Nguồn: kunnhi.
Vừa băng bó một chút, Phượng Cô đã đứng lên, quay sang Vãn Thanh nói: “Nhanh rời khỏi đây, nơi này không nên ở lâu.”
“Thương thế của người đã như thế, chi bằng chúng ta vào trong động nghỉ ngơi một lát, chờ đám người Hồng Thư đến đây.” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, không giải thích được ý tứ của Phượng Cô, vết thương của hắn tuy không quá nghiêm trọng, nhưng trước hết vẫn phải nghỉ ngơi mới tốt, thời gian gần đây hắn bị thương liên tục, cho dù có là mình đồng da sắt cũng không chịu được từng đấy sức ép.
“Không được! Đi ngay lập tức.” Phượng Cô quả quyết nói, kéo tay Vãn Thanh, bước dài về phía trước, thần sắc vô cùng khẩn trương.
Vãn Thanh bị hắn bất ngờ kéo lên, lảo đảo, té ngã trên đất.
Phượng Cô quay người lại, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, vẻ mặt áy náy: “Thanh nhi, xin lỗi.”
“Người làm sao vậy, sao lại gấp gáp như vậy!” Vãn Thanh hỏi, nàng biết Phượng Cô hành động từ xưa đến nay có chừng mực rõ ràng, rất ít khi lộ vẻ khẩn trương.
Lúc này hắn hành động như thế, tất là có nguyên nhân, nhưng nàng không thể nghĩ ra là hắn bị sao.
“Nơi đây không nên ở lâu, trên Thiên Sơn, trừ… sói, còn có những loài dã thú khác, nơi này tanh mùi máu, chỉ sợ sẽ hấp dẫn những loài dã thú khác, phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Phượng Cô giải thích.
Vãn Thanh vừa nghe xong liền gật đầu hiểu lời hắn. Cũng may Phượng Cô chu đáo, tại sao nàng lại không nghĩ ra chứ, nơi này tanh tưởi mùi máu, sẽ hấp dẫn dã thú?
“Chúng ta nhanh đi thôi!” Nói nhỏ, rồi sau đó đứng lên, nhưng cổ chân lại truyền đến một cơn đau.
“Nha!” Không khỏi kêu lên, nhìn cổ chân, liền biết ngay là do cú ngã vừa rồi , ngẩng đầu quay sang Phượng Cô nói: “Ta bị trật khớp cổ chân .”
“Để ta xem!” Phượng Cô ảo não nói: “Đều tại ta quá thô lỗ !”
Phượng Cô nhẹ nhàng cầm lấy chân nàng, chỉ nghe ‘ lạc chi ’ một tiếng, Phượng Cô ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, không dám sơ suất, vì vậy nói: “Chúng ta tìm một chỗ an toàn, ta sẽ xoa bóp cho nàng.”
“Ừm.” Vãn Thanh gật đầu, cũng không sợ sẽ bị dã thú đuổi theo.
Khẽ đứng lên, Phượng Cô đưa lưng về phía nàng: “Lên đi! Ta cõng nàng!”
Vãn Thanh nhìn tấm lưng dày rộng, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Phượng Cô quay đầu: “Nhanh một chút, lúc này còn lo lắng gì vậy!”
Vãn Thanh cắn răng một cái, chậm rãi đi tới, ghé lên bên vai không bị thương của Phượng Cô.
Ngay lúc áp vào lưng Phượng Cô, thân thể nàng trở nên cứng ngắc.
Chỉ khẽ nhúc nhích thì sẽ va chạm.
Tiếp xúc thân mật như thế, làm cho người ta cảm thấy toàn thân cũng dần nóng lên. Về phần Phượng Cô, chỉ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, đột nhiên hắn cảm thấy, Vãn Thanh bị trật khớp, cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất, hắn và nàng lại gần nhau hơn một chút
Hai người sát cạnh nhau, lại mang hai tâm tình khác hẳn, cũng không ảnh hưởng đến bước tiến.
Đáng tiếc, bọn họ tuy đi nhanh nhưng vẫn không bằng khứu giác loài dã thú.
Mới đi hơn mười dặm, đã thấy trước mắt một con gấu trắng, vô cùng to lớn đang từ từ đi về phía hai người.
Mặc dù nó đi từ từ, nhưng, Vãn Thanh cũng không cho rằng nó vô hại -, bởi vì đôi mắt nó lóe ra từng tia sáng đói khát, khóe miệng còn đang chảy nước miếng?
Con gấu lớn như vậy, so với bầy sói kia, nhất định là độ lợi hại không kém nửa phần.
Không ngờ, lại gặp mấy loài dã thú này .
Trong lòng thầm than, đúng là họa vô đơn chí (họa không đến chỉ một lần)!
Phượng Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay Vãn Thanh, nói: “Không cần sợ, chỉ có một con thôi, nàng chỉ cần đứng yên không nhúc nhích, ta chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết nó xong xuôi!”
————————————————�� �————–
Phượng Cô nói, tràn đầy tự tin.
Xác thật, hắn tuyệt đối không lo lắng về con gấu này, nếu là hai con, hắn còn có thể lo lắng, lo lắng không thể đảm bào an toàn của Vãn Thanh. Nhưng lúc này chỉ có một con, căn bản là hắn không cần lo lắng.
Phượng Cô nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười tàn nhẫn vui vẻ, tay, nhẹ nhàng đặt lên nhuyễn kiếm giắt bên hông, chỉ đợi thời cơ, sẽ một kiếm lấy mạng con gấu.
Lúc này.
Con gấu lao tới!
Kiếm đưa lên!
Đáng tiếc, vai anh hùng, không phải hắn diễn. [thương quá, há há há=))]
Kiếm của hắn, chỉ mới rút ra, còn chưa kịp chạm đến con gấu, con gấu kia đã ngã phịch xuống.
Sau lưng con gấu vừa ngã xuống, là một nam nhân mặc trường bào trắng như tuyết, gương mặt dạn dày gió sương, mang theo sự cao ngạo trong trẻo lạnh lùng.
Nam nhân đó, mang mặt nạ bạc, giống như tuyết, dường như có thể hòa tan bản thân trong tuyết.
Đồng dạng tĩnh khiết, đồng dạng lãnh thanh. . . .
Vẻ mặtVãn Thanh khẩn trương, có chút vui vẻ, nhẹ nhàng kêu lên: “Ngân Diện, ngươi tới.”
Mắt Ngân Diện từ đầu đến cuối, chỉ một mực nhìn nàng, thậm chí chưa từng chớp lấy một cái, khi nghe thấy thanh âm trong trẻo ôn nhuyễn của nàng, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Mấy ngày nay , vì tìm nàng, hắn hao hết tâm tư, ngày đêm ưu sầu, chỉ sợ nàng gặp chuyện sơ xuất gì.
“Ta đến rồi”. Hắn khẽ lên tiếng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, lại mang theo hoan hỉ ngập tràn.
“Không phải ngươi đang ở kinh thành sao? Tại sao lại ở chỗ này?” Vãn Thanh giật mình hỏi han, sau thời khắc nguy hiểm lại nhìn thấy hắn khiến nàng vô cùng vui mừng, có khả năng là có chút không hiểu tại sao hắn lại ở đây lúc này.
“Ta vốn muốn trở lại kinh thành, nhưng nghe được tin tức từ thám tử, nói Bạch Vân Yên mang theo người ngựa đuổi theo các ngươi, vì vậy ta liền chạy đến đây. May là nàng vẫn chưa gặp chuyện gì.”Nhẹ nhàng trả lời, vừa nói vừa đi về phía Vãn Thanh.
Lúc này mới phát hiện, Vãn Thanh đứng lệch, liền hỏi: “Chân nàng làm sao vậy?”Vãn Thanh lắc đầu: “Không có việc gì, trật khớp nho nhỏ.”
“Ngồi xuống, ta xem cho.”Ngân Diện nói nhỏ, đưa tay kéo mặt nạ màu bạc, quăng xuống đất.
Phượng Cô đứng một bên, sắc mặt dần dần âm u, dần dần trầm xuống, ngọn lửa ghen tuông dần dần thiêu đốt toàn thân.
Tay hắn, gắt gao nắm trường kiếm, đột nhiên, nghĩ muốn một kiếm chém chết tên chướng mắt này.
Hắn rõ ràng đã tránh né Ngân Diện, tại sao tên này vẫn đến trước mặt hắn?
Tức giận không thể tưởng tượng được, nhìn bộ dạng hắn và Vãn Thanh thân mật quen thuộc, khiến hắn đố kỵ đến mức muốn nổi điên !
Nhìn bọn họ kẻ qua người lại, ngươi một câu ta một câu, mà Ngân Diện, lại còn muốn xem vết thương cho Vãn Thanh. (khác gì anh Cô là không khí)
Nhất thời Phượng Cô mất khống chế, khẩn cấp hừng hực đi tới, dùng tay đẩy Ngân Diện: “Chân nữ tử, há là tùy tiện để ai cũng có thể nhìn!”
Phượng Cô nói với giọng tức giận.
Mà Ngân Diện, chỉ quay đầu, trong con mắt càng lúc càng nhiều sự lạnh lùng, nặng nề đáp trả: “Tuy ta không thể nhìn, ngươi càng không có tư cách nhìn!”
Đối với nàng, ngươi đã từng trọn đạo làm chồng chưa? Ngươi chỉ biết tổn thương nàng, ngươi đã làm được gì cho nàng chưa? Ngươi cứ nói ngươi sẽ tìm Tuyết Liên cho Vãn Thanh, giải Hỏa hàn độc trong người nàng, ta mới đồng ý để nàng đi với ngươi, mà giờ phút này, ngươi nhìn đi, nàng đang bị thương! Ta thật quá ngu khi tin tưởng ngươi!”
“Ngân Diện! Ta giết ngươi!”Những lời lạnh lùng của Ngân Diện, đúng là đã chọc vào nỗi đau của Phượng Cô, hắn vẫn luôn vì sự đối xử hắn dành cho Vãn Thanh lúc ban đầu, cảm thấy hối hận khôn cùng, lúc này bị Ngân Diện đay nghiến lại một lần, khiến hắn phẫn nộ không thôi, duỗi tay ra, kéo áo Ngân Diện, phẫn nộ gào lên.
“Ngươi có thể giết được ta sao?”Ngân Diện lạnh lùng cười nói.
Ánh mắt hắn nói lên, đối với hành vi của Phượng Cô hắn cảm thấy vô cùng nực cười.
Tất cả, hoàn toàn chọc giận Phượng Cô, chỉ nghe thấy nhuyễn kiếm “Quang “ một tiếng, đâm thẳng về phía Ngân Diện.
Mà Ngân Diện, không chút yếu thế, rút trường kiếm khỏi vỏ, giao chiến cùng Phượng Cô.
Vãn Thanh không ngờ trật khớp nho nhỏ lại khiến hai người đánh nhau, bọn họ đúng là chỉ nói một tiếng đã đánh nhau, vội vàng hô: “Các ngươi đừng đánh ! Đừng đánh !”
Nhưng hai kẻ đang say máu làm sao nghe thấy lời nàng?
Hai kiếm tương đối, quyết đấu trên đỉnh núi.
Chỉ thấy hai người một áo đen một áo trắng không ngừng chuyển động, tiếng kiếm chạm nhau liên tục vang lên, chấn nhập nhân tâm, Vãn Thanh chỉ còn một cách, không màng tất cả, đứng lên, xông vào giữa bọn họ.
Vãn Thanh che trước mặt Ngân Diện, đối mặt với Phượng Cô, nói: “Người làm sao vậy? Ngân Diện chỉ muốn xem vết thương ở chân ta thôi!”
“Nữ nhân của ta, ta sẽ tự mình chiếu cố, có thương tích cũng là ta nhìn, không cần hắn nhìn!” Phượng Cô phẫn nộ nói, nhìn Vãn Thanh che trước mặt Ngân Diện, còn đổ trăm sai ngàn lỗi lên đầu hắn, lửa giận càng nhiều thêm, tâm cũng có chút đau.
“Ta không phải nữ nhân của ngươi!”Vãn Thanh chậm rãi nói, cũng không chút do dự: “Từ lúc lạc nhai, ta đã không còn là … Thượng Quan Vãn Thanh của trước kia , không còn là nữ nhân của ngươi.”
“Nàng!”Phong Cô cắn răng, phẫn nộ không biết nói gì, hắn không thể nghĩ ra, Vãn Thanh lại nói ra những lời đấy.
Hơn nữa, còn vì Ngân Diện mà nói.
Nàng thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?
Trong suốt thời gian qua, bao cố gắng của hắn, nàng hoàn toàn không để vào trong mắt sao?
Nàng thật sự không cách nào tha thứ cho hắn sao?
Trong mắt Phượng Cô, lộ vẻ bi thương , nhìn Vãn Thanh, thật chăm chú, càng nhìn càng phát hiện, cho tới bây giờ, một kẻ giỏi hùng biện như hắn, vào giờ khắc này, lại không biết nói gì cho phải.
Hắn chỉ cảm thấy, ngực như nghẹn lại, thở cũng đau đớn, vô cùng đau đớn.
Cảm giác đau đớn đó, như bị người căm hận sâu sắc xé nát, rồi sau đó sát muối lên, lại dùng kim châm từng nhát từng nhát, rồi từng hạt muối chen vào vết rách, cào xé tim hắn, một mực hành hạ hắn đến chết.
“Nàng. . . . thật sự không thể tha thứ cho ta sao?”Phượng Cô nhìn sâu vào mắt Vãn Thanh, hỏi nàng.
Vãn Thanh đột nhiên không có dũng khí nhìn đôi mắt bi thương của hắn, nàng đưa mắt đi chỗ khác, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: “Đây không phải vấn đề nói là xong, ngay cả khi ta tha thứ cho người, chúng ta cũng không thể trở thành quan hệ đó.
Phượng Cô nhìn ánh mắt tránh né của nàng, nàng thật sự không tha thứ cho hắn, còn không thèm liếc mắt nhìn hắn ?
Phượng Cô còn muốn nói gì đó, nhưng nàng đã quả quyết như thế, càng khiến lồng ngực hắn đau đớn kịch liệt hơn. Nhẹ nhàng quay người lại, hắn đã thông suốt, hắn nở nụ cười gượng gạo, cười đến mức đất trời như sụp đổ.
Hắn hiểu rồi. . . . Nước mắt, cũng bừng lên.
Hắn không ngờ, thì ra, một chữ tình, sẽ làm hắn tổn thương đến mức này.
Huyết Thủ Tu La
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh