Mục lục
Thất Thân Làm Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Vãn Thanh được mời ở trong một gian phòng của lý lầu các, là nơi thanh nhã, chỗ vào cửa có một cây lê cảnh, trên bàn là một chậu kiếm lan, duy một đóa hoa đang âm thầm nở.
Trên bức bình phong vẽ một mỹ nhân thanh lịch, cầm quạt ngắm hoa, trăm hoa khoe sắc diễm lệ. Nữ tử cầm quạt khẽ lay động, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt lãnh đạm, muốn nói mà vẫn ngăn lại được.
Trên bức vẽ đề từ : mỹ nhân như vậy làm cho người sinh tình ý.
Trái lại tức cảnh sinh tình.
Nàng nhẹ nhàng tiến ra lan can lầu gác, đưa mắt nhìn, thật là thỏa mắt, bưc bình phong thật đẹp, được đặt thẳng hàng, thật nhỏ bé nhưng cũng rất chỉnh tề.
Vãn Thanh thích nhất cảnh đẹp như vậy.
Nhìn mặt trời lúc hoàng hôn, thật thoải mái, gần như có thể phóng thích tâm tình.
Lão bá đi đến, thấy dáng vẻ hài lòng của Vãn Thanh liền hỏi: “Nhị phu nhân có được vừa ý chứ?”
Vãn Thanh liền gật đầu: “Nơi này vô cùng thanh tân, thanh lịch, hơn nữa nhiều đồ vật tinh xảo như vậy nhưng không khiến người ta có cảm giác quá xa hoa, trọng yếu ở đây là vừa nhìn vào đã có cỏ cây xanh biếc, hương thơm thanh tân tản mát lên mũi khiến người ta cảm giác sảng khoái, nơi này thật là tuyệt!”
Vãn Thanh liên tục khen gian phòng, trong lòng thật sự cũng rất vừa ý.
Lão bá nghe được Vãn Thanh nói trong lòng cũng bỗng dưng có cảm giác thập phần thoải mái, vì vậy quên hết tất cả liền nói: “Gian nhã các này vốn là để Phượng thiếu gia nghỉ ngơi, trừ Phượng thiếu gia ra, những người khác không thể vào ở.”
Vãn Thanh nghe đến đây, trên mặt như một cứng lại, như người bị bát nước lạnh hắt vào, lão bá là ý tứ gì đây, không lẽ là để nàng và Phượng Cô ở cùng một chỗ đấy chứ?
Nghĩ đến điều này, trong lòng đang thoải mái hưởng thụ cảnh vật đột nhiên phai nhạt vài phần.
Dù là cảnh vật, nơi ở tốt đến đâu, nếu phải ở cùng với một người tận trong tâm không muốn gặp mặt thì cũng chẳng còn gì thú vị.
Hơn nữa, tuy nói bọn họ là vợ chồng nhưng chính là chưa có một lần nào chính thức có quan hệ đúng nghĩa vợ chồng.
Lão phúc nhìn sắc mặt Vãn Thanh thay đổi, không hiểu vì lý do gì, vì vậy đành nói tiếp: “Bất quá Phượng Gia không muốn làm Nhị phu nhân mất tự nhiên, không muốn ở chung phòng với Nhị phu nhân, vi vậy lão phúc không thể làm gì hơn là đưa Người tới Tây Sương, còn nơi này, sẽ để lại cho Nhị phu nhân ở.”
Vãn Thanh nghe xong, trong lòng vốn đang nặng như có tảng đá lớn đè tức thì rơi xuống, nàng khẽ thở phào an tâm!
Chỉ cần không phải ở cùng một phòng với Phượng Cô, bất kỳ là phòng nào cũng đều tốt cả.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, lão phúc lại làm như thế.
Mà Phượng Cô, hắn cũng đồng ý với điều này sao.
Lão bá nhược là một người trông coi ở Phượng Vũ Cửu thiên lại có quyền hạn như thế sao?
Chỉ quan sát cuộc đối thoại giữ 2 người đã khiến nàng cảm giác thập phần kỳ quái rồi. Lúc này nghe nói như thế lại càng cảm giác ngạc nhiên không thôi.
“Phúc bá, ta ngủ ở đâu cũng giống nhau thôi, không cần phải ở tại Nã các thế này, kỳ thật, Tây Sương phòng cũng tốt mà.” Mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng cũng không muốn cho phú bá vì nàng mà khó xử.
“Nhị phu nhân không cần lo lắng! Chỉ có Nhị phu nhân mới có thể nghỉ tại Nhã các này, nhược bằng những người khác muốn nghỉ tại đâu, lão bá ta cũng không đồng ý.” Lão phúc nói một hồi, vẻ mặt hiền hậu, trong lời nới mang vài phần cười đùa làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Vãn Thanh hướng về phía lão bá cười một tiếng, nàng thực sự quý mến ông lão này, không phải vì vị trí của lão mà là vì tính cách này của lão.
“Cảm ơn phúc bá.”
“Cám ơn cái gì chứ! Phường tử này vốn là của Phượng gia, Nhị phu nhân ở tại dinh thự của Phượng gia, điều đó có gì cần phải cảm ơn chứ! Chỉ cần không cảm giác khó chịu là tốt rồi!” Mới đầu lão bá nói có vẻ khách khí, thanh âm bình thản nhưng càng nói càng kích độg lên, tiếng nói có vẻ lớn hơn.
Càng nói càng lớn giọng.
Chỉ là những lời này, nghe thế nào cũng không hiểu hết được ý tứ. Nếu lão nói đây là dinh thự của Phượng giam như thế nào lại không để Phượng Cô nghỉ tại phòng này chứ?
Bất quá, nàng cũng không tiện hỏi ra.
Người này tốt với nàng vậy, nàng không hề muốn làm xấu đi mối quan hệ này.
Lão phúc này, đối với nàng rất tốt.
“Chính là nếu không có phúc bá sắp xếp cho Vãn Thanh ở nơi này, Vãn Thanh không thể được ở nơi lầu các thanh lịch thế này a.” Vãn Thanh khẽ nói mang theo sự dịu dàng.
Khó trách được, ở trước mặt trưởng bối, nàng lộ ra tâm tình thiếu nữ.
“Nhất định rồi, nếu không phải là do phúc bá an bài, tiểu thư sợ răng sẽ phải ở Tây Sương phòng mất.” Song nhi tiếp lời nói.
Trong miệng tràn đầy oán khí, có vẻ không phục.
“Nhi phu nhân, cho lão phúc hỏi một câu lỗ mãng, Nhị phu nhân cùng thiếu gia, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra?” Lão phúc nói xong vuốt chòm râu, hai mắt tràn ngập sự tò mò.
Đối với cái vấn đề này thập phần ham thích.
Nhìn ánh mắt, sao lại y hệt ánh mắt của phụ nhân giờ ngọ bát phong cơ chứ. (Kún: ta cũng k bít là cái gì a, :( ( )
Vãn Thanh nghĩ vậy không khỏi bật cười, nhưng là tức thời nén được.
“Chuyện này thực ra rất dài dòng, mặc dù phúc bá ở trấn xa xôi kinh thành nhưng chắc đã từng nghe chuyện xảy ra với Vãn Thanh trước kia chứ?” Dù sao cũng là lão quản gia của một phường thuộc Phượng Vũ Cửu Thiên, có thể không biết rõ quốc gia đại sự, nhưng là chuyện của Phượng gia thì chắc chắn phải biết sơ qua một chút.
Hơn nữa, chuyện này xôn xao khắp làng trên xóm dưới, chắc chắn rằng cũng có người ở trấn này nghe qua.
Nghĩ đến đây, nàng vài phần ảm đạm, khẽ buông mi mắt xuống.
Mặc dù nàng biết nàng không sai, cũng đã tự nhủ bản thân không cần để ý đến những tin đồn nhưng vừa nghĩ đến thì không tránh khỏi trong lòng một niềm chua xót.
Vãn Thanh nghĩ quả không sai, Lão phúc đương nhiên đã nghe qua chuyện này, nhưng lão không hề phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn Vãn Thanh rồi sau đó nói: “Nhị phu nhân kỳ thực không cần quá thương tâm chuyện này, việc này không phải do ngươi làm, ngươi chỉ là do bị người khác hại mà thoi!’
Vãn Thanh không nghĩ tới lão phúc sẽ nói những lời như vậy, từ sau khi nàng xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên nàng được nghe những lời an ủi như vậy, tuy rằng mẫu thân đau xót nàng, thương tâm nàng nhưng cùng chưa từng một lần nói qua những lời như vậy.
Lão bá không hề trách nàng sai, nàng chỉ là một người bị hại mà thôi…. Nhưng cũng rõ ràng một sự thực rằng…. nàng là một người không trong trắng.
Điều này là nỗi bi ai lớn nhất của nữ tử.
Mắt nàng đỏ hoe lên, lệ, suýt nữa sẽ chảy ra.
“Cảm ơn, cảm ơn phúc bá, người làm cho Vãn Thanh thực sự được an ủi, vô cùng cảm động.” Nàng mìm cười, ánh mắt chan chứa, vất vả lắm mới không rơi nước mắt.
“Nha đầu ngốc!” Lão phúc thở dài, mới nói: “Kỳ thật chuyện này, trong mắt của ta, quyết không đơn giản, có lẽ, chuyện này, không đơn giản như những gì ta trông thấy-. Nói không chừng, chỉ qua vài chuyện sẽ tìm được một sự tình gì thì sao, đương nhiên, quá trình có lẽ sẽ vô cùng gian khổ, nhưng nếu có thể đi đến cuối con đường, sẽ có được hạnh phúc đích thực-.”
Lão bá cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, rõ ràng là có nguyên nhân gì sâu xa, vừa vặn trước ngày cưới 3 ngày nàng vì sao gặp cường bạo.”
Kẻ đó chắc chắn phải vô cùng to gan lớn mật chăng. Đến cả con dâu của Phượng gia cũng dám động tới sao? Lão bá trong lòng thầm nghĩ, người dám làm như thế không nhiều, chắc là kẻ phải có thống hận với Phượng gia.
Nhưng là vì sao xảy ra chuyện này mà Phượng Cô không có chút thương cảm sao?
Cho dù hắn không thích Thượng Quan Vãn Thanh nhưng chuyện đó vốn dĩ không phải do Vãn Thanh , hơn nữa sẽ làm tổn hại đến uy danh của Phượng Vũ Cửu Thien. Với tính cách ngạo mạn của Phượng Cô ắt phải tìm ra kẻ đó chứ.
Nhưng là, hắn không hề làm một điều gì.
Tất cả điều này, thoạt nhìn qua đã thấy có điểm không ổn, phảng phất trong nội tình còn ẩn dấu rất nhiều điều.
Vãn Thanh nghe những lời lão bá nói có điểm giật mình, chuyện nàng bị Phượng Cô cường bạo trừ Phượng Cô và nàng ra, không người nào biết được.
Nhưng trong lời nói của lão phúc, khước mơ hồ như biết được chuyện gì đó/
Lão phúc lầm tưởng Vãn Thanh không giải thích được, bản thân trong lúc này cũng không biết giải thích như thế nào cho hảo hảo, vì vậy chỉ có thể tận lực giải thích cho nàng: “Nhị phu nhận. mặc dù thiếu gia bên ngoài lạnh lùng nhưng trên trên thực tế thiếu gia cũng là người…”
Nửa chừng câu nói của lão phúc bị ngắt ngang, chợt một thanh âm vang lên mang theo vài phần tà khí: “Lão phúc, xem ra nhiều tháng không gặp, ngươi lại ăn nói hàm hồ rồi, không nên nhiều lời.”
ĐộcCôCầuBại
Thất Thân Làm Thiếp
Cuốn ẨN NHẪN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK