Mục lục
Thất Thân Làm Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
“Lên giường ngủ đi! Ngủ đủ giấc tốt cho tinh thần.” Phượng Cô quay sang nói với Vãn Thanh, trời tối rồi , Vãn Thanh gầy yếu như thế, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
“Người đang bị thương, người ngủ trên giường đi! Ta gục vào bàn là được rồi.” Vãn Thanh khẽ nói.
“Ta không sao. Vết thương nhỏ đó tính là cái gì, nàng mau đi ngủ đi! Ta ngủ trên mặt đất là được rồi.” Phượng Cô nói với giọng điệu không cho phép phản bác.
“Bị thương nặng như vậy mà nói là không có việc gì, người tưởng ta không biết gì sao? Người yên tâm đi, gục vào bàn ngủ không phải chuyện gì khó khăn hết -, ta lại không bị thương, ngủ gục kiểu đấy không đáng ngại.” Vãn Thanh nhìn hắn một chút, nói nhỏ, cũng có chút cảm động, không ngờ, hắn có thể tặng cái giường cho nàng. Nếu là hắn của trước kia, chỉ cần ném nàng lên giường rồi nằm bên cạnh ngủ là được, cần gì phải để ý tới nàng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là trước kia, chỉ sợ hắn sẽ không mạo hiểm tới cứu nàng -.
Hắn đang bị trọng thương, ban đêm mặt đất rất lạnh, ngủ trên sàn rất nguy hiểm.
“Nói nàng đi ngủ thì nàng đi ngủ đi, nhiều lời quá vậy!” Hắn trừng đôi phượng nhãn, giở giọng bá đạo.
Vãn Thanh nhìn hắn một chút, rốt cục không nói gì nữa, đi thẳng lên giường, tung chăn ra, rồi sau đó cởi giầy, nằm xoay người vào bên trong xong quay đầu ra nói với hắn: “Người cũng ngủ đi, giường này rất rộng, đủ cho hai người nằm.”
Mặc dù biết rõ bản thân không có ý khác, nhưng trực tiếp thỉnh một nam nhân cùng ngủ một giường, dù cho nam nhân đó từng là phu quân của nàng, nhưng ngay cả không có gì, trong lòng cũng có cảm giác vô cùng ngượng ngùng.
Vừa nói xong, nàng dịch người vào trong, quay mặt vào tường, nhắm mắt ngủ.
Phượng Cô ngẩng đầu nhìn nàng, một hồi lâu sau vẫn không nói tiếng nào.
Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp, đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào một cách đơn thuần như thế.
Ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
Ít nhất, nàng đã bắt đầu không chán ghét hắn nữa , như vậy, đến một ngày nào đó , nàng nhất định sẽ đón nhận hắn -.
Hắn vô cùng tự tin về điều đó.
Chậm rãi đứng lên, mới đi được nửa đường, hắn liếc mắt nhìn cửa đá, rồi sau đó lảo đảo, ngã đập cả người xuống nền đất.
Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên.
Vãn Thanh đang quay mặt vào tường bị dọa cho hoảng sợ, quay người lại, chỉ thấy hắn ngã trên đất. Vội vàng kéo chăn, xuống giường đỡ hắn.
Dìu hắn về giường, vành mắt Vãn Thanh bắt đầu đỏ lên muốn khóc.
Vừa rồi nhìn vẻ mặt hắn trấn tĩnh tự nhiên, còn tưởng rằng thương thế của hắn không quá nghiêm trọng, nguyên lai, thương thế của hắn thật sự rất nghiêm trọng.
Tội tình gì hắn phải thế chứ?
Vì nàng mà cả tính mạng cũng không thiết sao?
Phượng Cô cảm nhận được tâm tình sâu nặng của nàng, khẽ cầm lấy tay nàng, dùng một chút lực để nhắc nàng cảnh giác.
Vãn Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đưa mắt về phía cửa.
Bất cứ lúc nào cũng có người nghe lén nhất cử nhất động của bọn họ, lúc này hắn không thể để lộ rằng thương thế của hắn thật ra không quá nghiêm trọng.
Vãn Thanh hiểu ra , vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn lo lắng như trước.
Vãn Thanh dìu Phượng Cô lên giường, tháo giầy cho hắn, sau đó cũng lên giường, hai người cùng đi ngủ.
Vãn Thanh nằm không nhúc nhích, thân thể cứng đờ.
Phượng Cô cũng nghiêng người, hai mắt nhìn thẳng vào lưng nàng chăm chú.
