Mục lục
Thất Thân Làm Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Vãn Thanh tức giận dùng sức đẩy hắn, ánh mắt trừng trừng phóng ra.
Kỳ thật nàng không muốn như thế nhưng do thẹn quá. Hắn vừa mới vì nàng mà bị thương, tình nguyện ngã trên mặt đất để nàng an toàn.
Người làm được như vậy chắc chắn không nhiều.
Cho dù là người có nghĩa hiệp thế nào nhưng nguyện ý cứu người khác như thế thật không nhiều người làm được.
Hơn nữa, xét cho cùng thật buồn cười, là kẻ bắt cóc và người bị bắt cóc.
Huống hồ hắn đối với nàng cũng không cố ý khinh bạc, xem hành vi vừa xong thì nàng không thể nào nhỏ nhen so đo với hắn.
Nhưng nếu cứ để yên như vậy thì hai người không tự nhiên chút nào.
“Ta không phải cố ý.” Tà Phong nhất thời luống cuống, mặt ửng hồng, nói năng lung tung, bộ dạng thập phần ủy khuất.
Hắn cho là Vãn Thanh tưởng nhầm hắn khinh bạc người, là do hắn vô tình mạo phạm nàng, hắn chỉ là vừa mới … ôm nàng, tự nhiên …, theo bản năng trời sanh, hốt nhiên quên mất nam nữ thụ thụ bất thân.
Nhưng… thật sự là hắn không có cố ý!!! (nam nhân này dễ thương qá qá. Mún bẹo má cho chit J) )
Ánh mắt vô tội nhìn nàng.
Vãn Thanh thấy bộ dạng của hắn như vậy trong lòng muốn cười nhưng không lộ ra, chỉ nhìn hắn, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng: “Làm chuyện như thế lại còn nói là không cố ý sao?”
“Ta chỉ là… vô tình!!” Hắn vội vàng biện minh.
“Được rồi! Ta coi như là ngươi vô tình vậy.”
Còn tưởng rằng phải một hồi thanh minh mới có thể khiến Vãn Thanh tha thứ, ai ngờ hắn chỉ vừa nói một câu, Vãn Thanh liền tha thứ cho hắn.
Nhất thời, hắn có chút kinh ngạc, ánh mắt mở lớn nhìn nàng.
Vãn Thanh nhìn về phía hắn, cố ý nói tiếp: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không đúng là vô tình?”
“Không phải, không phải! Ta thật sự vô tình!” Hắn vừa nghe vội vàng tả hữu khoát tay, đưa tay loạn xạ chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến hắn thành kẻ cố ý vậy.
Vãn Thanh cười một tiếng, đứng lên: “Ngươi là do vô tình thì ra cũng không trách.”
Nói xong tay đưa lên vuốt một vài sợi tóc bị xõa ra, bởi vì không có gương nên nàng không thể coi rõ được, chỉ có thể vuốt mấy sợi tóc rối ra phía sau rồi búi lên.
Khuôn mặt trắng hồng, khóe miệng cười yếu ớt, liễu mi thật dài, đôi mắt trong suốt ngời sáng, cái mũi nhỏ xinh đẹp, lại đôi môi chúm chím.
Nhìn vẻ đẹp này của nàng, Tà Phong hốt nhiên phất hiện nhìn nàng lúc này hắn có vài phần ý tình mê loạn.
Kỳ thật nàng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chỉ có thể coi là thanh tú giai nhân, nhưng là không biết vì sao, đi theo chung một chỗ với nàng luôn cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhìn miệng nàng cười, chút tâm tình buồn bực cũng tan biến hết.
Vuốt tóc xong, Vãn Thanh nhìn về phía Tà Phong, thấy hắn hai mắt đăm đăm thẳng nhìn chăm chú nàng, lại suy nghĩ gì sao, vì vậy nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tà Phong thất thần nghe nàng hỏi, tay không bất giác gãi tai, có điểm không tự nhiên, là hắn vừa mới có ý tà mị.
Không dám ngẫm nghĩ, hắn cười ha hả một tiếng: “Không có gì a!”
Vãn Thanh nhìn vẻ mặt đang cười của hắn thật khả nghi, không thể tin tưởng được, nhưng tả hữu không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hắn che giấu không có ý gì là nói ra, chính vì vậy không hỏi nữa.
Nhìn quanh một chút, căn bản là không thấy bất cứ ai đuổi theo tung tích nàng, nàng biến mất như thế mà bọn họ không hề hay biết, giống như xe ngựa thiếu một ngọn cờ, là chuyện bình thường.
Rõ ràng nghĩ đến thế trong lòng không khỏi sầu não.
Tà Phong nhìn vẻ mặt nàng liền nói: “Người của bọn họ không có theo tới, hơn nữa nếu có tới kịp, phải đánh nhau ta tất chiếm được thượng phong, nói về khinh công, không phải khoe khoang, trên đời số người có thể vượt qua không nhiều.”
Tà Phong nói xong có điểm kiêu ngạo, bất quá hắn cũng có cơ sở để kiêu ngạo, đệ nhất thiên hạ thần trộm không phải là hư danh. (lần nào gặp anh này cũng tự kiêu ác, đúng là tinh thần xì tin.)
“Ngươi đúng là đồ mặt dày, nói không hề đỏ mặt!” Vãn Thanh cười trừ nói.
“Không phải vậy, ta không phải kẻ mặt dày, mà là ta chưa bao giờ nói láo, ta chỉ nói sự thực thôi.” Hắn trịnh trọng tuyên bố.
Vãn Thanh cười một tiếng.
Tựa hồ chỉ cần cùng hắn chung một chỗ, đều có thể thoải mái cười. Chỉ tiếc, hắn không cùng kiếp với hắn, nếu không, có thể cùng hắn xông xáo giang hồ thì tốt a.
Trong lòng nàng hốt nhiên sinh ra một ý nghĩ điên cuồng như thế.
Nghĩ đến điều đó, nàng sẽ chờ, chờ một ngày nào đó, một cô hội nào đó có thể bước ra bên ngoài thiên hạ.
“Thật sao?” Nàng nhíu mày, cố tình cười nhạt hắn.
“Tất nhiên! Trong chốn giang hồ chẳng ai không biết tới khinh công Tà Phong ta? Ai không nghe tới ta: Tà Phong khinh công đột phá?” Nghe được Vãn Thanh nói như vậy, hắn càng ngửa cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo. (sắp thủng trời rồi.:-j)
“Ta vừa biết nhưng sẽ có người không biết!” Vãn Thanh cười một tiếng, cố ý nói tiếp.
“Người phương nào?” Tà Phong nghe thấy nhảy dựng lên. Nhưng nhìn thấy đôi mắt hàm chứa ánh cười của Vãn Thanh mới biết trúng mưu nàng.
Chợt thấy nàng nói nhỏ: “Ta không biết người ta nói khinh công của người đột phá như thế nào nhưng chưa nhìn qua sao ta có thể khẳng định được.”
Nói xong cười một tiếng nhìn về phía hắn.
Tà Phong nhìn về phía nàng rồi sau đó nói: “Ngươi thông minh như thế, qua ba lần rồi lẽ nào còn nói không biết sao? Chẳng lẽ vừa rồi không phải là….” Hắn nói xong, khóe miệng đắc ý nhìn Vãn Thanh.
Nói đến ba lần, Vãn Thanh đã mơ hồ nghĩ qua, liền lãnh thanh nói: “Cái gì mà trải qua ba lần, ta chưa thấy được khinh công của ngươi khá ở điểm nào!!”
“Chưa rõ sao?” Tà Phong vừa nghe, trên mặt tức thì bất mãn, đưa tay kéo tay trái nàng rồi sau đó nói: “Nắm chặt, để cho ngươi hội rõ khinh công ta.”
Thân thể Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy nhẹ bỗng, cả người được hắn mang lên giữa không trung, hắn vận nhẹ công, nhún chân lên thân cây, thật là dọa người khác chết ngất.
Vãn Thanh không khỏi muốn kêu lên, nhược là bị hắn ôm trong ngực. không sợ hãi, lúc này nhượng hắn lôi kéo một tay, giống như bản thân đang đi trên một ngọn cây, dù biết sẽ không té xuống nhưng nhìn độ cao thế này, lại gió vù vù bên tai không thể không sợ hãi.
May mắn là hắn chỉ chứng minh thoáng cái, sau đó tốc độ chậm lại, chuyển đầu hỏi: “Thế nào?”
Vãn Thanh trừng mắt, sắc mặt sợ tới tái nhợt: “Tà Phong đại hiệp khinh công lợi hại!” Người này thật cố chấp quá đi, thật không muốn đấu tới cùng.
Không có biện pháp nào đấu với hắn a!!!
Thất Thân Làm Thiếp
Cuốn PHẢN KHÁNG

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK