời hay chui xuống đất, làm hắn tra không ra!
Vãn Thanh cảm thấy tâm tình Phượng Cô biến hóa, nhẹ nhàng nhìn hắn: “Người làm sao vậy? Có phải người có tâm sự gì không?” Kỳ thật điều nàng thật sự muốn hỏi là, hắn nghĩ tới chuyện gì mà có vẻ bực tức vậy, nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, bao nhiêu dịu dàng khi nãy đều bị hất qua cửa sổ ráo trọi .
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mặc dù hắn nói trước đây quan hệ giữa hai người vô cùng mật thiết, nhưng mà nàng chẳng hề có cảm giác đấy, không biết có phải nàng nghĩ ngợi hơi quá không, nhưng nàng cảm thấy giữa nàng và hắn có những cơn sóng ngầm dữ dội.
“Không có việc gì.” Phượng Cô thản nhiên nói, giữa đôi lông mày là vài tia tức giận.
Chỉ trong tích tắc, hắn lại hồi phục vẻ mặt dịu dàng: “Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì không? Ta bảo phòng bếp làm đồ ăn, nàng đã ngủ suốt ba ngày, cần ăn chút gì đó.”
Vãn Thanh nhìn hắn thay đổi vẻ mặt nhanh như chong chóng, có chút ngạc nhiên mắc cười, thật không rõ, hắn làm thế nào mà nhanh vậy, làm cho người ta phải bật cười.
Nhưng nàng không dám cười thật, bởi vì trong lòng có một thanh âm nhắc nhở nàng, không thể chọc giận hắn.
“Ta không muốn ăn.” Vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu, nàng không muốn ăn uống cái gì, có ăn cũng không vô -.
“Không ăn sao được!” Hắn vừa nói vừa không để ý đến ý kiến của Vãn Thanh, trực tiếp gọi Hoàng Kỳ đang đứng ngoài cửa, lập tức người hầu bê hơn mười bát cháo loãng khác nhau vào.
Vãn Thanh chỉ là có chút tức cười nhìn hắn, nàng chưa bao giờ biết, trên đời này lại có người ngang ngược bá đạo như vậy, nếu đã quyết xong, còn hỏi nàng làm gì, hỏi nàng, lại không nghe ý kiến của nàng, không thèm hỏi thêm câu thứ hai, con người này thật là.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn vẫn rất tự nhiên, ngồi xuống, rồi sau đó nói: “Thân thể của nàng suy yếu như vậy, không thể chỉ dựa vào thuốc bổ -, cần ăn nhiều một chút, nhất là thịt thà, mới có thể khỏe mạnh hơn.”
“Ân.” Nàng vốn không phải người hay so đo, chỉ lạnh nhạt gật đầu, cười yếu ớt không nói cái gì, nàng tự biết, hắn làm thế cũng chỉ vì quan tâm nàng.
Nhưng rốt cuộc, giữa hắn và nàng đã xảy ra chuyện gì? Hắn và nàng có quan hệ thế nào? Mặc cho nàng nghĩ muốn vỡ đầu, cũng nghĩ không ra, càng nghĩ càng đau đầu, vì vậy không dám nghĩ nữa, chỉ hy vọng có thể mau chóng điều dưỡng cho thân thể tốt lên, khôi phục trí nhớ.
Tiểu Yêu Tinh
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn BÁO THÙ