Cổ của nàng rất nhỏ, da thịt nõn nà như bạch ngọc, trắng trẻo đẹp đẽ, tóc dài đen bóng, còn tỏa ra mùi sen nhàn nhạt, xem ra Bạch Vân Yên chưa từng bạc đãi nàng. Còn biết nàng thích dùng hoa tươi tắm rửa. Biết nàng ở chỗ này không phải chịu bất cứ ủy khuất gì, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hắn lùi đầu xuống, nhích mặt vào gáy nàng, hít vào lồng ngực mùi hương chỉ nàng mới có
Vãn Thanh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, ai ngờ hắn ngủ cũng không an phận, dám dựa sát vào nàng như vậy, mặc dù nàng đã quay lưng về phía hắn, nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng từng hơi thở nóng bỏng của hắn đang vờn quanh cổ nàng, làm nàng phát nhột.
Toàn thân Vãn Thanh cứng đờ như tượng đá, chỉ sợ nhúc nhích một chút sẽ đụng phải hắn.
Đột nhiên Vãn Thanh có cảm giác thân thể này không còn là của mình nữa, ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang cắn từ trong xương, nhúc nhích thì không được, mà không nhúc nhích thì lại bị tê.
Phượng Cô càng lúc càng xích vào gần hơn, tóc gáy của nàng cũng dựng đứng hết lên. Càng khẩn trương càng mẫn cảm, tiếng hô hấp của hắn cũng càng lúc càng rõ ràng, từng hơi thở nóng bỏng như lửa vờn quanh cổ nàng, không chịu tan biến, ngược lại càng lúc càng nhiều…..
Phượng Cô nhìn thân thể nàng càng lúc càng cứng ngắc –, cong môi cười tà, ác ý tiến gần thêm một chút, cuối cùng thì sát đến mức không thể né tránh nữa.
Lúc này nàng đã dán mặt vào tường, thử hỏi còn né đi đâu nữa chứ?
Hắn đang thắc mắc, nàng thật sự có thể nằm kiểu cứng đơ thế nguyên đêm sao?
Nụ cười trên gương mặt khuynh thành càng thêm vui vẻ……
Vãn Thanh thật sự là chịu không nổi tình cảnh mập mờ này, rõ ràng đã trấn định bản thân, nhưng nàng phát hiện, nàng không làm được?
Một nam một nữ cùng giường đã không tự nhiên, hắn lại còn nằm sát như vậy.
Nàng bật dậy một cách mãnh liệt.
“Nàng làm sao vậy?” Phượng Cô bầy ra gương mặt vô tội có chút ủ rũ, giống như vừa tỉnh ngủ. Nhưng trong lòng thì đang cười muốn phát điên .
Vãn Thanh quay đầu, nhìn khuôn mặt vô tội của Phượng Cô –, thì trầm mặt, cũng biết bản thân hơi quá kích động , hắn đang trọng thương, nàng còn suy nghĩ nhiều chuyện linh tinh.
Vì vậy Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo chăn, nói: “Ta hơi khát, muốn uống nước, người ngủ trước đi.” Nói xong tự xuống giường.
… …
Sau một đêm ngủ ngon.
Tinh thần vô cùng tốt.
Đây là giấc ngủ ấm áp nhất trong nhiều năm trở lại đây của hắn.
Đã rất nhiều năm, nhiều đến mức hắn không thể nhớ được, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, từng đêm khuya, hắn luôn trằn trọc mà tỉnh, là lạnh, là (tịch) mịch, là hận……
Đêm yên lặng dài như vô tận, khiến sự lạnh lẽo và tịch mịch trong lòng hắn cũng càng lúc càng nhiều……
Phượng Cô quay đầu, nhìn nữ tử đang ngủ cạnh hắn.
Thanh tú như hoa sen, da thịt nõn nà, tóc dài đen mượt, đẹp như châu báu, tỏa ra mùi hoa sen nhàn nhạt .
Xưa nay Vãn Thanh ngủ không sâu, chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng đánh thức nàng, chợt thấy bên tai có tiếng xôn xao, nàng mở đôi mắt trong veo như nước, liền bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.
Đột nhiên nàng không biết phải mở lời như thế nào, hắn mở miệng dùng khẩu hình hỏi nàng: “Tỉnh rồi sao?”
Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hắn lại lấy khẩu hình nói tiếp: “Nên chuẩn bị một chút .”
“Làm như thế nào?” Nàng cũng dùng khẩu hình hỏi hắn.
Chỉ thấy Phượng Cô mỉm cười, có dụng ý khác: “Đi cầu cứu, nói ta bị thương nghiêm trọng, vết thương không ngừng mất máu, còn bị sốt cao…… “
“Nhưng.., ” Vãn Thanh muốn hỏi, lừa thật hay, những người đó chỉ nhòm qua một cửa sổ nhỏ căn bản vô phương xác định, nhưng hắn nói vết thương máu chảy không ngừng, vết thương của hắn không còn chảy máu nữa , lấy đâu ra máu giờ?
Hơn nữa dù cho cửa có mở ra, với thương thế của hắn hiện giờ, làm sao có thể mang nàng vượt qua bao nhiêu cửa ải?
“Tin tưởng ta, nhất định có thể đi ra ngoài -.” Hắn quả quyết nói, trong mắt là tự tin và khẳng định, có thể an ủi sự bất an của nàng, làm cho nàng không thể không tin tưởng hắn.
Vì vậy nàng không hỏi …nữa, hắn đã nói thế tất là đã tính toán xong xuôi -.
Vì vậy Vãn Thanh ngồi dậy, hạ quyết tâm véo vào đùi mình một cái thật mạnh, rồi khóc ra tiếng: “Phượng Cô.., Phượng Cô.., người làm sao vậy? Người không sao chứ? Người làm sao vậy a người.., người đừng sợ người đừng sợ, ta gọi người đây…… ” vừa nói vừa quay ra cửa đá hô lên: “Cứu mạng a.., cứu mạng a.., ” thanh âm bén nhọn hô lớn, khẩn cấp vội vàng, còn gào khóc nức nở.
Bên ngoài nghe thấy nàng hô -, một mặt người lộ ra sau ô nhỏ nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Phượng Cô hắn.., hắn không ổn rồi…… ” nàng nói trong làn nước mắt giàn dụa: “Vết thương của hắn có vấn đề, máu chảy không ngừng, hơn nữa còn bị sốt cao, hắn hôn mê rồi…… “
Người nọ nhìn nàng một chút, dường như muốn xác định xem nàng nói thật hay bịa, rồi sau đó lại nhìn Phượng Cô phía sau nàng, ánh mắt kinh hãi, rồi sau đó quay lại thương lượng cùng người bên cạnh.
Vãn Thanh có chút kỳ quái, vì sao khi người nọ nhìn Phượng Cô ánh mắt lại kinh hãi như vậy, vì vậy cũng quay đầu nhìn, cũng bị dọa cho hoảng sợ, Phượng Cô đã kéo đệm chăn, vạt áo mở một nửa, vải băng màu trắng đã không còn màu ban đầu, đỏ tươi màu máu, nhìn thấy ghê người.
Còn có những giọt máu nhỏ đang nhỏ tí tách lên đệm, cả đệm lẫn chăn đều bị nhuộm đỏ.
Gương mặt khuynh thành tái nhợt, đôi mắt suy yếu nhắm chặt, như một xác chết.
Hắn biến bản thân thành bộ dạng này từ lúc nào vậy!
Hắn không muốn sống nữa sao? Đã bị thương nặng còn phá hư vết thương.
Tay Vãn Thanh không tự chủ được khẽ run lên, quay đầu, không dám nhìn nữa, cắn chặt môi dưới, như muốn bật máu mới thôi.
Trong lòng, có cảm giác chua xót trào lên.
Vãn Thanh cứ đứng đó quên cả phản ứng.
Một lát sau, cửa đá chậm rãi mở ra, có bốn tỳ nữ đi vào, Vãn Thanh xốc lại tinh thần, không dám để bản thân đắm chìm trong đau thương nữa.
Thủy mâu lơ đãng, nhưng vẫn đánh giá tình huống ngoài cửa, đại khái là bên ngoài cánh cửa có hai mươi mấy nữ tỳ, xem ra ai cũng là kẻ luyện võ, cao lớn vững chắc, mắt phóng tinh quang.
Bất quá xem ra mấy cô đó không đặt nàng vào trong mắt, ai cũng nhìn Phượng Cô chăm chú với ánh mắt khẩn trương , xem ra cũng tin là Phượng Cô gặp bất trắc, hơn nữa còn lo hắn bỏ mạng nơi đây-.
Dù sao trong chốn giang hồ Phượng Cô cũng là kẻ không ai dám coi thường -.
Vãn Thanh nhìn Phượng Cô, nàng biết, lúc này phải chuyển sự chú ý của đám người kia, mới có cơ hội chạy trốn, nói cách khác, dù cho mau nữa, muốn chạy đi, cũng là việc khó.
Vì vậy nàng đột nhiên xông ra ngoài, tốc độ rất nhanh. Khinh công học trước kia bây giờ mới phát huy tác dụng, những người đó vốn tưởng rằng Vãn Thanh không biết võ, không chút đề phòng Vãn Thanh sẽ dùng khinh công chạy trốn.
Nàng đột nhiên chạy đi. Làm toàn bộ người chung quanh bị dọa cho hoảng sợ, đuổi theo nàng.
Phượng Cô trợn trừng đôi mắt vốn đang khép hờ, đôi mắt vằn đỏ điên cuồng khát máu như ma nhãn, tay trái hắn cầm lấy một con dao, tay phải dùng lực bóp cổ một người, đưa chân đá một người khác.
Trong giây lát, ba tỳ nữ ngã xuống đất.
Nhìn hắn mạnh mẽ như hổ, nửa phần bị thương cũng không có.
Một tỳ nữ khác đang mở hòm thuốc thấy không đúng, đang muốn vận công chống lại, chỉ tiếc đã chậm một bước, Phượng Cô quay người kẹp chân, chỉ nghe thấy thanh âm răng rắc vang lên, là tiếng đầu khớp xương vỡ vụn, tỳ nữ kia chưa kịp ra tay đã xuống suối vàng.
Nói thì lâu nhưng thật ra chỉ diễn ra trong thời gian một cái chớp mát, Phượng Cô lao ra ngoài ngay lập tức.
Lúc này, những… tỳ nữ đuổi theo Vãn Thanh cũng vừa vặn bắt được nàng, Phượng Cô vận công, luồng đại khí bắn ra, đánh văng hai tỳ nữ muốn bắt Vãn Thanh
Đánh văng hai tỳ nữ xong, Phượng Cô lia chân đánh ngã một lúc năm sáu tỳ nữ, rồi sau đó phi thân ôm lấy Vãn Thanh, đột phá vòng vây ra ngoài chứ không giao chiến nữa.
Lúc này việc rời đi mới là quan trọng nhất, mặc dù hắn có thể đánh bại những tỳ nữ đó, nhưng muốn chạy trốn còn cần nhiều sức lực -, hắn không thể cam đoan, bản thân có thể kiên trì thêm vài lần vận công nữa, mỗi lần vận công lại làm rách miệng vết thương của hắn, đau thì không nói làm gì, còn bị mất máu nữa.
Ít nhất hắn cũng phải hộ tống Vãn Thanh đến chỗ an toàn đã-.
Cố nén sự đau đớn, Phượng Cô liều lĩnh chạy như điên ra ngòai, hy vọng những điều hắn phỏng đoán không sai.
Khi mới đến Phong Quốc, hắn đã thăm dò tin tức của Bạch Vân Yên một phen, tuy nói hai nước Phong Vân sẽ đại chiến vào ngày mai, nhưng người lĩnh quân tác chiến là Bạch Vân Yên, con người Bạch Vân Yên gian trá giảo hoạt, đừng nói đánh không theo hẹn là chuyện bình thường, binh bất yếm trá là chân lý ngàn đời.
Mà Bạch Vân Yên đã mệnh lệnh tam quân chuẩn bị tác chiến từ lâu, lấy chuẩn bị đối bất ngờ, điều này nói rõ, Bạch Vân Yên có thể sẽ xuất chiến trước. Thời cơ tốt nhất, chính là hôm nay, cụ thể hơn là rạng sáng hôm nay.
Hy vọng hắn đoán không sai, chỉ cần Bạch Vân Yên không có ở đây, như vậy bọn họ muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì hai nước giao chiến, với sự nghiêm túc Bạch Vân Yên dành cho trận chiến này mà nói, hắn tất là phải mang hai tâm phúc là Long Hổ Đại Tướng Quân theo người.
Đến khi ra khỏi phòng ngủ , ra đến hoa viên Bạch phủ, nhân mã từ các hướng ào đến
Phượng Cô chỉ liếc mắt, khẽ cười nhạt, đám người này không có mấy kẻ là cao thủ chân chính, xem ra, Bạch Vân Yên thật sự đã lựa chọn thời điểm này để khởi chiến.
Tốt!
Đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn chạy trốn.
Hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, luồng sáng lóe lên, kiếm như rắn lại như rồng, khi thì cứng rắn như đá, khi thì mềm mại như dây thừng, kiếm lướt đến đâu là đổ máu đến đấy.
Kiếm pháp của hắn, vô cùng tinh diệu, hơn nữa, chỉ công không thèm thủ, hoàn toàn tự tin lãnh ngạo, giống như con người của hắn.
Xung quanh đây là chỗ ở của môn khách của Bạch Vân Yên, muốn đi tất là không dễ. Thấy người đến càng lúc càng nhiều, Phượng Cô không ham giao chiến nữa, ôm Vãn Thanh, phi thân về phía hậu viện.
Kim Diện La Sát
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn TÌNH QUY

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK